Hạ Thiên nhanh chóng tìm được Mộc Hàm, nhưng hắn cũng không phải tìm được nàng ở căn cứ huấn luyện của Địa tổ, hắn tìm được nàng trong nhà ăn. Bây giờ là thời điểm dùng cơm trưa, Địa tổ có nhà ăn riêng, tất nhiên nhà ăn cũng không lớn nhưng vì thành viên cũng khong nhiều, chỉ có vài chục người, tất nhiên không cần nhà ăn quá lớn.
Thức ăn trong nhà ăn cũng rất phong phú, không thể nghi ngờ người của Địa tổ đều ăn khá nhiều cơm và cũng yêu cầu chất lượng dinh dưỡng tương đối cao, nếu không làm tốt công tác dinh dưỡng thì sao có thể đi làm nhiệm vụ cho được?
- Chồng, cậu đến nhanh như vậy sao?
Khi thấy Hạ Thiên thì Mộc Hàm có chút ngạc nhiên, lúc này nàng đang ăn, dù khi ăn sáng đến lúc này vẫn chưa đến hai giờ, nhưng vấn đề là buổi sáng nàng chỉ ăn một tô mỳ, căn bản là chưa no. Tối qua nàng lại tiêu hao quá nhiều sức lực, bây giờ không bổ sung thêm năng lượng thì sợ rằng buổi biều làm việc sẽ không có tinh thần.
- Chỗ đó chẳng có gì vui, vì vậy tôi đến bên này.
Hạ Thiên vô tình nói.
- Chồng, cậu chờ chút, tôi sẽ gọi thức ăn cho cậu. Bạn đang đọc truyện được tại
Mộc Hàm đứng lên đi về phía cửa sổ nhà ăn, sau đó nàng lại bưng một mân đầy quay về, nàng biết hắn ăn nhiều nên lấy cũng rất nhiều.
Lúc này những thành viên khác của Địa tổ cũng nhìn Mộc Hàm và Hạ Thiên bằng ánh mắt quái dị, cũng có người thầm nghĩ, Hạ Thiên chỉ có thân thể nhỏ xíu, hắn có thê ăn được nhiều như vậy sao?
Nhưng ngay sau đó đám người lại nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, không những Hạ Thiên ăn nhiều, hơn nữa những gì Mộc Hàm vừa lấy ra căn bản là không đủ. Chỉ một lát sau tất cả mọi thứ đã bị Hạ Thiên quét sạch, vì vậy Mộc Hàm lại tiếp tục đi đến nhà ăn mang về một mớ thức ăn.
- Chẳng lẽ sức ăn có liên quan trực tiếp đến vũ lực sao?
Khi Hạ Thiên ăn xong khay cơm thứ ba thì một vài thành viên Địa tổ biết rõ thực lực của Hạ Thiên cũng không khỏi có ý nghĩ như vậy, người này lợi hại chẳng lẽ vì ăn nhiều?
Đám người này có ý nghĩ như vậy, vì thế mà không khỏi có ý nghĩ muốn tăng cao sức ăn của mình.
- Chồng, anh đã chữa tốt cho Mị Nhi chưa?
Sau khi cơm nước xong thì Mộc Hàm không nhịn được phải hỏi, nàng thấy chồng nếu thật sự tẩy tủy cho Mị Nhi thì có lẽ đã mất cả buổi chiều và buổi tối, thậm chí như vậy cũng còn chưa muốn xuống khỏi thân thể của Mị Nhi. Nhưng bây giờ hắn đến với Mộc Hàm quá nhanh, rõ ràng không bình thường.
- Không có, cô ấy nói tôi đến để chữa bệnh cho Triệu Minh Phong.
Hạ Thiên nói đến đây thì có chút buồn bực, hắn cảm thấy mình giống như bị Mị Nhi lừa đảo, vì vậy hắn quyết định lần sau chữa bệnh cho Mị Nhi thì nhất định không bao giờ nếm thiệt thòi một lần nữa.
- Tổ trưởng Triệu của Thiên tổ sao?
Mộc Hàm chợt kinh ngạc:
- Cậu vừa thấy ông ta sao? Ông ta không có việc gì chứ?
- Đúng vậy, ông ấy chỉ mất đi công lực, nhưng tôi đã trị tốt rồi.
Hạ Thiên không quan tâm đến vấn đề này:
- Ông ta muốn trùng kiến Ám tổ, còn nói sẽ để tôi đi làm tổ trưởng Ám tổ, tôi không muốn làm.
- Cái gì?
Mộc Hàm chợt hô lên kinh hoàng, vì vậy mà làm cho vài chục người ở căn tin phải chú ý đến. Lúc này Mộc Hàm cũng thấy mình có chút kích động, nàng vội vàng hạ giọng khẽ hỏi:
- Chồng, cậu nói tổ trưởng Triệu muốn xây dựng lại Ám tổ, hơn nữa còn cho cậu làm tổ trưởng Ám tổ sao?
- Đúng vậy, Ám tổ vốn là tổ chức do Tam sư phụ của tôi tạo ra, sau này Tam sư phụ chạy mất,bây giờ Triệu Minh Phong muốn tôi thay thế cho Tam sư phụ.
Hạ Thiên giải thích, hắn không biết thứ này có gì là kỳ lạ.
Nhưng hắn không biết Mộc Hàm lại tương đối quan tâm đến vấn đề này, nàng sở dĩ đồng ý làm tổ trưởng Địa tổ cũng vì cảm thấy thế lực sau lưng Hạ Thiên chưa đủ mạnh. Nếu bây giờ Hạ Thiên có thể làm tổ trưởng Ám tổ, chức vụ tổ trưởng Địa tổ của nàng sẽ không đáng là gì, đến khi đó còn ai dám động đến Hạ Thiên?
- Chồng, sao cậu không đồng ý?
Mộc Hàm có chút dở khóc dở cười, cơ hội tốt mà chồng nàng lại từ chối.
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Mộc Hàm:
- Vợ, sao tôi phải đồng ý? Bây giờ tôi đang rất tốt, chẳng cần làm gì, nếu làm tổ trưởng Ám tổ thì sau này còn phải làm rất nhiều chuyện. Tôi có nhớ Tam sư phụ có nói, tổ trưởng Ám tổ không ngày nào được nghỉ ngơi, tôi cũng không muốn mình mệt mỏi như vậy.
- Nhưng, chồng, nếu cậu làm tổ trưởng Ám tổ, dù là Triệu Công Tử cũng không dám chọc vào cậu.
Mộc Hàm không nhịn được phải nói.
- Tôi không làm tổ trưởng Ám tổ cũng thích làm gì thì làm, ai dám chọc giận tôi, tôi sẽ xử lý hắn ta.
Hạ Thiên dùng giọng không thèm quan tâm nói.
Mộc Hàm có chút bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn tiếp tục khuyên Hạ Thiên, nàng biết hắn khác biệt với người khác, nếu muốn hắn thay đổi ý nghĩ thì cũng không thể nào. Xem ra nàng phải nghĩ biện pháp khác để chồng nhận chức vụ tổ trưởng Ám tổ mới được.
- Tổ trưởng.
Một giọng nói yêu kiều ngọt ngào vang lên bên cạnh Mộc Hàm.
Mộc Hàm quay đầu lại nhìn, một thiếu nữ đứng ngay bên cạnh bàn ăn, thiếu nữ mặc trang phục màu xanh, tóc ngắn, tuy không tính là đặc biệt xinh đẹp nhưng cũng bừng bừng khí thế anh hùng. Lúc này trên mặt nàng còn có nụ cười, dễ dàng làm người ta sinh ra hảo cảm.
- Ngô Giai, có chuyện gì không?
Mộc Hàm mở miệng hỏi, bây giờ nàng đã biết hầu như tất cả đám người Địa tổ, Ngô Giai là một trong số những người nữ tính số ít ở Địa tổ. Dù sao nàng cũng là nhân tuyển được rút ra từ bội đội đặc chủng, tất nhiên càng thêm quen thuộc mọi người.
- Tổ trưởng, là thế này, bọn họ muốn tôi hỏi chị một vài sự kiện.
Ngô Giai rất cung kính với Mộc Hàm.
- Có việc gì cứ nói thẳng, không cần sợ.
Mộc Hàm mỉm cười.
- Tổ trưởng, chúng tôi muốn biết, chị có thể trực tiếp làm huấn luyện viên của chúng tôi để dạy kỹ xảo chiến đấu hay không?
Ngô Giai có chút chần chừ, cuối cùng nàng cũng mở miệng hỏi.
Mộc Hàm khẽ nhíu mày:
- Sao vậy? Có phải các người có ý kiến gì với huấn luyện viên Vương à?
Vì Tôn Bác Văn và mười mấy tên thủ hạ rời khỏi Địa tổ, vì vậy Mộc Hàm quyết định lựa chọn vài chục người từ đám bội đội đặc chủng lên bổ sung ghế trống. Nếu nói một cách nghiêm khắc thì những người này chưa phải là thành viên chính thức của Địa tổ, cần phải trải qua huấn luyện. Mà huấn luyện viên Vương trong miệng Mộc Hàm chính là một trong những huấn luyện viên của Địa tổ, đây là người chuyên huấn luyện kỹ thuật chiến đấu.
- Không phải, không phải, tổ trưởng, chị đừng hiều lầm, huấn luyện viên Vương là rất tốt, chúng tôi không có ý kiến với anh ấy.
Ngô Giai vội vàng giải thích:
- Thật ra chính huấn luyện viên Vương để chúng tôi đến đưa yêu cầu này ra với chị, anh ấy nói thân thủ của chị đứng đầu Địa tổ, nếu có chị dạy bảo thì chúng tôi sẽ càng thêm xuất sắc. Anh ấy còn nói, nếu như vậy chúng tôi sẽ chính thức được cho vào bổ sung những ghế trống kia.
Mộc Hàm không khỏi trầm ngâm, nàng hiểu rõ ý nghĩa câu nói cuối cùng của Ngô Giai, vì đám người Tôn Bác Văn bỏ đi mà thực lực của Địa tổ bị ảnh hưởng quá lớn. Thực tế đám người Tôn Bác Văn chính là thực lực mạnh của Địa tổ, tuy nói nàng mạnh hơn Tôn Bác Văn nhưng vấn đề Địa tổ là một chỉnh thể, nàng lại không có thuật phân thân. Nếu thật sự phải đi chấp hành nhiệm vụ thì cần phải có tổ viên thực lực mạnh mẽ.
- Chồng, những ngày này cậu có rảnh không?
Mộc Hàm suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên, nàng khẽ hỏi.