Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị


- Hình như cũng không có việc gì làm, mà sao vậy?

Hạ Thiên có chút buồn bực hỏi.

Ngô Giai ở bên cạnh cũng cảm thấy kỳ quái, tổ trưởng Mộc còn chưa đồng ý dạy kỹ thuật chiến đấu cho bọn họ, sao bây giờ lại xen sang chuyện tư rồi?

- Chồng, vậy cậu có thể giúp tôi vài việc được không?

Mộc Hàm vẫn nói rất khẽ:

- Cậu giúp tôi làm huấn luyện viên của bọn họ vài ngày được không?

Lúc này Ngô Giai xem như đã hiểu rõ, thì ra tổ trưởng Mộc không muốn làm huấn luyện viên của mình, chị ấy muốn chồng làm huấn luyện viên thay thế.

- Muốn tôi dạy võ cho bọn họ sao?

Hạ Thiên rất không tình nguyện, hắn không quen biết đám người này, sao phải vô duyên vô cớ dạy võ cho bọn họ?

Mộc Hàm có thể thấy Hạ Thiên không quá tình nguyện, vì vậy nàng quay đầu nhìn Ngô Giai:

- Các người ra sân trước, chút nữa tôi sẽ đến.

- Vâng, tổ trưởng.

Ngô Giai lên tiếng nhưng trong lòng thầm nghĩ, đây là tổ trưởng đồng ý hay không?

Mộc Hàm đứng lên nhưng lại thay đổi vị trí, nàng ngồi xuống bên cạnh Hạ Thiên rồi khẽ nói:

- Chồng, tôi thấy cậu cả ngày cũng không có việc gì làm, như vậy cũng không được. Bây giờ trong thủ đô cũng chẳng có người nào đi cùng cậu, như vậy cậu sẽ rất nhàm chán, vì vậy nếu cậu không có việc gì làm thì nên làm huấn luyện viên vài ngày, như vậy tôi có thời điểm rảnh rổi cũng có thể ở cùng với cậu. Tất nhiên, nếu cậu thật sự không thích hoặc có việc khác cần làm thì có thể bỏ đi bất cứ lúc nào.

Hạ Thiên thật ra cũng rất thừa nhận những gì Mộc Hàm vừa nói, bây giờ hắn thật sự rất nhàm chán.

Hạ Thiên suy nghĩ một lúc rồi hỏi:

- Vợ, chị có muốn làm cho bọn họ trở nên lợi hại hay không? Nhưng tôi đã nói rồi, sẽ không dùng nghịch thiên đệ tứ châm tẩy tủy cho người khác.

- Chồng, tất nhiên không cần cậu tẩy tủy cho bọn họ. Đúng rồi, chồng, trước kia không phải cậu viết ra quyển sách "gái đánh người" gì đó sao? Nếu cậu thật sự không muốn thì cũng có thể làm ra một bản sao, nhưng bây giờ là tài liệu dạy cả đàn ông, như vậy cậu cũng không cần đứng ra dạy bọn họ, chỉ cần để bọn họ luyện tập theo sách, nhiều lắm chỉ ở bên cạnh chỉ đạo một chút mà thôi.

Mộc Hàm đưa ra một ý nghĩ như vậy.

- Như vậy cũng được sao?

Hạ Thiên có chút kỳ quái.

- Chồng, như vậy cũng được, tôi tin chỉ cần cậu chỉ đạo sơ qua thì bọn họ có thể được đẩy mạnh năng lực thực chiến, như vậy Địa tổ trong tay tôi sẽ trở nên mạnh hơn so với trước, đến lúc đó sẽ không còn ai nói này nói nọ.

Mộc Hàm cũng không muốn làm khó Hạ Thiên, nàng chỉ cảm thấy làm như vậy sẽ cho chồng bớt nhàm chán, cũng làm cho địa vị của Địa tổ càng thêm cũng cố. Hơn nữa nếu Hạ Thiên thật sự đưa ra quyển sách dạy võ thuật, đến lúc đó dù là thành viên nào của Địa tổ cũng biết đến sự tồn tại của Hạ Thiên, như vậy cũng vô hình tích lũy danh vọng cho hắn, thậm chí nàng còn có thể lấy Hạ Thiên làm ví dụ điển hình để dạy bảo, tóm lại là trăm lợi mà vô hại.

- À, vậy thì được, chút nữa tôi sẽ viết sách.

Hạ Thiên đồng ý.

... ....

Sân huấn luyện của Địa tổ.

- Ngô Giai, tổ trưởng nói thế nào? Chị ấy có đồng ý làm huấn luyện viên của chúng ta không?

Một người mở miệng hỏi.

- Tôi cũng không biết, tổ trưởng cũng không nói, chị ấy chỉ nói là sẽ đi qua.

Ngô Giai cũng có chút buồn bực, nàng nghe nói Mộc Hàm rất lợi hại, cũng muốn học tập được vài thứ từ tổ trưởng.

- Ngô Giai, nếu cô ấy đã nói như vậy thì sẽ đến dạy mọi người.

Bên cạnh vang lên một âm thanh.

- À, huấn luyện viên Vương, anh đến rồi à?

Người đến chính là huấn luyện viên dạy chiến đấu cận chiến, hắn họ Vương, vì vậy ai cũng gọi là huấn luyện viên Vương.

Huấn luyện viên Vương khẽ mỉm cười rồi gật đầu nói:

- Tôi đã tận mắt thấy qua thực lực của tổ trưởng, có thể nói là rất mạnh. Tôi dám nói nếu không dùng vũ khí, hai bên đều dùng tay không, sợ rằng tất cả thành viên của Địa tổ cũng không phải là đối thủ của cô ấy.

- Nhưng...Huấn luyện viên Vương, tôi cảm thấy tổ trưởng Mộc cũng không quá tình nguyện đến dạy cho chúng tôi. :

Ngô Giai nói bằng giọng đau khổ:

- Vừa rồi tôi nghe chị ấy nói, muốn để chồng đến dạy chúng tôi, cũng không biết chồng chị ấy có lợi hại hay không?

- Cái gì?

Vẻ mặt huấn luyện viên Vương chợt biến đổi, hắn có chút kinh ngạc:

- Ngô Giai, cô nói tổ trưởng Mộc chuẩn bị cho chồng đến dạy các người sao?

- Đúng vậy, chị ấy đang ăn cơm với chồng ở nhà ăn.

Ngô Giai gật đầu:

- Tôi thấy chúng ta cũng đừng hy vọng, tổ trưởng Mộc căn bản không muốn dạy cho chúng ta, chúng ta làm gì có vận may lớn như vậy?

- Như vậy các người thật sự quá may mắn.

Huấn luyện viên Vương có chút kích động:

- Nếu thật sự là chồng của tổ trưởng Mộc ra dạy cho các người, như vậy các người đã gặp may mắn lớn.

Ngô Giai chợt sững sờ:

- Huấn luyện viên Vương, anh không nói đùa đấy chứ?

Đám thành viên Địa tổ khác lại cảm thấy buồn bực, rõ ràng bọn họ cũng không biết chồng của Mộc Hàm là ai.

Huấn luyện viên Vương có chút kích động:

- Tôi nói đùa với các người sao? Các người có biết chồng của tổ trưởng Mộc là ai không? Cậu ấy là Hạ Thiên, là Hạ Thiên nổi danh đỉnh đỉnh. Trước đó Tôn Bác Văn thay mặt tổ trưởng Địa tổ còn không chịu nổi một đòn trước mặt cậu ấy. Còn nữa, các người thấy tổ trưởng Mộc lợi hại, nhưng mọi người có biết vì sao cô ấy lợi hại không? Tất cả đều là vì công lao của Hạ Thiên. Trước kia tổ trưởng Mộc chỉ là một đặc công bình thường của Long Tổ, lúc đó thực lực của cô ấy chỉ tương đương với mọi người ở đây, thậm chí còn yếu hơn so với một số người ở đây.

Ngô Giai há hốc mồm, những người khác thì chợt sững sờ, thì ra chồng của tổ trưởng Mộc chính là một nhân vật siêu nhân? Nếu dựa theo lời của huấn luyện viên Vương thì bọn họ được Hạ Thiên dạy bảo rõ ràng là vận may lớn.

- Không thể tưởng huấn luyện viên Vương tự cho là mình có địa vị rất cao ở Địa tổ lại tôn sùng người khác như vậy.

Một tiếng cười lạnh vang lên:

- Đúng là người đẹp có ưu thế, ngay cả huấn luyện viên Vương của chúng ta cũng phải quỳ gối dưới váy của Mộc Hàm rồi sao/

Huấn luyện viên Vương chợt xoay người, hắn căm tức nhìn người mới đến:

- Tôn Bác Tài, anh nói chuyện có cần thiết phải khó nghe như vậy không?

Đến là một người đàn ông hơn hai mươi, tướng tá cao lớn, gương mặt thon gầy, ánh mắt có chút hung ác nham hiểm. Người này nhìn huấn luyện viên Vương, ánh mắt khinh thường:

- Tôi nói khó nghe thì sao? Anh có thể đến dạy bảo tôi, nhưng nếu anh sợ thì cứ chạy đến chỗ Mộc Hàm và xốc váy lên, để xem dưới đó có cảnh tượng gì.

- Tôn Bác Tài, tôi khuyên cậu không nên nói lung tung, đại ca của cậu đã có vết xe đổ ở đây, cậu thật sự muốn giẫm lên sao?

Huấn luyện viên Vương có chút tức giận:

- Tôi cũng không có thù oán gì với Tôn gia, tôi chỉ không hưởng ứng yêu cầu của các người là rời khỏi Địa tổ mà thôi. Tôi cảnh cáo các người một câu, thừa dịp tổ trưởng Mộc còn chưa đến thì lập tức bỏ đi, tôi sẽ xem như sự việc vừa rồi chưa từng phát sinh, tôi cũng không muốn chuyển cáo những lời khó nghe của cậu vừa rồi cho tổ trưởng.

- Anh đang uy hiếp tôi sao?

Tôn Bác Tài cười ha hả:

- Huấn luyện viên Vương, tôi cũng không ngại nói cho anh biết, tôi đến đây chính là muốn tìm tính sổ với Mộc Hàm. Tôn gia chúng tôi muốn dàn xếp ổn thỏa không có nghĩa là Tôn Bác Tài tôi phải nén giận, chỉ là một con phụ nữ có gương mặt xinnh đẹp mà muốn thay thế Tôn gia chúng tôi sao? Đừng hòng.

- Thằng ngu, mày không cần nén giận, anh cho mày không có gì mà nén.

Một âm thanh bất mãn vang lên, một bóng người đánh về phía Tôn Bác Tài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui