Sa Tan lúc này đã không còn cảm giác nhẹ nhõm như trước đó, cuối cùng hắn cũng hiểu một trăm triệu đô la cũng chẳng phải món hời, mục tiêu tuy là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, nhưng thực lực thật sự của nàng lại vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
Nhưng Sa Tan vẫn có niềm tin vững chắc vào thắng lợi cuối cùng, hắn thấy dù Mộc Hàm võ công rất tốt nhưng nếu so về sức bền thì vẫn khó vượt chính mình. Hơn nữa Mộc Hàm đã bị thương, tuy thương thế không nặng nhưng ít nhiều gì cũng có ảnh hưởng. Sau này đến lúc thể lực của nàng không thể chống đỡ được, khi đó vết thương sẽ càng ảnh hưởng lớn.
Sự suy đoán của Sa Tan lập tức được chứng thực, hắn đột nhiên thấy thế công của Mộc Hàm chợt khựng lại, tuy thời gian ngừng là rất ngắn nhưng cũng không thoát khỏi ánh mắt của hắn. Trước mắt cao thủ, chỉ cần đình trệ trong khoảnh khắc cũng đủ mang đến hậu quả trí mạng.
Sa Tan đột nhiên đẩy mạnh tốc độ tấn công, ngay sau đó hắn nhanh chóng phát hiện Mộc Hàm chỉ có thể né tránh mà căn bản không còn lực hoàn thủ. Thường thì hăn tấn công năm lần và nàng chỉ miễn cưỡng đánh trả một lần, đồng thời đòn đánh trả cũng không có bao nhiêu lực uy hiếp.
Dù trốn tránh thì Mộc Hàm cũng giống như cố gắng hết sức, Sa Tan thấy tình cảnh như vậy thì không khỏi cười một tiếng:
- Mộc Hàm tiểu thư, cô đã làm tôi thất vọng rồi, bản lãnh của cô cũng chỉ có như vậy thôi sao?
Mộc Hàm không trả lời, nàng chỉ thừa dịp Sa Tan nói chuyện để đâm hai dao, nhưng hắn dễ dàng tránh né.
- Mộc Hàm tiểu thư, cô tiếp một đấm này xem.
Sa Tan đột nhiên đánh ra một quyền, một đấm với xu thế ầm ầm phóng đến ngực Mộc Hàm, trong không khí còn mơ hồ vang lên những tiếng nổ nhỏ.
Sa Tan tung ra một quyền này đúng lúc Mộc Hàm tránh trái đở phải và thân thể có chút đình trệ, cuối cùng nàng cũng không kịp né tránh, chỉ có thể dùng cánh tay bị thương để chống đỡ.
Sa Tan thấy Mộc Hàm vung đấm đón tiếp mà trong mắt lóe lên cái nhìn hưng phấn, hắn tin khí lực của mình sẽ hơn hẳn Mộc Hàm, vì vậy hắn căn bản không muốn né tránh, quyết định cứng đối cứng.
- Ầm!
Hai nắm đấm va vào nhau, một âm thanh lớn vang lên.
- Á!
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, một âm thanh giòn tan, đồng thời còn có cả một dòng máu tươi phóng lên.
Cánh tay trái của Mộc Hàm đầy máu tươi, va chạm mạnh làm cho miệng vết thương vỡ ra, máu tươi bắn ra. Nhưng lúc này nàng lại không quan tâm đến vấn đề này, trên gương mặt xinh đẹp của nàng lộ ra cảm giác vui sướng. Nguồn: https://truyenfull.vn
Người phát ra âm thanh đau đớn cũng không phải là Mộc Hàm, đó chính là Sa Tan, còn âm thanh xương gãy, đó là cổ tay của hắn đã bị gãy.
- Sao...Sao lại có thể như vậy?
Sa Tan cũng không còn bình tĩnh, gương mặt vốn đã tái nhợt, bây giờ càng thêm tái nhợt. Hắn dùng ánh mắt khó tin nhìn Mộc Hàm, hắn hoàn toàn không ngờ minh sẽ thảm bại trong tay nàng. Hắn vốn nghĩ rằng chiến thắng lần này sẽ lập tức nhận tiền thù lao, sau đó hắn đã có kế hoạch xinh nghỉ hưu sớm, hắn đi mua một hòn đảo, mang theo vài người đẹp đến đó sống tiêu dao tự tại.
- Không gì là không thể.
Mộc Hàm cười nhạt một tiếng, nàng đột nhiên lóe lên rồi dùng tốc độ cực nhanh đánh về phía Sa Tan. Lúc này ánh đao sáng như tuyết lóe vào trong mắt Sa Tan, khoảnh khắc này ánh đao như tử thần, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng hắn.
Khoảnh khắc này Mộc Hàm nào có biểu hiện không thể nào chống đỡ được? Tất nhiên Sa Tan cũng hiểu, chẳng qua vừa rồi Mộc Hàm cố ý tỏ ra yếu thế mà thôi.
Đúng như những gì Sa Tan dự đoán, Mộc Hàm vừa rồi cố ý tỏ ra yếu thế, tất nhiên nàng cũng không dám khẳng định biện pháp này hữu hiệu. Nhưng khi chiến đấu nàng chợt nhớ mình có sức lực rất lớn, thậm chí có thể nói là thái quá, nếu nàng có thể cứng đối cứng một lần với Sa Tan, như vậy nàng có hơn phân nửa sẽ chiếm thượng phong.
Nhưng tay phải của nàng cầm đao, Sa Tan lại đánh tay không, rõ ràng đối phương sẽ không ngu mà dùng tay đấm vào đao. Vì vậy Mộc Hàm đã định ném dao đi, nhưng làm vậy sẽ làm đối phương nghi ngờ, vì thế nàng cố ý tỏ ra không phải là đối thủ của hắn, sau đó nàng hở sườn để hắn đấm vào, bắt buộc nàng phải dùng tay trái cứng đối cứng.
Nhìn thì có vẻ giống như Mộc Hàm vội vàng ứng phó, nhưng thực tế thì khoảnh khắc đó nàng tập trung tất cả thực lực lên tay trái, vì vậy mà vừa va chạm đã có kết cục. Một quyền của nàng đánh gẫy xương cổ tay của Sa Tan, làm cho lực chiến đấu của hắn giảm xuống hơn phân nửa.
Bây giờ Sa Tan cuối cùng cũng đã hiểu, nhưng đáng tiếc là đã quá muộn, tay phải của hắn đã gãy, đã hoàn toàn không thể nào nghênh địch. Dù những bộ phận khác trên cơ thể hắn vẫn rất bình thường, nhưng tay phải đau đớn dữ dội làm cho thân thể hắn không còn được linh hoạt như trước đó.
Khi thấy dao găm của Mộc Hàm chỉ còn cách một khoảng ngắn thì Sa Tan cũng bừng tỉnh, hắn vội vàng lui về phía sau, tay trái đưa xuống hông. Trước đó hắn đã ném súng, nhưng trên người hắn vẫn còn súng, bây giờ hắn không thể không lấy ra.
Sa Tan rút súng rất thuận lợi, hắn vung tay muốn nổ súng, đúng lúc này một cảm giác đau đớn dữ dội từ tay phải truyền đến.
- Á!
Sa Tan chợt gào lên một tiếng cực kỳ thê lương, trong ánh mắt là cái nhìn hoảng sợ, dư quang khóe mất có thể bắn ra máu tươi. Một đao của Mh.d dã chém mất bàn tay trái của hắn.
- Sa Tan, xuống địa ngục đi.
Mộc Hàm quát lớn một tiếng, dao găm nhanh chóng chuyển hướng, tiếp tục phóng về phía Sa Tan.
Máu tươi tung tóe, Sa Tan kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó hắn ngửa đầu ra phía sau. Một đao của Mộc Hàm đã cắt đứt cuống họng của hắn, sát thủ đệ nhất thế giới trong truyền thuyết, là Hắc Ám Vương Tử nổi danh lại cứ như vậy mà chết dưới tay Mộc Hàm.
Khi thấy thi thể của Sa Tan thì Mộc Hàm cũng không còn bao nhiêu do dự, nàng nhanh chóng cắt một lớp vải trên người hắn, sau đó thu dao, nhanh chóng buộc vết thương trên tay trái. Cuối cùng nàng nhặt súng của Sa Tan rồi chạy ra cửa kho hàng.
- Đứng lại.
Ngoài cửa kho hàng chợt vang lên một tiếng quát khẽ:
- Nếu không tôi sẽ nổ súng.
Mộc Hàm dừng bước, âm thanh này không xa lạ gì với nàng. Nàng nhìn chằm chằm vào cửa ra vào, nơi đó có một hình bóng quen thuộc, đó là Tôn Bác Văn.
Tôn Bác Văn cầm súng, không phải là súng ngắn, là súng tự động, điều này làm cho Mộc Hàm không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Khoảng cách giữa nàng và công sự che chắn là hơi xa, nàng không nắm chắc có thể né tránh, dù bây giờ nàng có súng thì cũng không dám nổ súng, vì dù nàng có thể bắn trúng Tôn Bác Văn, nhưng súng tự động trên tay đối phương có thể cho nàng thành tổ ong vò vẽ.
- Tôn Bác Văn, quả nhiên là anh.
Mộc Hàm khẽ hừ một tiếng:
- Không ngờ anh lại đến mức phải thuê sát thủ đối phó với tôi.