Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị


Vân Thanh không nghĩ sẽ đợi Hạ Thiên, nàng cũng không muốn Vân Tiểu Đông biết mình không muốn đợi Hạ Thiên, vì vậy nàng suy nghĩ rồi nói:

- Tiểu Đông, không bằng chúng ta vừa ăn điểm tâm vừa đợi nhé?

- Nhưng chú xấu xa không tìm thấy chúng ta thì sao?

Vân Tiểu Đông nghiêng đầu hỏi.

- Yên tâm đi, cậu ta có thể tìm đến.

Vân Thanh vội vàng nói, trong lòng cũng thầm nghĩ, nàng ước gì Hạ Thiên không tìm thấy chỗ này.

- Mẹ, con phải điện thoại cho chú xấu xa mới được.

Vân Tiểu Đông vẫn chưa yên tâm, nàng cũng không quan tâm Vân Thanh có đồng ý hay không mà điện thoại cho Hạ Thiên:

- Chú xấu xa, là cháu đây, cháu và mẹ xuống dưới lầu ăn sáng, chú có gì cứ trực tiếp xuống nhà hàng bên dưới, được rồi, bái bai.

Vân Thanh hoàn toàn không còn gì để nói, chỉ cần nhìn tình cảnh bây giờ thì nàng biết sau này dù mình chạy đi đâu cũng khó tránh khỏi Hạ Thiên, ai bảo nàng mang theo bên cạnh một siêu cấp gián điệp như Vân Tiểu Đông.

Đến bây giờ Vân Thanh cũng không còn có ý nghĩ tránh né Hạ Thiên, nàng vội nói:

- Đi thôi, ăn sáng.

Vân Thanh dùng một tay kéo Vân Tiểu Đông, tay còn lại đóng cửa phòng.

Nhưng vừa mới ra khỏi cửa thì Vân Thanh chợt hoảng sợ, vì trước mặt nàng xuất hiện ba người đàn ông, khi nhìn thấy nàng thì bọn họ lại khom lưng cúi đầu với bộ dạng cực kỳ cung kính:

- Chào Vân tiểu thư.

Tên đàn ông đi đầu vẫn còn rất trẻ, chỉ hơn hai mươi, mặc trang phục hàng hiệu, cách ăn mặc khá nhã nhặn. Nhưng Vân Thanh là luật sư, ánh mắt của nàng cũng không kém, chỉ cần liếc mắt đã biết đối phương là lưu manh. Hai người đàn ông theo phía sau khá lớn tuổi, đều hơn ba mươi, thân hình cao lớn khôi ngô, mặc tây trang đeo kính râm, nhìn qua có vẻ là vệ sĩ.

- Anh...Anh là ai?

Vân Thanh chợt sững sờ, dù là ai mở cửa phòng mà nhìn thấy ba người đàn ông đứng trước mặt, hơn nữa lại là người xa lạ thì đều kinh ngạc. Nhưng ba người này rất cung kính với Vân Thanh, vì vậy nàng cũng không có ý nghĩ hoảng sợ.

- Vân tiểu thư, tôi là Tạ Hiểu Phong, chúng tôi vâng lệnh thiên ca đến bảo vệ chị.

Người đàn ông trẻ tuổi nói.

- Thiên ca?

Trong cặp mắt xếch xinh đẹp của Vân Thanh chợt lóe lên cái nhìn kinh ngạc:

- Cậu nói đến Hạ Thiên sao?

- Đúng vậy, chính là Thiên đại ca.

Tạ Hiểu Phong gật đầu:

- Tối qua Thiên ca tạm thời có việc cần phải đi xử lý, vì lo lắng cho vấn đề an toàn của mọi người nên ra lệnh cho chúng tôi đến bảo vệ. Chúng tôi không dám quấy rầy Vân tiểu thư, vì vậy tôi qua chỉ biết đứng ngoài trông coi.

Vân Thanh chợt ngẩn ngơ:

- Các anh đứng ngoài cả buổi tối sao?

- Đúng vậy, đây là việc chúng tôi phải làm.

Tạ Hiểu Phong vội vàng gật đầu, sau đó hắn chủ động hỏi thăm:

- Vân tiểu thư, chị muốn ra ngoài sao? Chúng tôi có xe ở bên dưới, dù chị muốn đi đâu, chúng tôi có thể đưa chị đi.

- À, không cần, chúng tôi chỉ xuống dưới lầu ăn sáng mà thôi,

Vân Thanh chợt cảm thấy có chút quái dị, nàng thật sự không ngờ, chính mình sẽ có ngày được đãi ngộ thế này, đi ra ngoài cũng có vệ sĩ theo sau bảo vệ.

Tạ Hiểu Phong phất tay, lúc này lối nhỏ nơi hành lang có hai tên bảo vệ đi đến. Lúc này Vân Thanh chợt sinh ra cảm giác được sủng ái mà kinh hoàng, Hạ Thiên tìm ra nhiều người như vậy để bảo vệ nàng sao?

- Hai người các anh ở đây canh cửa, đừng cho người tùy tiện ra vào, còn các anh theo tôi cùng Vân tiểu thư xuống nhà hàng.

Tạ Hiểu Phong phân phó vài câu, sau đó hắn cung kính nói với Vân Thanh:

- Vân tiểu thư, chúng ta sang thang máy bên kia.

- À, được.

Vân Thanh khẽ gật đầu, nàng quả thật có chứng bệnh sợ bị giam cầm, nhưng thật ra căn bệnh đó cũng không tính là nghiêm trọng, bình thường nàng đi thang máy cũng không có vấn đề. Chẳng qua ngày hôm đó thang máy hư, hơn nữa trước đó nàng quá căng thẳng, vì vậy mà hoảng loạn.

Dưới sự bảo vệ của Tạ Hiểu Phong và bốn tên vệ sĩ, Vân Thanh mang theo Vân Tiểu Đông và Lê An xuống nhà hàng bên dưới.

- Vân tiểu thư, các chị cứ ngồi, muốn ăn gì cứ việc phân phó, chúng tôi sẽ chuẩn bị tốt.

Tạ Hiểu Phong mở miệng nói.

Vân Thanh khẽ gật đầu, tuy nàng còn có chút mơ hồ nhưng cũng không nói gì, dù sao chút nữa Hạ Thiên cũng sẽ đến, lúc đó muốn biết gì cứ hỏi là được.

- Cho tôi một ly cà phê, đậm một chút.

Vân Thanh mở miệng nói, sau đó nàng hỏi Vân Tiểu Đông và Lê An:

- Ăn gì nào?

Vân Tiểu Đông cũng không khách khí, nàng gọi vài món mình thích, còn vấn đề có ăn hết hay không, điều này không đáng quan tâm.

Tạ Hiểu Phong rõ ràng làm việc khó thể chê, hắn nhanh chóng đem đến mọi thứ, sau đó cung kính đứng bên cạnh.

Vân Thanh uống cà phê, trạng thái tinh thần khá tốt, sau đó nàng không nhịn được phả hỏi:

- Các anh không ăn sao?

- Vân tiểu thư, chị không cần quan tâm đến chúng tôi.

Tạ Hiểu Phong vội vàng nói.

- Chú Tạ Hiểu Phong, chú là thủ hạ của chú xấu xa sao?

Vân Tiểu Đông lúc này cũng không nhịn được hiếu kỳ, nàng mở miệng hỏi.

Tạ Hiểu Phong có chút ngây ngốc, chú xấu xa là ai?

Khi Tạ Hiểu Phong đang định hỏi thì Vân Tiểu Đông đột nhiên kêu lên vui sướng:

- Chú xấu xa, chú đến rồi.

Tạ Hiểu Phong vội vàng xoay người, hắn thấy Hạ Thiên, lúc này mới hiểu ra, thì ra chú xấu xa trong lời nói của Vân Tiểu Đông chính là Hạ Thiên. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

- Thiên ca, anh đã đến.

Tạ Hiểu Phong tranh thủ chào hỏi, sau đó bốn tên vệ sĩ cũng cúi đầu:

- Thiên ca.

Tình cảnh này làm cho đám người trong nhà ăn dùng ánh mắt quái dị nhìn Hạ Thiên, tên thanh niên có bộ dạng bình thường kia là đại ca giang hồ sao?

- Là chú sao?

Hạ Thiên nhớ rõ Tạ Hiểu Phong, trong thủ đô đám người để Hạ Thiên phải nhớ cũng không nhiều, nhưng Tạ Hiểu Phong là một trong số đó.

- Thiên ca, tối qua Hằng ca không có mặt ở thủ đô, vì vậy không thể về ngay, em phải đưa người đến bảo vệ Vân tiểu thư.

Tạ Hiểu Phong vội vàng giải thích.

Hôm qua sau khi Hạ Thiên nhận được điện thoại của Tiểu Yêu Tinh thì lập tức đi cứu Mộc Hàm, sau đó hắn điện thoại cho Bạch Tiểu Lỗi, để người này phái người đi bảo vệ Vân Thanh. Hôm qua sinh ra sự kiện cướp bóc, vì vậy Hạ Thiên có chút lo lắng.

Bạch Tiểu Lỗi lúc đó đã điện thoại cho Nhâm Trung Hằng, để người này phái vệ sĩ tốt nhất ra bảo vệ Vân Thanh. Nhâm Trung Hằng lại giao việc cho Thap. Bây giờ Tạ Hiểu Phong là tâm phúc của Nhâm Trung Hằng, địa vị tăng mạnh, trong hội ngoài Bạch Tiểu Lỗi và Nhâm Trung Hằng thì hắn coi như là nhân vật số ba. Vì vậy mà một "lưu manh có lý tưởng" như Tạ Hiểu Phong cuối cùng cũng là đại ca, là đại lưu manh.

Tạ Hiểu Phong biết rõ tất cả mọi thứ của mình đều là Hạ Thiên ban cho, vì vậy hắn đưa người đi bảo vệ người phụ nữ của Hạ Thiên cực kỳ cẩn thận, toàn tâm toàn ý, không dám chậm trễ.

Vân Thanh cuối cũng xác định Tạ Hiểu Phong là thủ hạ của Hạ Thiên, xem ra người này cũng như khi còn ở Giang Hải, vẫn thông hiểu hắc bạch đạo. Bây giờ nàng rơi vào miệng hắn, coi như xương cũng không còn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui