- Em không biết tên bại hoại này.
Thiếu nữ căm giận nói, nàng không phải là ai khác, chính là trước đó đã gặp mặt và ngủ cùng giường với hạ thiên, là ngôi sao lớn An Khả Khả. Chưa nói đến vấn đề khác, hai người thật sự có duyên phận, có thể gặp mặt nha ở những chỗ thế này.
Còn người thiếu phụ đi cùng An Khả Khả, tất nhiên là người quản lý Trần Di của An Khả Khả, vệ sĩ của An Khả Khả đang ở bên ngoài mà không theo vào.
- Ủa, đầu óc cô cũng biến dị sao?
Hạ Thiên bực bội nhìn An Khả Khả:
- Nếu không sao chẳng nhận ra tôi?
- Tôi cần gì phải quen biết anh?
An Khả Khả thở phì phò nói:
- Tôi có quen anh sao?
- Hình như cũng không quen.
Hạ Thiên gật đầu như thật.
- Anh.
An Khả Khả tức giận:
- Anh đúng là quân khốn nạn, không chịu trách nhiệm.
- Này, đừng nói bậy, tôi không chịu trách nhiệm khi nào?
Hạ Thiên rất mất hứng:
- Trước nay tôi luôn chịu trách nhiệm.
Hạ Thiên quay đầu nhìn Tống Ngọc Mị rồi nói thêm:
- Vợ Mị Mị, chị đừng nghe cô ta nói, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với chị, có người không biết xấu hổ đứng đây nói bậy.
An Khả Khả trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng thật sự có xúc động muốn bóp chết hắn, người này quá ghê tởm, rõ ràng lại cướp được một người đẹp làm vợ.
- Khả Khả, thôi bỏ qua, chúng ta lo lấy quần áo.
Trần Di lúc này mở miệng nói, nàng nói và nhìn Hạ Thiên, ánh mắt có chút trốn tránh.
- Hừ, mặc kệ anh, tôi đi thử quần áo.
An Khả Khả trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng nói với Cổ Quân:
- Cổ tiểu thư, có thể cho tôi thử trước không?
- Tất nhiên là có thể.
Cổ Quân cười:
- An tiểu thư, xin theo tôi vào trong.
Cổ Quân đưa An Khả Khả và Trần Di vào phòng trong, Hạ Thiên không còn ai để cãi nhau, hắn cảm thấy mất vui, vừa rồi cãi nhau với An Khả Khả làm hắn cảm thấy thú vị. :
- Cậu quen An Khả Khả sao?
Tống Ngọc Mị hỏi một câu giống như rất tùy ý.
- Không phải rất quen, cô ấy không phải là vợ tôi.
Hạ Thiên chân thành trả lời:
- Tuy cô ấy rất muốn làm vợ tôi, nhưng tôi không đồng ý.
Tống Ngọc Mị dùng ánh mắt quái dị nhìn Hạ Thiên, dù nàng chỉ cần căn cứ vào tài liệu cũng biết đối phương là đại sắc lang, bây giờ An Khả Khả muốn làm vợ mà hắn không đồng ý sao?
Tống Ngọc Mị thấy An Khả Khả rất có khả năng làm vợ cho Hạ Thiên, nhưng người này không đồng ý, điều này quá khó tưởng, người này không cần người đẹp đã đưa mình đến tận miệng sao?
Tống Ngọc Mị tất nhiên không biết, Hạ Thiên trước nay luôn thấy An Khả Khả không đẹp. Tất nhiên nếu câu nói này truyền ra ngoài thì chỉ sợ có rất nhiều đàn ông và đàn bà muốn vã vào mồm Hạ Thiên, ngay cả An Khả Khả mà còn bị hắn nói như vậy, những phụ nữ khác sẽ là thế nào?
- Này, đẹp không?
Lúc này âm thanh của An Khả Khả lại vang lên, chỉ thấy nàng đã thay một bộ trang phục lễ hội đi ra.
Cổ Quân cũng không nhịn được phải dùng ánh mắt cổ quái nhìn hạ thiên, lúc này nàng xem như hiểu rõ, đừng nghĩ rằng vừa rồi An Khả Khả và Hạ Thiên hung hăng với nhau mà lầm, thực tế An Khả Khả có quen Hạ Thiên, vì vậy mà vừa mặc trang phục mới đã đến hỏi ý của Hạ Thiên.
Điều này làm cho Cổ Quân thầm buồn bực, dù Hạ Thiên là thần y thì cũng không nên có sức quyến rũ lớn như vậy chứ? Vì sao Tống Ngọc Mị và An Khả Khả đều đối xử tối với hắn như vậy?
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào An Khả Khả một lúc lâu, sau đó hắn nói:
- Cũng không tệ lắm, nhưng ngực hơi nhỏ.
- Anh.
An Khả Khả lại bị chọc tức:
- Anh nhìn đi đâu vậy, nhìn vào quần áo này.
- Nhìn quần áo chứ đi đâu?
Hạ Thiên lại quay đầu nhìn, sau đó hắn lắc đầu:
- Không tốt lắm, vải nhiều quá.
- Anh đúng là đại sắc lang.
An Khả Khả trừng mắt nhìn Hạ Thiên.
- Không đúng, tôi là tiểu sắc lang.
Hạ Thiên cải chính.
An Khả Khả chợt câm nín, vài người bên cạnh cũng không biết nói gì, Hạ Thiên nói chuyện quả nhiên không giống người thường.
- Không có mắt.
An Khả Khả căm giận nói:
- Đúng là không nên hỏi anh.
- Ai nói tôi không có mắt?
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Mắt tôi rất sáng, ngực cô là 32B, không sai chứ?
- Anh.
Gương mặt An Khả Khả chợt đỏ bừng, không biết vì tức giận hay xấu hổ:
- Ai nói anh biết?
- Dù sao mắt tôi cũng tốt.
Hạ Thiên có vẻ đắc ý.
- Khoác lác.
An Khả Khả bĩu môi nói, sau đó nàng đi vào bên trong chuẩn bị thay y phục. Trần Di cũng đi theo, nhưng nàng vừa đi được hai bước thi điện thoại vang lên, nàng lấy ra xem mà vẻ mặt chợt biến đổi:
- Khả Khả, tôi nhận điện thoại trước.
Trần Di đi ra khỏi cửa hàng, sau đó nàng đến một vị trí không người để nghe điện thoại.
Thời gian Trần Di nhận điện thoại là rất lâu, mãi đến khi An Khả Khả thay một bộ quần áo khác đi ra thì Trần Di vẫn đang nghe điện thoại.
- Này, sao anh còn ở lại thủ đô?
An Khả Khả đến trước mặt Hạ Thiên, tuy Hạ Thiên nhiều lần làm nàng tức giận, nhưng nàng vẫn không nhịn được phải bắt chuyện với đối phương.
- Sao cô còn ở đây?
Hạ Thiên hỏi ngược lại.
- Tôi còn có việc, vài ngày nữa sẽ về.
An Khả Khả hừ một tiếng.
- Tôi cũng có việc, hơn nữa vài ngày nữa cũng về.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Hừ, chỉ biết học theo.
An Khả Khả nhíu mũi, sau đó nàng nhớ ra vấn đề:
- Đúng rồi, anh đổi số à? Sao tôi điện thoại không được?
- Đổi lâu rồi.
Hạ Thiên gật đầu, sau đó hắn cảm thấy kỳ quái:
- Cô muốn điện thoại cho tôi làm gì?
- À, buồn buồn tán nhảm không được sao?
An Khả Khả bĩu môi:
- Số mới là gì?
Hạ Thiên suy nghĩ một lúc, cuối cùng hắn vẫn quyết định nói số điện thoại cho An Khả Khả, những ngày qua nàng dần đẹp lên, biết đâu sau này sẽ có tư cách làm vợ hắn.
Cổ Quân thấy tình cảnh như vậy thì rõ ràng xác nhận An Khả Khả quen biết Hạ thần y, nếu Hạ Thiên chẳng phải nói câu nào cũng chọc tức An Khả Khả, nếu nói ngon ngọt thì An Khả Khả sợ rằng đã vào tròng rồi.
- Này, tôi có đề nghị cho cô.
Hạ Thiên dùng giọng chân thành nói với An Khả Khả.
- Đề nghị gì?
An Khả Khả cảm thấy kỳ quái.
- Cô nên đổi người đại diện.
Hạ Thiên trả lời.
- Cái gì?
An Khả Khả tưởng mình nghe lầm:
- Vì sao?
Hạ Thiên đang định nói thì điện thoại vang lên, hán lấy ra xem, là một dãy số lạ. Nhưng cuối cùng hắn vẫn tiếp máy, đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh quyến rũ:
- Chồng nhỏ, nhớ chị không cưng?