- Không giúp.
Hạ Thiên căn bản không có hứng thú, hắn lười biếng trả lời một câu.
Triệu Hiểu Trác lập tức buồn bực:
- Con bà nó, chúng ta tốt xấu gì cũng là anh em thân thích, giúp một việc khó khăn vậy sao?
- Tất nhiên là không được.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm trả lời:
- Chú dể anh hỗ trợ, như vậy chẳng phải mất mặt anh sao?
Trong lòng mọi người chợt bùng lên một ý nghĩ cổ quái, Triệu Hiểu Trác đã đánh Hàn Tử Khang chết khiếp, nhưng nếu so sánh thì trước nay Hạ Thiên nổi tiếng ra tay ác liệt, bây giờ lại không nể mặt Triệu Hiểu Trác.
- Tôi mời anh gíup, không được sao?
Triệu Hiểu Trác có chút bất đắc dĩ.
- Không thể!
Hạ Thiên trả lời.
- Còn bà nó, tôi đã nói mời, anh còn muốn thế nào nữa?
Triệu Hiểu Trác thật sự buồn bực.
Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó hắn nói:
- Thấy bộ dạng chú đáng thương, anh cho chú một cơ hội, anh gọi anh một tiếng anh rể, anh sẽ giúp chú.
- Tôi đáng thương sao?
Triệu Hiểu Trác có chút tức tối:
- Gọi em rể được chưa?
- Không được.
Hạ Thiên phản bác ngay.
Triệu Hiểu Trác suy nghĩ hơn ba mươi giây, cuối cùng hắn bất đắc dĩ hô một tiếng:
- Được rồi, anh rể, tới giúp tôi mau lên.
- Như vậy mới ngoan.
Hạ Thiên gật đầu thỏa mãn, sau đó hắn lóe người xuất hiện trước mặt Triệu Hiểu Trác:
- Nói đi, chú muốn anh hỗ trợ thế nào? Có phải cứu sống thằng ngu này không? Thật ra anh cảm thấy không nên cứu, cho hắn chết đi.
- Tất nhiên là không phải, người này chưa chết, tôi đánh người có chừng mực, loại này chỉ sợ chết khiếp mà thôi.
Triệu Hiểu Trác lắc đầu:
- Hơn nữa loại này chết cũng như không, nhưng hắn dám đến làm loạn trong hôn lễ của anh họ tôi, làm hại tôi không làm phụ rể thuận lợi, nếu cứ để hắn chết thì quá sướng rồi.
- Vậy cậu muốn anh hỗ trợ cái gì?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
- Có phải anh có biện pháp biến một người đàn ông trở thành phụ nữ?
Triệu Hiểu Trác mở miệng hỏi, Hạ Thiên đã vài lần uy hiếp biến đổi giới tính của hắn, tất nhiên hắn rất lo đến vấn đề này.
- Tất nhiên là có, chú muốn thử không?
Hạ Thiên hỏi ngược lại.
- Không cần, tất nhiên là không cần.
Triệu Hiểu Trác lại càng hoảng sợ:
- Anh đừng thử lên người em, em còn là xử nam.
- Chú mà là xử nam thì cô ta là xử nữ.
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Triệu Hiểu Trác, sau đó hắn chỉ vào phụ dâu cách đó không xa.
- Sao?
Triệu Hiểu Trác chợt ngẩn ngơ:
- Anh...Anh...Anh... ....
- Anh cái gì mà anh? Chú cho rằng anh không biết tối qua chú và cô ta làm vài cước sao?
Hạ Thiên bĩu môi:
- Muốn gạt anh sao?
- Con bà nó, sao anh lại biết chuyện này?
Triệu Hiểu Trác ngẩn ngơ, mà phụ dâu cách đó không xa lại đỏ mặt.
- Vì chẳng gì anh không biết.
Hạ Thiên dõng dạc nói.
- À, được rồi, xem như anh lợi hại, anh trước tiên giúp em biến hắn thành đàn bà đi.
Triệu Hiểu Trác chỉ vào Hàn Tử Khang đang nằm trên mặt đất.
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Chú muốn biến hắn thành phụ nữ làm gì? Chú có hứng với hắn sao?
- Hừ, cho dù anh là anh rể của tôi thì cũng không được vu tội bậy bạ như vậy.
Triệu Hiểu Trác có chút bi phẫn:
- Tôi đây rất bình thường.
Triệu Hiểu Trác dừng lại một chút rồi bổ sung một câu:
- Tên này chạy đến làm loạn hôn lễ, còn nói ra những lời ô uế với chị dâu tương lai của tôi, tôi muốn biến hắn thành phụ nữ, sau đó lợi dụng vào đó làm ra kỷ lục Guinness.
- Kỷ lục Guinness là thứ gì?
Hạ Thiên hỏi ngược lại.
Triệu Hiểu Trác chợt ngẩn ngơ, một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng:
- Tóm lại em muốn biến hắn thành người phụ nữ tiếp khách nhiều nhất, đợi đến khi hắn thành phụ nữ thì em sẽ cho hắn đi tiếp khách miễn phí, không đúng, ai leo lên người hắn em sẽ cho một trăm đồng.
- Ý kiến này rất tốt.
Hạ Thiên tán thưởng một câu, sau đó hắn lấy ra ngân châm đâm vài chục cái lên người Hàn Tử Khang. Cuối cùng hắn nói với Triệu Hiểu Trác:
- Có thể được, một tháng sau tên này sẽ chẳng khác gì phụ nữ.
- Được, để tôi xem, giam hắn một tháng xem sao.
Triệu Hiểu Trác nhấc Hàn Tử Khang lên:
- Tôi đi trước.
Triệu Hiểu Trác nói đi là đi, hắn không tiếp tục làm phụ rể mà mang theo Hàn Tử Khang đi ra ngoài đại sảnh.
Đại sảnh chợt yên ắng, không ai nói gì, giống như chưa có gì xảy ra.
Nhưng, dù rất nhiều người muốn xem như chưa có chuyện gì xảy ra thì sự việc cũng đã phát sinh, tuy rất nhiều người cảm thấy Hàn Tử Khang cố ý đến làm loạn, những lời tên này vừa nói ra không hẳn là thật. Bây giờ Hàn Tử Khang bị Triệu Hiểu Trác đưa đi, nhưng nếu nói Hàn Tử Khang muốn phá hoại hôn lễ, như vậy vẫn là thành công.
Bởi vì nghi thức hôn lễ sắp kết thúc cũng không còn được cử hành, bữa tiệc lại bắt đầu, món ăn đưa ra nhưng đôi tân hôn lại không đi ra mời rượu. Rất nhiều người bụng dạ biết rõ hôn lễ này đã bị hớ, Trương gia rõ ràng không thể nào tiếp nhận nhục nhã này.
Hạ Thiên cũng không quan tâm, hắn rất vui vì thức ăn được đưa lên, đặc biệt là cả bàn chỉ có mình hắn và An Khả Khả. Lúc này An Khả Khả đã cực kỳ đói bụng nhưng vẫn nhai nuốt chậm rãi, cũng không ăn như lang như hổ giống Hạ Thiên. Cuối cùng một bàn chuẩn bị cho mười người ngồi đã chẳng còn gì, Hạ Thiên và An Khả Khả ăn sạch sẽ.
Tiệc cưới trước đó khá náo nhiệt, bây giờ trở nên quạnh quẽ, những vị khách thấy tình huống không đúng đã vội bỏ đi, ngược lại Hạ Thiên và An Khả Khả ngồi đến cuối cùng.
- Chúng ta cũng nên đi thôi.
An Khả Khả đã ăn no, nàng thấy đại sảnh không còn ai, vì vậy không nhịn được phải kéo Hạ Thiên nhắc nhở.
- Được rồi.
Hạ Thiên gật đầu:
- Chúng ta đi tìm vợ Mị Mị nói một tiếng.
Hạ Thiên kéo An Khả Khả đứng lên, hắn đang định đi tìm thì Tống Ngọc Mị chợt đi đến.
- Vợ Mị Mị, tôi đang định đi tìm chị.
Hạ Thiên vội vàng tiến lên nói.
- Cậu còn chưa đi à? Tôi cũng muốn đến tìm cậu, mau theo tôi, tình huống của chị Quân hỏng bét rồi.
Tống Ngọc Mị rất lo lắng, nàng thấy Hạ Thiên thì vội vàng kéo hắn ra ngoài.
Tống Ngọc Mị kéo Hạ Thiên vào thang máy, cuối cùng lên lầu mười tám thì đi ra, sau đó lại vội vàng đi vào một gian phòng. Hạ Thiên thấy Cổ Quân còn mặc áo cưới đang nằm trên giường với vẻ mặt tái nhợt, nàng bất tỉnh nhân sự, mà Trương Thiệu Huy đang ở bên canh, vẻ mặt có chút lo lắng.
- Hạ thần y, cậu đến rồi.
Khi thấy Hạ Thiên đến thì Trương Thiệu Huy đứng lên:
- Cổ Quân hình như uống rất nhiều rượu... .... Bạn đang đọc truyện được tại
Hạ Thiên đến bên giường, hắn bắt mạch cho Cổ Quân, sau đó khẽ gật đầu:
- Uống rất nhiều, thiếu chút nữa làm con anh say chết.