- Không có thì đi tìm chứng cứ, tìm không thấy cũng không được nghi ngờ lung tung, hiểu chưa?
La Dân Sinh có chút mất vui:
- Tôi mặc kệ các người đi phá án thế nào, tóm lại nhanh chóng kết án cho tôi.
Lương Chính chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn khẽ gật đầu:
- Hiểu rồi, cục trưởng, tôi biết phải làm sao.
- Tốt, anh quay về đi, trước ngày nghĩ lễ quốc khánh, tôi hy vọng vụ án này sẽ có kết quả chính xác.
La Dân Sinh phất phất tay.
Lương Chính gật đầu rồi rời khỏi phòng làm việc của La Dân Sinh, trong lòng hắn thầm sinh ra cảm giác ủ rũ. Hắn định kéo La Dân Sinh giúp mình điều tra An Khả Khả, nhưng bây giờ hắn đã có thể thấy, vị cục trưởng của mình không dám đắc tội với Hạ Thiên. Vì vậy trừ khi hắn có chứng cứ, nếu không thì đừng hòng đưa An Khả Khả về cục điều tra.
Lương Chính vừa rời khỏi phòng làm việc thì La Dân Sinh đã không nhịn được phải thở dài, cũng không biết có phải vì cảm giác hay không, kể từ khi Hạ Thiên vào thủ đô, sự việc phát sinh chợt nhiều hơn.
- Cũng không biết đến khi nào hắn mới rời khỏi thủ đô.
La Dân Sinh bắt đầu mong mỏi Hạ Thiên rời khỏi thủ đô, lão làm cục trưởng nhiều năm và cố gắng công tác thật công chính. Nhưng dù là như vậy, khi đối mặt với một số người, đối mặt với vài vụ án thì lão không thể nào công chính, trong thành phố này có rất nhiều người không thể động vào.
La Dân Sinh biết rất rõ mình không thể đắc tội với Hạ Thiên, vì người này có năng lực không tầm thường, điều này làm lão không dám đắc tội. Hơn nữa Hạ Thiên ở thủ đô cũng có bối cảnh, căn bản không thể đắc tội, đừng nói là các vụ án đều không có chứng cứ gì, dù thật sự có thì lão cũng chưa chắc cho người đi bắt đối phương.
Khi La Dân Sinh mong mỏi Hạ Thiên rời khỏi thủ đô, trong một gian phòng khách sạn nào đó ở thủ đô, cũng có người đang hỏi Hạ Thiên về vấn đề này.
- Khi nào thì anh quay về Giang Hải?
Người hỏi là An Khả Khả, nàng dựa lên người Hạ Thiên như một chú mèo ngoan, giọng điệu cực kỳ dịu dàng.
- Anh cũng không biết.
Hạ Thiên thật ra cảm thấy rất bất đắc dĩ:
- Thật ra anh cũng muốn về, nhưng bây giờ an còn có chuyện chưa làm xong.
- Anh cũng không cần phải làm xong việc mới về, thật ra đừng nghĩ là thủ đô và Giang Hải cách nhau quá xa, chỉ mấy giờ là về đến nhà rồi.
An Khả Khả cong miệng nhỏ đáng yêu:
- Em không thể đợi anh ở thủ đô, anh tiễn em về Giang Hải được không?
- Em nói cũng đúng.
Hạ Thiên suy nghĩ:
- Trước tiên anh suy xét lại đã, em vội về Giang Hải lắm sao?
- Cũng không phải là vội, chẳng qua ở Giang Hải thoải mái hơn. Gần đây em không có việc gì làm, trước đó có rất nhiều phiếu hẹn nhưng đã bị Trần Di đưa đi.
An Khả Khả lộ ra nụ cười mê man:
- Em đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, em cũng không muốn tiếp tục là ngôi sao.
- Không thích thì đừng làm.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Nhưng từ nhỏ em đã làm diễn viên, nếu đột nhiên không đóng phim thì em còn biết làm gì đây?
An Khả Khả có chút buồn rầu:
- Em phải nghỉ ngơ một thời gian, sau đó tìm một người đại điện khác.
- Em muốn sao cũng được.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Em cho anh làm người đại diện, thế nào?
An Khả Khả nũng nịu hỏi.
Hạ Thiên chợt buồn bực, thứ này hình như hắn không biết gì.
- Hì hì, nói đùa thôi!
An Khả Khả thấy biểu cảm của Hạ Thiên thì không khỏi cười thành tiếng:
- Nhưng anh phải giúp em tìm một người đáng tin làm người đại diện mới được, bây giờ ngoài anh ra thì em chẳng biết đi tìm ai.
- Không có vấn đề, nếu không thì chờ khi chúng ta về đến Giang Hải, anh sẽ để Kiều Đông Hải giúp, sau đó sẽ tìm cho em vài vệ sĩ đáng tin cậy.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
- À, anh sắp xếp như vậy là được.
An Khả Khả nghe rõ lời nói của Hạ Thiên, nếu hắn bỏ mặc nàng mà đi thì rõ ràng là bi kịch.
Cũng may An Khả Khả rất may mắn, Hạ Thiên không đuổi nàng đi, vài ngày sau hắn còn cùng ở một chỗ với An Khả Khả. Tuy làn da của nàng có lực hấp dẫn trí mạng, nhưng điều này cũng không phải nguyên nhân để mỗi ngày hắn đều ở lại với An Khả Khả, nguyên nhân quan trọng chính là gần đây Mộc Hàm không rảnh, Tống Ngọc Mị cũng vậy, ngay cả Tiểu Yêu Tinh cũng bó tay. Còn Đại Yêu Tinh Triệu Vũ Cơ, nàng hoàn toàn biến mất dạng, tuy Isabella và Ngải Vi Nhi ở thủ đô nhưng hai người đều không cho ra chút tin tức, không biết đến đâu làm nhiệm vụ, vì vậy Hạ Thiên chỉ biết cùng ở với An Khả Khả.
An Khả Khả thật sự rất thích ở bên cạnh Hạ Thiên, trước đó dù là Mộc Hàm hay những phụ nữ bình thường khác đều bị hắn quấn lấy không buông, nhưng An Khả Khả thì ngược lại. Có lẽ vì An Khả Khả còn nhỏ tuổi, dù sao cũng mới mười bảy, cũng có thể là An Khả Khả vừa bị Trần Di tín nhiệm nhất phản bội mà sinh ra đả kích. Nàng giống như chỉ hận không thể ở cùng Hạ Thiên mãi mãi. Bạn đang đọc truyện được tại
Hạ Thiên tất nhiên cầu còn chưa được, mỗi ngày nghiên cứu cơ thể An Khả Khả chính là niềm vui của hắn. An Khả Khả đáng lý ra còn trẻ trung, bây giờ bị hắn làm cho trưởng thành toàn diện. Tất nhiên thời gian hai người ở cùng nhau cũng không phải chỉ là lên giường, lâu lâu An Khả Khả và Hạ Thiên cùng lên mạng đọc tin, thậm chí cùng hắn luyện võ và chơi vài trò.
An Khả Khả còn năn nỉ Hạ Thiên dạy mình thuật phòng thân, tuy chỉ học xong vài chiêu nhưng với khí lực hiện có, nàng có thể làm cho người bình thường không thể đến gần.
Sở dĩ phải học thuật phòng thân, vì vệ sĩ của An Khả Khả chưa chắc đã đáng tin cậy. Nàng đã có sẵn vệ sĩ nhưng từ khi nàng gặp chuyện không mày thì chẳng thấy ai, không biết có phải vì vấn đề của Trần Di hay không mà bỏ đi sạch.
Vô tình đã đến ngày mùng bảy tháng mười, chín giờ tối, An Khả Khả và Hạ Thiên ngồi trên giường xem ti vi. Vài ngày qua nàng cùng ở với Hạ Thiên, mỗi này hắn cũng em ti vi.
- Ông xã, điện thoại kìa... ....
Tiếng chuông điện thoại quên thuộc lại vang lên.
Hạ Thiên lấy điện thoại nhìn thoáng qua, dãy số không xa lạ, là của Isabella.
- Chị Isabella, chị... ....
Hạ Thiên vừa nhận điện thoại thì Isabella đã lên tiếng cắt đứt lời.
- Chồng nhỏ, đến mau, mau cứu huấn luyện viên.
Giọng nói của Isabella cực kỳ lo lắng.