- Chủ tịch Mạnh, Kiều tiểu thư, chúng ta đổi địa phương trò chuyện được không?
Dương Ngọc Quyên ở bên cạnh khẽ đề nghị, bọn họ bây giờ đang ở dưới khu ký túc xá, người đến người đi rất nhiều, căn bản không phù hợp bàn chuyện quan trọng.
- Kiều tiểu thư, tô có thể hỏi một chuyện được không?
Mạnh Tiến Tài không hưởng ứng lời đề nghị của Dương Ngọc Quyên, bây giờ tâm tình của hắn rất vội, hắn muốn biết rõ mọi chuyện.
- Tất nhiên là có thể.
Kiều Tiểu Kiều cũng rất khách khí.
- Kiều tiểu thư, Thanh Phong Sơn khai phá là cả một công trình khổng lồ, cần rất nhiều tài chính. Tôi muốn hỏi, nếu đầu tư thì cô chuẩn bị bao nhiêu?
Mạnh Tiến Tài mở miệng hỏi, điều này là vấn đề hắn quan tâm nhất.
Kiều Tiểu Kiều mỉm cười:
- Chủ tịch Mạnh, phương diện tài chính không phải là vấn đề, chúng tôi không thiếu tiền, thời kỳ ban đầu khoảng hai tỷ, tổng đầu tư sẽ là mười tỷ. Tất nhiên bây giờ chỉ là tạm thời, chúng tôi sẽ nhanh chóng tạo ra kế hoạch đầu tư và khai phá cụ thể. Tóm lại chúng tôi sẽ cung cấp đủ tài chính để đảm bảo cho quá trình khai phá Thanh Phong Sơn.
- Vậy thì tốt quá.
Dương Ngọc Quyên nhịn không được phải mở miệng, vẻ mặt rất hưng phấn, đây thật sự là tin vui trời sập.
Nếu so sánh với một Dương Ngọc Quyên hưng phấn thì Mạnh Tiến Tài tuy rất mừng nhưng vẫn trấn tĩnh hơn, hắn có chút chần chừ rồi mở miệng nói:
- Kiều tiểu thư, cá nhân tôi cực kỳ hoan nghênh cô đầu tư ở huyện Mộc Dương, nhưng chuyện này tôi còn báo cáo với cấp trên, vì vậy tạm thời tôi chưa có câu trả lời thuyết phục, còn hy vọng cô thứ lỗi.
- Không sao, tôi cũng không cần chủ tịch Mạnh lập tức đưa ra câu trả lời thuyết phục, chúng ta cần trao đổi phương thức liên lạc và bảo trì liên lạc là được.
Kiều Tiểu Kiều mỉm cười.
- Không có vấn đề, Kiều tiểu thư, đây là danh thiếp của tôi.
Mạnh Tiến Tài vội vàng lấy ra một tờ danh thiếp rồi khách khí đưa cho Kiều Tiểu Kiều. Đừng nghĩ hắn là phó chủ tịch huyện, chức quan không nhỏ nhưng những năm nay ai có tiền mới là đại gia, tất nhiên hắn phải khách khí với Kiều Tiểu Kiều.
Kiều Tiểu Kiều tiếp nhận danh thiếp, sau đó cũng đưa danh thiếp của mình cho Mạnh Tiến Tài. Đúng lúc này người đàn ông sau lưng Mạnh Tiến Tài nhận được một cuộc điện thoại, sau đó khẽ nói bên tai Mạnh Tiến Tài vài câu.
- Kiều tiểu thư, xấu hổ quá, tôi có hẹn trước với một người bạn, chỉ có thể cáo từ trước.
Mạnh Tiến Tài áy náy nói.
- Chủ tịch Mạnh đã có chuyện, tôi cũng không cản chân anh.
Kiều Tiểu Kiều cười nhạt một tiếng.
- Nếu Kiều tiểu thư có thời gian đến huyện Mộc Dương nhớ điện thoại cho tôi biết, tôi sẽ tận tình địa chủ.
Mạnh Tiến Tài cười nói.
Kiều Tiểu Kiều khẽ gật đầu:
- Tôi nhất định sẽ đến.
Sau khi khách sao vài câu thì Mạnh Tiến Tài cuối cùng cũng mang theo Dương Ngọc Quyên và người đàn ông kia bỏ đi. Dương San thì không cùng đi, khi thấy ba người Dương Ngọc Quyên bỏ đi thì nàng định kéo Nhạc Dương quay về ký túc xá.
- Dương San.
Đúng lúc này Kiều Tiểu Kiều chợt gọi một tiếng.
- Chị gái, chị...Chị có chuyện gì sao?
Dương San dùng giọng có chút bất an hỏi, nàng không phải sợ Kiều Tiểu Kiều, nàng sợ Hạ Thiên.
- Cũng không có gì, nhưng thơi gian tới chị có thể đến huyện Mộc Dương, cũng có thể đến Thanh Phong Sơn một chuyến, em có hứng thú đi cùng không?
Kiều Tiểu Kiều nở nụ cười ngọt ngào.
- Sao?
Dương San chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng có chút chần chừ:
- Chị, em còn đi học, có lẽ không có thời gian.
- Đi học cũng không có vấn đề gì, chị có thể giúp em xin nghỉ, em không phải muốn cho nhiều người biết Thanh Phong Sơn sao? Em cũng vừa nghe nói rồi đấy, chị sẽ khai phá du lịch Thanh Phong Sơn, nhưng chị cũng không quá quen thuộc nơi đó, em rất quen thuộc, vì vậy chị mời em đi dẫn đường.
Kiều Tiểu Kiều dùng giọng không nhanh không chậm nói.
- Chị, em phải xem sao cái đã.
Dương San khẽ nói.
- Được, em xem xét lại đi, dù sao chị cũng không đi ngay, nếu em suy nghĩ kỹ thì có thể điện thoại cho chị, trước đó chị đã cho em số điện thoại rồi.
Kiều Tiểu Kiều nói.
- Vâng, chị!
Dương San thật sự rất có hảo cảm với Kiều Tiểu Kiều, nhưng nàng sợ Hạ Thiên, ai bảo trước đó hắn sàm sỡ nàng trước mặt mọi người.
- Cứ như vậy nhé, bây giờ chị còn phải đi học, chúng tôi đi trước.
Kiều Tiểu Kiều cũng không muốn dừng lại quá lâu, nàng nhanh chóng cùng Hạ Thiên bỏ đi.
Hạ Thiên vừa đi thì Dương San cuối cũng thở phào, nàng sợ Hạ Thiên tiếp tục ức hiếp mình.
- Đó là Kiều Tiểu Kiều, đây là lần đầu tiên mình gặp mặt chị ấy.
Nhạc Dương lầm bầm:
- Mở miệng là vài tỷ, đúng là người có tiền có khác.
- Đúng vậy, chị ấy rất lợi hại.
Dương San khẽ gật đầu.
- Đúng rồi, tên Hạ Thiên kia có phải là bại trai của Kiều Tiểu Kiều, cũng chính là kẻ sàm sỡ với bạn không?
Nhạc Dương chợt nhớ đến những tin đồn trước đó.
- Đúng...Đúng là anh ta.
Gương mặt Dương San chợt đỏ hồng, nàng khẽ gật đầu:
- Mình...Minh vốn nghĩ anh ấy là người tốt, nào biết... ....
- Người tốt cái gì? Chỉ cần nhìn là biết dân vô lại, như vậy còn nói mình xấu.
Nhạc Dương thở phì phò nói:
- Anh ta không phải có một bạn gái xinh đẹp sao? Đúng là, dù tôi không đẹp bằng Kiều Tiểu Kiều cũng không nói là xấu chứ.
Nhạc Dương tất nhiên không biết Hạ Thiên thấy không đẹp bằng vợ mình thì đều gọi là người quái dị, hễ là người đẹp hơn vợ hắn, thì hắn nhất định phải cưới làm vợ, vì vậy vợ hắn lúc nào cũng đẹp nhất.
Khoảnh khắc này Hạ Thiên cũng đang hỏi thăm Kiều Tiểu Kiều một chuyện:
- Vợ, bây giờ chúng ta có thể mua Thanh Phong Sơn được chưa?
- Chồng, bây giờ còn chưa, có lẽ chúng ta biểu hiện quá nhanh.
Kiều Tiểu Kiều khẽ lắc đầu:
- Điều này sẽ làm cho huyện Mộc Dương bên kia cho rằng chúng ta nóng lòng đầu tư, vì vậy bọn họ sẽ cho rằng Thanh Phong Sơn là hũ mật, sẽ có nhiều người tranh giành. Sợ rằng bọn họ muốn đẻ đấy cho nhiều người tranh, cuối cùng chọn một người tốt nhất.
- Như vậy sao?
Hạ Thiên có chút thất vọng:
- Chúng ta vừa rồi không phải lãng phí thời gian sao?
- Cũng không coi là lãng phí thời gian.
Kiều Tiểu Kiều an ủi Hạ Thiên:
- Chồng, em đã thấy vị chủ tịch Mạnh kia rất hy vọng chúng ta đầu tư, hơn nữa nếu chúng ta đầu tư vào thì hắn sẽ có thiên tẩu, nếu nói từ phương diện đó thì không chỉ là chúng ta có thu hoạch. Dù sao này có cạnh tranh thì vị chủ tịch Mạnh kia sẽ giúp chúng ta, dù sao chúng ta cũng là người đầu tiên liên lạc với ông ta, tất nhiên ông ta sẽ hy vọng chún ta thành công.
Kiều Tiểu Kiều dừng lại một chút rồi bổ sung thêm:
- Chồng, anh không cần quá quan tâm đến chuyện này, em đi học trước, anh đến tìm các chị Băng Băng đi. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Được rồi.
Hạ Thiên thật sự không muốn đi học với Kiều Tiểu Kiều, vì như vậy thật sự rất nhàm chán, hắn cũng muốn đi tìm Lãnh Băng Băng. Thực tế hắn đã sớm muốn vị vợ cảnh sát tỷ tỷ này, nhưng đến bâ giờ hắn vẫn còn kiên nhẫn chưa đến tìm, như vậy cũng không dễ dàng gì.