Lãnh Băng Băng cảm thấy nghi ngờ mình nghe lầm, chẳng lẽ nàng nghĩ nhiều về hắn, bây giờ lại nghe lầm như vậy? Nhưng nàng cảm thấy điều này là không thể, tuy nàng thỉnh thoảng hay nghĩ về hắn nhưng còn chưa đến tình trạng như vậy, ít nhất nàng cũng không thừa nhận mình có nghĩ về hắn như thế.
Khi đang thất thần thì Lãnh Băng Băng đột nhiên cảm nhận được hai bàn tay có lực ôm lấy eo mình, một hương vị quen thuộc bùng vào mũi nàng. Cuối cùng nàng cũng hiểu mình không nghe lầm, cũng không lầm, đây quả thật là hắn.
Lãnh Băng Băng xoay người, sau đó nàng thấy được Hạ Thiên, lúc này hắn đang nở nụ cười sáng lạn nhìn nàng, bộ dạng rất vui vẻ.
- Cậu chừng nào thì... ....
Lãnh Băng Băng chuẩn bị mở miệng hỏi Hạ Thiên xem hắn về lúc nào, nhưng nàng còn chưa kịp hỏi thì miệng đã bị chặn, hắn đã hôn lên môi nàng.
Lãnh Băng Băng rùng mình một cái rồi buông tha không chống cự, nàng để mặc cho Hạ Thiên tàn phá cặp môi anh đào của mình. Sắc lang này đều là như vậy, rất thích tuyên bố chủ quyền với nàng trước đám đông, dù bây giờ nàng là phụ nữ của hắn, hắn vẫn thích làm trò này không biết mệt.
Đám cảnh sát khác lại xem như không thấy gì, bọn họ điềm nhiên bắt đám đáng thương nằm trên mặt đất, sau đó hắn đầu hỏi án.
- Này, Liễu Vân Anh, đây không phải là anh rể của cậu sao?
Hàn Hiểu kéo tay Liễu Vân Anh:
- Hình như anh rể của bạn vùng dậy ra ngoài tìm vợ bé thì phải.
- Hình như là vậy nhưng chị mình không quan tâm, mình cũng chẳng biết phải làm sao.
Liễu Vân Anh rất bất đắc dĩ, lúc này nàng đã nhìn thấy Liễu Vân Mạn, nàng đang lo lắng nên báo cáo công tác thế nào với chị.
- Tôi rất tức giận.
Liễu Mộng ở bên kia bĩu môi:
- Tôi quyết định không quan tâm đến tiểu bại hoại, quay về mà không tìm tôi.
Liễu Mộng nhìn có vẻ giận thật, nàng nói xong thì chạy về chiếc xe tăng của mình, sau đó nàng nhanh chóng chạy đi.
- Cái gì mà giận, ảnh rể chẳng qua quen tính như vậy mà thôi.
Liễu Vân Anh thầm nói.
Thẩm Vân không nhịn được:
- Cái gì là quen tính như vậy?
- Không hiểu à?
Liễu Vân Anh hỏi ngược lại.
- Mình đang hỏi bạn mà.
Thẩm Vân không biết nói gì hơn.
- Không hiểu thì thôi.
Liễu Vân Anh thuận miệng nói.
Thẩm Vân hết chỗ nói, nàng đang định nói gì đó thì Liễu Vân Anh chợt hô lên kinh hoàng:
- Này, không tốt, hình như cô cô rất tức giận, cô vừa tông vào xe của người ta.
- Hạ Thiên, Hạ Thiên, không tốt.
Liễu Vân Mạn lúc này cũng vội vàng hô lên.
Hạ Thiên quyến luyến buông Lãnh Băng Băng ra, sau đó hắn quay đầu nhìn Liễu Vân Mạn:
- Chị Vân Mạn, có chuyện gì à?
- Cậu nhìn kìa, cô cô đang húc xe... ....
Liễu Vân Mạn chỉ về phía trước, chỗ đó có một chiếc xe bị tông hỏng, nhưng trên xe không có người, vì vậy mà tạm thời không có thương vong.
Hạ Thiên nhìn rồi hời hợt nói:
- Chị Vân Mạn, chị không cần lo, chị Mộng sẽ không bị thương.
Liễu Vân Mạn chợt dở khóc dở cười, nàng tất nhiên không lo cô cô sẽ bị thương, nàng sợ cô cô lái xe tăng tông chết người khác.
- Mau, mau đuổi theo chị Mộng, để chị ấy dừng xe lại.
Lãnh Băng Băng lúc này mới kịp phản ứng, sau đó nàng vội vàng nói với Hạ Thiên.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi vừa gặp chị mà.
Hạ Thiên có chút không nỡ.
- Cậu để chị Mộng dừng xe lại, tối nay đến tìm tôi là được.
Lãnh Băng Băng có chút sốt ruột, nếu chỉ là đè nát xe người ta thì chẳng có vấn đề gì lớn, chỉ bồi thường chút tiền mà thôi, nhưng nếu Liễu Mộng gây ra nhân mạng thì quá phiền.
Khi thấy Hạ Thiên không quá tình nguyện thì Lãnh Băng Băng phải giở chiêu cũ:
- Mau lên, nếu không tôi sẽ chẳng để ý đến cậu.
Lãnh Băng Băng dùng giọng điệu uy hiếp, vì vậy mà Hạ Thiên lập tức khuất phục, hắn đành phải lên tiếng:
- Được rồi, vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi sẽ đi.
Hạ Thiên nói xong thì chạy về phía chiếc xe tăng, Liễu Mộng chạy không nhanh, thực tế xe tăng cũng không phải xe thể thao, chạy trên đường khó thể nhanh được. Vì vậy Hạ Thiên vừa chạy đã đuổi kịp xe tăng, hắn nhảy dựng lên ngồi bên cạnh Liễu Mộng.
- Chị Mộng, may dừng xe tăng lại.
Hạ Thiên mở miệng nói.
- Đây là xe tăng xe, không phải là xe tăng.
Liễu Mộng hừ một tiếng:
- Còn nữa, chị không để ý đến cậu, cậu đừng nói chuyện với chị.
Hạ Thiên cảm thấy rất kỳ quái:
- Chị Mộng, sao chị không để ý đến tôi?
- Vì bây giờ chị rất tức giận.
Liễu Mộng dùng giọng mất vui nói.
- Chị Mộng, sao chị lại tức giận?
Hạ Thiên tiếp tục hỏi.
- Vì cậu quá bại hoại.
Liễu Mộng bĩu môi, sau đó nàng dừng xe tăng lại, nàng quay đầu trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Này, không cho cậu ngồi xe của chị, cậu xuống ngay.
- Chị Mộng, trước nay tôi luôn bại hoại, sao trước kia chị không giận, bây giờ lại giận?
Hạ Thiên nói rất chăm chú.
- Vì trước kia cậu là tiểu bại hoại, bây giờ cậu là quân khốn kiếp, không còn đáng yêu như tiểu bại hoại, vì vậy chị rất tức giận.
Liễu Mộng rất có lý do:
- Cậu đến thủ đô chơi mà không đưa chị theo, bây giờ quay về không nói với chị, lại thân mật với Lãnh Băng Băng, cũng không ôm chịu, vì vậy chị quyết định không quan tâm đến cậu.
- Chị Mộng, tôi không phải vừa gặp chị đây sao?
Hạ Thiên cảm thấy mình rất vô tội:
- Còn nữa, cái gì là quân khốn kiếp và không đáng yêu bằng tiểu bại hoại? Tôi cảm thấy khốn kiếp mới hay hơn tiểu bại hoại ấy chứ?
- Đã nói không phải, nói tóm lại chị thích tiểu bại hoại, không thích quân khốn kiếp.
Liễu Mộng bĩu môi, nàng trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Bây giờ chị không thích cậu.
- Chị Mộng, sao chị không thích tôi?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Tôi là chồng chị, chị không thể không thích tôi.
- Chị không muốn cậu làm chồng, chị muốn bỏ cậu.
Liễu Mộng tức giận nói.
- Chị Mộng, chị không được bỏ tôi, nếu không tôi sẽ trừng phạt chị.
Hạ Thiên dùng ánh mắt có chút bất mãn nhìn Liễu Mộng.
Liễu Mộng quệt miệng:
- Chị muốn bỏ cậu, chị không sợ cậu. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Đét.
Hạ Thiên dùng một tay kéo Liễu Mộng đến, sau đó hắn đánh vào mông nàng.
- Tiểu bại hoại, không cho phép đánh vào mông chị.
Liễu Mộng rất mất hứng, nàng vừa nói xong đã bị Hạ Thiên bế lên nhảy xuống xe tăng, sau đó chạy vội đi.
- Này, tiểu bại hoại, chi đã nói rất tức giận, không cho cậu ôm chị.
Liễu Mộng kháng nghị.
Hạ Thiên không nói gì, hắn tiếp tục ôm nàng chạy đi. Mười phút sau hắn đã ôm Liễu Mộng chạy về biệt thự của Kiều Tiểu Kiều, sau đó đi vào phòng ngủ của Liễu Mộng.
- Tiểu bại hoại, không cho phép cởi quầo áo của chị...Đã nói không được phép, cậu còn muốn...Ư ư... ....
Liễu Mộng tiếp tục kháng nghị nhưng cuối cùng chỉ còn lại những tiếng rên rỉ.