- Vâng, cục trưởng!
Đồng Giang lên tiếng, sau đó hắn phân phó đám cảnh sát khác:
- Còn ngây ra đó làm gì? Mau làm việc.
Đám cảnh sát đều hành động, bọn họ bắt đầu làm thủ tục giam giữ đám người Đặng Đào.
- Chờ đã, chờ đã, tôi đồng ý hòa giải, tôi đồng ý hòa giải.
Đặng Đào thấy đám cảnh sát bắt đầu hành động thì lập tức hét toáng lên.
- Đúng vậy, tôi cũng đồng ý hòa giải, xe của tôi không cần bồi thường.
- Của tôi cũng không cần bồi thường.
... ....
Đồng Giang không khỏi nhìn về phía Lãnh Băng Băng, hắn dung giọng hỏi thăm nói:
- Cục trưởng, chị xem.
- Tiếp tục, nên làm gì cứ làm.
Lãnh Băng Băng phất tay, nàng rõ ràng phải làm ác nhân đến cùng.
Đồng Giang dung ánh mắt có chút đồng tình nhìn đám người Đặng Đào, cuối cùng hắn cũng hiểu cái gì là tự gây nghiệt. Nếu lúc trước bọn họ tình nguyện hòa giải thì bây giờ đã có thể về nhà, nhưng bọn họ muốn làm lớn chuyện, kết quả thì quá tốt, bọn họ sắp bị ném vào nhà ngục.
- Tôi muốn tố cáo các người, tôi muốn tố cáo các người... ....
Đặng Đào bị đưa đi, hắn gào lên điên cuồng.
- Đồng Giang, anh sắp xếp người đến bệnh viện để giám định pháp y cho bà lão, để xem thương thế ra sao.
Lãnh Băng Băng hoàn toàn không quan tâm đến Đặng Đào, nàng tiếp tục phân phó một câu.
- Vâng, cục trưởng.
Đồng Giang lên tiếng, sau đó hắn lập tức đi sắp xếp.
Khi vài chục người được đưa đi thì cục công an không còn ồn ào như trước, còn đám người Liễu Vân Anh lúc này lại cực kỳ hưng phấn, ánh mắt các nàng nhìn về phía Lãnh Băng Băng có chút sùng bái.
- Không còn gì nữa rồi, mọi người cũng về đi.
Lãnh Băng Băng đi đến trước mặt Liễu Vân Mạn, nàng dùng giọng hòa nhã nói. Hai người bọn họ tuy không tính là quá quen thuộc nhưng vẫn biết đến nhau thông qua quan hệ với Hạ Thiên.
- À, cám ơn chị.
Liễu Vân Mạn nói một tiếng cảm ơn.
Lãnh Băng Băng cười nhạt một tiếng, nàng không nói gì thêm.
- Chuyện vừa rồi không làm phiền chị đấy chứ?
Liễu Vân Mạn chần chừ một lúc rồi không nhịn được phải hỏi.
- Không cần lo, không có gì.
Lãnh Băng Băng cũng không quan tâm đến vấn đề này:
- Nhưng xe của chị có lẽ không biết bao giờ mới được bồi thường.
- Không sao, xe chỉ là chuyện nhỏ.
Liễu Vân Mạn có chút tiếc hận nhưng cũng không quá quan tâm, dù sao xe còn có thể sửa, không sửa cũng có thể mua mới.
Lãnh Băng Băng không nói gì thêm, Liễu Vân Mạn cũng thấy Lãnh Băng Băng không có ý muốn tiếp tục nói chuyện, vì vậy nàng cũng nhanh chóng dẫn đám Liễu Vân Anh rời khỏi cục công an.
Lãnh Băng Băng quay lại phòng làm việc của mình, nàng thở dài một hơi, cuối cùng cũng coi như tạm thời thu phục được chuyện này.
Điện thoại vang lên, Lãnh Băng Băng lấy điện thoại ra xem, sau đó nàng nhận máy.
- Cục trưởng Hào, tìm tôi có việc gì sao?
Lãnh Băng Băng mở miệng hỏi, người điện thoại đến là Hào Đồ. Trước nay Lãnh Băng Băng và Hào Đồ coi như tương đối quen thuộc, tuy chức vị của Lãnh Băng Băng còn thấp hơn Hào Đồ vài bậc, nhưng khi có chuyện xảy ra thì phần lớn đều là Hào Đồ thỉnh cầu Lãnh Băng Băng trợ giúp.
Hào Đồ đi thẳng vào vấn đề:
- Tiểu Lãnh, nghe nói Hạ Thiên đã quay về?
- Vâng, đã quay về.
Lãnh Băng Băng cũng không giấu diếm, trong lòng có chút kỳ quái, cục trưởng Hào này hình như khá linh thông tin tức, ngay cả chuyện này cũng biết.
Lãnh Băng Băng nghĩ vậy mà trong lòng có chút mất vui, lưu manh này quay về thật sự không nói với nàng một tiếng, hơn nữa còn xuất hiện cùng Liễu Vân Mạn, vì trùng hợp mới gặp mặt nàng.
- Đúng rồi, Tiểu Lãnh, Hạ Thiên có nói đã bắt được Thái Bằng Trình thế nào không?
Hào Đồ lại hỏi, sau đó giải thích:
- Thủ đô bên kia biết Thái Bằng Trình trong tay chúng ta, bọn họ nói chúng ta phái người cướp Thái Bằng Trình từ trong nhà giam ra, bây giờ đang báo cáo lên bộ công an.
- Điều này tôi cũng không rõ, ngày đó cậu ấy cũng không nói cẩn thận.
Lãnh Băng Băng có chút trầm ngâm:
- Thế này đi, cục trưởng Hào, tôi điện thoại cho cậu ấy để tìm hiểu tình huống, sau đó sẽ báo cáo cho anh.
- Được, vậy làm phiền cô.
Hào Đồ có chút vui sướng.
Sau khi kết thúc nói chuyện với Hào Đồ thì Lãnh Băng Băng do dự một lúc, cuố cùng hắn bấm số Hạ Thiên.
... ....
Chuông điện thoại vang lên, lúc này Hạ Thiên và Liễu Mộng vừa hoàn thành vài hiệp song tu. Tuy trước đó Liễu Mộng có vẻ rất tức giận nhưng cơn tức của nàng luôn đến nhanh đi nhanh, bây giờ cũng không tức giận.
Khi thấy Lãnh Băng Băng điện thoại đến thì Liễu Mộng cướp lấy điện thoại, sau đó nàng hỏi:
- Băng Băng, em biết xe tăng của chị ở đâu không?
- Chị Mộng, chiếc xe kia đã được em đưa về cục công an.
Lãnh Băng Băng không ngờ Liễu Mộng tiếp điện thoại, vì vậy nàng nhanh chóng trả lời.
- À, vậy bây giờ chị đến lấy xe.
Liễu Mộng hình như rất quý chiếc xe tăng của mình.
- Chị Mộng, chị không cần đến lấy.
Lãnh Băng Băng vội vàng nói:
- Em sẽ cho người chạy đến Kiều gia.
- Hì hì, vậy thì tốt, Băng Băng ngoan, vậy chị sẽ không đi nữa.
Liễu Mộng rất vui vẻ:
- Chị không nói nữa, tiểu bại hoại sẽ nói với em.
Liễu Mộng đưa điện thoại cho Hạ Thiên, sau đó nàng nhảy dựng lên mặcq quần áo tử tế, nàng vừa chạy ra ngoài vừa nói:
- Tiểu bại hoại, chị đi tìm đồ ăn, cậu chậm rãi điện thoại cho Băng Băng đi.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị đang ở đâu?
Hạ Thiên nhận điện thoại rồi hỏi:
- Nếu không tôi sẽ sang tìm chị
- Cậu ăn cơm trưa chưa?
Lãnh Băng Băng hỏi một câu, bây giờ đã hơn hai giờ nhưng nàng vẫn còn chưa ăn, còn Hạ Thiên có ăn hay chưa thì nàng không rõ.
- Chưa ăn.
Hạ Thiên trả lời, hắn vừa ăn bánh bao của Liễu Mộng, không rảnh ăn cơm. Tuy bánh bao ăn ngon nhưng lại không đầy bụng.
Lãnh Băng Băng có chút chần chừ, cuối cùng nàng khẽ gật đầu nói:
- Vậy cậu đến đây, tôi đang ở phân cục, cậu trực tiếp đến nhà hàng Tình Duyên gần phân cục, chúng ta sẽ ăn cơm trưa ở đó.
- Tôi sẽ đến ngay.
Hạ Thiên lập tức nhảy dựng lên, sau đó hắn nhanh chóng mặc quần áo tử tế rồi chạy ra ngoài.
Hạ Thiên rất muốn đưa Liễu Mộng cùng đi dùng cơm, nhưng hắn phát hiện nàng không có trong phòng, vì vậy hắn không đi tìm, một mình chạy đến khách sạn Tình Duyên. - .
Hạ Thiên thật ra không xa lạ gì khách sạn này, dù đây là một nhà hàng nhỏ nhưng trước đó hắn đã từng cùng Lãnh Băng Băng ăn cơm ở đây, vi vậy cũng biết đường đi. Chưa đến mười phút sau hắn đã xuất hiện ở nhà hàng, sau đó tìm được Lãnh Băng Băng, hắn cũng không khách khí mà ngồi xuống ngay bên cạnh.
- Đã gọi món rồi, sẽ đưa lên ngay.
Lãnh Băng Băng nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng tùy ý hỏi một câu:
- Cậu quay về Giang Hải khi nào?