Hạ Thiên và Vân Thanh đi vào quán ăn, quán này có tên là Lam Nguyệt Lâu, diện tích không lớn, bên trong khá bình thường nhưng rất sạch sẽ, hơn nữa làm ăn khá tốt. Sau khi hai người tiến vào thì đã không còn phòng riêng, chỉ còn bàn ngoài đại sảnh.
Vân Thanh cũng không hỏi ý Hạ Thiên, nàng tùy ý gọi ba món mặn một món canh, đều là món bình thường, cũng rất rẻ. Nàng chỉ mong lấp đầy bụng, cũng không quá hưởng thụ, còn Hạ Thiên có thích hay không thì nàng chẳng quan tâm, đối với nàng thì hắn không nói gì, như vậy sẽ không phản đối.
- Chị Vân Thanh, chúng ta còn phải đi xuống nông thôn nữa sao?
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Xuống nông thôn làm gì?
Trên đường đi Hạ Thiên đã hỏi Vân Thanh đến huyện Mộc Dương làm gì, nhưng nàng chưa nói, mãi đến bây giờ hắn vẫn không biết nguyên nhân nàng đến huyện Mộc Dương.
- Đến lúc đó cậu sẽ biết.
Vân Thanh vẫn không nói ra nguyên nhân.
Hạ Thiên không tiếp tục truy vấn, hắn trước nay cũng không thích lục bí mật của người khác, hắn chỉ cảm thấy hứng thú tìm người đẹp làm vợ mà thôi. Nếu người đẹp không muốn thì hắn phải làm sao cho nàng đồng ý mới thôi, nếu nàng không đồng ý? Như vậy chỉ có thể mạnh tay. Nhưng hắn tin với sức "quyến rũ" hầm hố của mình, em nào cũng phải "xiêu lòng".
Vì quán ăn có nhiều khách mà thức ăn được đưa lên tương đối chậm, hai người vừa chờ thức ăn và ăn xong bữa cơm thì đã hơn một giờ, lúc này quán ăn đã khá quạnh quẽ, rõ ràng đã qua giờ cao điểm.
- Em phục vụ, tính tiền.
Vân Thanh cơm nước xong và chuẩn bị bỏ đi, nàng nói một câu, sau đó móc bóp chuẩn bị thanh toán.
- Xin chờ chút.
Một nữ nhân viên phục vụ lên tiếng, sau đó nàng đi về quầy thu ngân, vài phút sau mới quay lại.
Vẻ mặt nhân viên phục vụ nữ có chút kỳ quái, nàng nhìn Hạ Thiên và Vân Thanh, sau đó khách khí hỏi:
- Xin hỏi hai vị ai là người tính tiền?
- Bao nhiêu?
Vân Thanh hỏi.
- Tổng cộng là tám trăm.
Nhân viên phục vụ trả lời, giọng nói có chút khác lạ.
- Bao nhiêu?
Vân Thanh không hỏi cao giọng hỏi lại.
- Tiểu thư, đây là phiếu tính tiền của chị, chị cứ xem.
Nhân viên phục vụ đưa phiếu đến.
Vân Thanh nhận phiếu, nàng nhìn qua rồi nổi giận:
- Có ý gì, các người muốn ép khách từ nơi khác đến sao? Dù làm thịt khách cũng không đến mức thế này chứ? Mỗi món ăn đều được đội giá lên gấp mười lần.
- Tiểu thư, chị hiểu lầm rồi, ở chỗ chúng tôi có giá thế này.
Nhân viên phục vụ khẽ nói. - .
- Đều có giá thế này sao? Tôi vừa nhìn menu, tất cả chỉ có giá bảy mươi đồng, dù có cộng thêm khăn giấy cũng chỉ hơn tám mươi đồng, các người thu của tôi tám trăm sao?
Vân Thanh thật sự căm tức, đúng là thái quá, đến bây giờ nàng vẫn chưa từng thấy có quán ăn nào làm thịt khách như vậy.
- Tiểu thư, có lẽ chị nhìn lầm rồi, chị xem phần menu này.
Nhân viên phục vụ cầm menu đưa đến:
- Gần đây chúng tôi điều chỉnh giá cả, chị nhìn lại xem, đây là các món đã đổi giá.
Vân Thanh tiếp nhận xem qua, sau đó nàng tức giận:
- Cô tưởng tôi là kẻ ngốc sao? Những món ăn được các người thêm vài một số không, hơn nữa lại là viết tay, sợ rằng chỉ vừa thêm vào, có ai thái quá như các người sao? Một món thịt kho tàu mà các người lấy giá một trăm tám mươi đồng?
- Tiểu thư, những món ăn của chúng tôi ở đây hơi mắc nhưng hương vị tốt, đầu bếp giỏi, hơn nữa thực phẩm là tinh khiết tự nhiên, tiền nào của nấy, tuy mắc một chút nhưng an tâm, có phải không?
Một âm thanh từ bên cạnh vang lên, là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi, người này hơi béo, tóc thưa nhưng chải keo bóng loáng.
Khi thấy Vân Thanh thì ánh mắt người đàn ông trung niên có hơi sáng rực, hắn tiếp tục nói:
- Bây giờ là như vậy, tiểu thư có lẽ từ thành phố lớn xuống, tôi đã nói rồi, dù là ở thành phố cũng chưa chắc được ăn những món này.
- Anh lừa ai vậy?
Vân Thanh hừ một tiếng:
- Còn nói là thực phẩm tinh khiết sao? Hừ, tôi cũng không muốn khắc khẩu với các người, một là tám mươi đồng, hai là tôi điện thoại báo cảnh sát.
- Tiểu thư, cũng không thể nói như vậy được, cô có lẽ cũng là người thông minh, chúng tôi sao có thể lừa cô? Tuy món ăn ở đây có hơi mắc nhưng chúng tôi nào ép cô ăn? Bây giờ các người đã ăn, món ăn vào bụng, bây giờ chê mắc, không trả tiền, có đạo lý này sao?
Người đàn ông trung niên dùng giọng không chút hoang mang nói:
- Còn chuyện báo cảnh sát, chúng tôi hoan nghênh, thực tế là cô không trả tiền, chúng tôi cũng chỉ có thể báo cảnh sát.
- Vậy anh báo cảnh sát đi, tôi chờ.
Vân Thanh tức giận nói, nàng không phải chẳng có tiền, nhưng nàng không muốn để người ta làm thịt. Có câu nói bỏ một đồng tiền không sao nhưng dù gì cũng không thể cho người ta xem mình là kẻ ngu.
- Ai muốn báo cảnh sát?
Lập tức có người đón lời, đây là một người đàn ông hơn bốn mươi, nhưng hắn khá cao lớn, mặt mũi dữ tợn, nhìn qua có vẻ hung hãn. Người này vừa nói vừa ợ một cái, có vẻ giống như vừa ăn cơm ở đây.
- Đồn trưởng Phương, anh đến đúng lúc, chỗ này có hai vị khách ăn cơm không trả tiền, làm phiền anh xử lý.
Người đàn ông trung niên vội vàng chào hỏi.
- Sao?
Đồn trưởng Phương nhìn Vân Thanh và Hạ Thiên, ánh mắt không tự giác phải dừng trên người Vân Thanh vài giây, sau đó hắn dùng giọng không đếm xỉa hỏi:
- Các người muốn ăn quỵt sao?
- Không phải chúng tôi muốn ăn quỵt, nơi này thu tiền thái quá, tám mươi đồng mà thu thành tám trăm.
Vân Thanh tức giận trả lời.
Đồn trưởng Phương chợt sững sờ, hắn nhìn về phía người đàn ông trung niên:
- Anh Dương, việc này... ....
Người đàn ông trung niên vội vàng nháy mắt với đồn trưởng Phương, vì vậy mà đồn trưởng Phương quay đầu hỏi Vân Thanh và Hạ Thiên:
- Thế này đi, các người về đồn một chuyến, nói rõ sự việc.
- Chuyện đơn giản như vậy mà còn phải về đồn công an sao?
Vân Thanh có chút bất mãn:
- Tôi còn có việc.
- Tiểu thư, tôi cũng không thể nghe lời một phía, cần phải tìm hiểu rõ ràng sự việc, tất nhiên phải chậm rãi điều tra, nếu không người khác nói cảnh sát vô trách nhiệm, ai chịu nổi?
Đồn trưởng Phương dùng giọng không nhanh không chậm nói.
- Chị Vân Thanh, mặc kệ bọn họ, chúng ta đi thôi.
Hạ Thiên lúc này không nhịn được phải mở miệng, dù sao đây cũng không phải lần đầ hắn ăn cơm chùa, ăn thêm một lần cũng chẳng sao.