- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Vân Thanh ngồi trong xe không nhịn được phải hỏi, ngay từ đầu nàng đã cho rằng đó chính là động đất, nhưng sau khi đi ra thì nàng thấy không phải là như vậy. Ngoài quán ăn đổ sụp xuống thì tất cả những ngôi nhà khác đều tốt, trên đường không có tình cảnh rối loạn khi động đất xảy ra.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Chị Vân Thanh, tôi chỉ hủy quán ăn đó mà thôi.
- Thật sự là cậu làm sao?
Vân Thanh không khỏi ngẩn ngơ, dù nàng bây giờ đã biết Hạ Thiên có năng lực khó tưởng, nhưng làm ra động đất thì hình như cũng quá khoa trương.
- Chị Vân Thanh, tất nhiên là tôi làm, néu thật sự có động đất thì tôi đã kéo chị ra rồi.
Hạ Thiên trả lời.
Vân Thanh nghe Hạ Thiên nói như vậy mà không khỏi hiểu ra, trách gì người này cứ khăng khăng ở bên trong, thì ra hắn biết căn bản không có gì nguy hiểm, trước đó nàng cảm thấy có nhiều chỗ không bình thường, bây giờ cũng đã nghĩ thông.
- Nhưng làm sao cậu có thể làm ra động đất được?
Vân Thanh cảm thấy rất kỳ quái.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Chị Vân Thanh, tôi không gì không làm được.
Vân Thanh trợn mắt nhìn Hạ Thiên, người này luôn làm nàng nghi ngờ.
- Chị Vân Thanh, chúng ta đi đâu? Đi thuê phòng sao?
Hạ Thiên lúc này mới hỏi, vì hắn phát hiện Vân Thanh không chạy xe về phía nông thôn, hắn chạy đi về một phía khác.
- Đi ngân hàng.
Vân Thanh tức giận nói, người này sao lại có suy nghĩ đen tối như vậy, vội vàng như thế sao?
- À, lấy tiền đi thuê phòng, tôi hiểu.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
Vân Thanh thiếu chút nữa thì tan vỡ, người này thật sự là hết thuốc chữa, chẳng lẽ ăn no bụng không còn việc gì làm sao?
- Lát nữa chúng ta còn phải về nhà.
Vân Thanh tức giận nói:
- Sẽ không đi mướn phòng.
- Như vậy à?
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Chị Vân Thanh, chị đi đến ngân hàng làm gì?
- Trên người tôi không có tiền, không đi rút một ít sao?
Vân Thanh tức giận nói, người này hoàn toàn là một kẻ ngốc.
Vân Thanh không đợi Hạ Thiên nói thêm, nàng đã ngừng xe, đã đi đến ngân hàng.
Vân Thanh xuống xe, nàng rút ra mười ngàn tiền mặt, sau đó lấy ra một ngàn đồng đưa cho Hạ Thiên:
- Cầm lấy.
- Chị Vân Thanh, sao lại đưa tiền cho tôi?
Hạ Thiên có vẻ rất ngạc nhiên:
- Đại sư phụ hình như có nói xử nam sẽ có tiền mừng, nhưng tôi nào phải là xử nam... ....
- Cậu nói bậy gì vậy?
Vân Thanh muốn nổi điên:
- Ai cho cậu tiền mừng? Tôi đưa cậu cầm, chút nữa đưa cho con Tiểu Quang.
- À, tôi biết rồi.
Hạ Thiên xem như hiểu được.
- Mặc kệ cậu.
Vân Thanh thở phì phò nói một câu, sau đó nàng lái xe đi, nàng đã thiếu chút nữa bị Hạ Thiên làm cho chết giận, cái gì là xử nam được tiền mừng, nàng cũng không phải là tiểu thư.
Vân Thanh đi đường không nói chuyện với Hạ Thiên, sau khi trở lại thôn Vân Gia thì cùng Hạ Thiên đến nhà cậu, tìm được Vân Chí Quang và cô vợ xinh xắn kia, sau đó Hạ Thiên đưa tiền mừng cho đứa bé.
- Chị Thanh, anh rể, như vậy sao có thể được?
Vân Chí Quang thấy tiền mừng rất dày thì nghĩ rằng bên trong có không ít tiền, vì vậy mà vội vàng từ chối.
- Cầm đi, các người kết hôn và sinh con mà chị không về được, coi như bổ khuyết.
Vân Thanh thản nhiên nói.
- Được rồi, cảm ơn chị Thanh, cảm ơn anh rể.
Vân Chí Quang nhận tiền, sau đó gọi hai người:
- Chị Thanh, anh rể, ngồi đi.
- Thôi khỏi, đã muộn rồi, chúng tôi đi về trước.
Vân Thanh lắc đầu, nàng xoay người chuẩn bị bỏ đi.
- Chị!
Lúc này cô vợ xinh xắn của Vân Chí Quang mới nói một câu, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Vân Thanh có chút ngây người, nàng mở miệng hỏi:
- Tiểu La, có chuyện gì?
Thật ra đến bây giờ Vân Thanh vẫn không biết rõ tên của vợ Vân Chí Quang, chỉ biết cô ta họ La, tất cả đều gọi nàng là Tiểu La.
- Chí Quang, trước đó anh không phải có chuyện muốn hỏi chị sao? Bây giờ anh hỏi đi.
Tiểu La nói với Vân Chí Quang.
Vân Chí Quang chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn à lên một tiếng:
- Đúng rồi, chị Thanh, em muốn hỏi chị, em muốn thành lập một tổ xây dựng, chị xem co tương lai không?
- Cậu không muốn buôn bán chó nữa sao?
Vân Thanh có chút kỳ quái.
- Chị Thanh, em không muốn buôn bán, tuy kiếm tiền khá dễ nhưng nếu gặp phải tình cảnh như ngày hôm qua thì sẽ thiệt hại nặng, chị và anh rể cũng không thể cứ giúp em mãi được.
Vân Chí Quang lắc đầu:
- Đỗ Cường nhận được tin tức gần đây thành phố sắp cải tạo, chắc chắn xây dựng sẽ có đất sống, vì vậy em sẽ thành lập một tổ thợ xây, em tìm người, Đỗ Cường đi tìm công trình, như vậy chúng em có thể tiếp tục sống.
- Những năm này xây dựng sầm uất, khắp nơi xây dựng sửa chữa đường đi lối lại, nhất định có đường sống. Dù huyện Mộc Dương không có công trình thì nơi khác cũng có, theo lý là có tương lai.
Vân Thanh khẽ gật đầu:
- Nhưng như vậy cũng có nguy hiểm, nếu gặp phải chuyện không may thì rất phiền.
- Chị Thanh, điều này em cũng đã suy xét qua, em cũng thấy nếu xây dựng thì thế nào cũng gặp phải chuyện không may. Mặt khác em cũng muốn rời khỏi nhà gần một chút, nếu huyện Mộc Dương không có việc thì chúng em thành lập tổ xây dựng cũng không còn ý nghĩa. :
Vân Chí Quang nói.
- Chị cũng không nói chính xác, cũng không quen tình huống ở huyện Mộc Dương.
Vân Thanh lắc đầu.
Hạ Thiên lúc này lại nói:
- Chị Vân Thanh, sau này nơi đây nhất định sẽ có nhiều việc.
- Sao cậu biết?
Vân Thanh còn đang tức giận, giọng điệu cũng bốp chát.
Hạ Thiên ghé sát bên tai Vân Thanh nói một câu:
- Chị Vân Thanh, tôi đã nói rồi, tôi muốn mua lại Thanh Phong Sơn, tôi nghe nói Kiều Tiểu Kiều sẽ phải sửa đường, từ nơi này đến Thanh Phong Sơn là rất xa.
Vân Thanh cuối cùng cũng hiểu vì sao Hạ Thiên dám khẳng định, sau đó nàng mới nghĩ đến vấn đề, nếu huyện Mộc Dương khai phá Thanh Phong Sơn để đón du khách, bản thân huyện Mộc Dương phải cải tạo, cũng phải sửa đường vào Thanh Phong Sơn, như vậy sẽ có việc để sống. Vấn đề là những công tác như vậy sẽ chưa chắc đến tay Vân Chí Quang.
Nhưng nếu Vân Chí Quang có thể thuận lợi, sau này sẽ có những ngày tốt lành.
- Tiểu Quang, cậu thật sự muốn làm như vậy sao?
Vân Thanh suy nghĩ rồi hỏi một câu.
- Chị Thanh, em cũng không hiểu nhiều, vì vậy em muốn hỏi ý kiến của chị. Nếu chị cảm thấy tốt thì sau này em sẽ an tâm công tác, nghe nói công tác này cũng rất có lợi.
Vân Chí Quang nói, từ khi có con thì hắn biết nuôi cả gia đình là không dễ dàng, vì vậy hắn bắt đầu phải đi kiếm thật nhiều tiền.