- Chúng ta đi dâu dùng cơm đây?
Rời khỏi nhà hàng thì Vân Thanh kéo tay Hạ Thiên ra ngoài, nàng vừa đi vừa hỏ.
- Chị Vân Thanh, chị quyết định đi.
Hạ Thiên căn bản không biết những nhà hàng trong huyện Mộc Dương, hắn chỉ biết mỗi Lam Nguyệt Lâu, nhưng quán ăn này đã bị hắn đánh sập vào tối qua.
- Tôi cũng không biết, chúng ta vừa đi dạo vừa tìm.
Vân Thanh cũng quả thật không quá quen thuộc.
- Được!
Hạ Thiên cảm thấy không có vấn đề, hắn dùng một tay nắm lấy vòng eo mềm của Vân Thanh, sau đó thuận miệng lên tiếng.
Đúng lúc này có một người phụ nữ mặc đồng phục vệ sinh đi về phía hai người, người phụ nữ này cũng đã có tuổi, nhìn qua cũng hơn sáu mươi, trên tay là một túi rác lớn, tay còn lại cầm chổi.
Vân Thanh và Hạ Thiên dù thấy người phụ nữ này nhưng không quá quan tâm, khách sạn tất nhiên phải có nhân viên vệ sinh, mà độ tuổi kia làm nhân viên vệ sinh cũng bình thường, lương thấp mà cũng không quá nặng nhọc.
Nhưng khi người phụ nữ đi đến trước mặt hai người khoảng một mét thì đột nhiên vung túi rác, tất cả rác rưởi bẩn thỉu trong túi phóng về phía Hạ Thiên và Vân Thanh. Bạn đang đọc truyện được tại
Nếu là người bình thường gặp phải tình huống tập kích đột nhiên thế này sẽ căn bản không có khả năng tránh thoát, tối đa cũng chỉ có thể tránh được một phần, không thể nào không dính chút bẩn. Nhưng điều làm cho người phụ nữ làm vệ sinh thất vọng chính là bây giờ Vân Thanh không phải là người thường, vì vậy Hạ Thiên ôm Vân Thanh tránh ra rất đơn giản, không có chút rác rưởi nào dính lên người. Lúc này đại sảnh vốn sạch sẽ đã đầy rác rưởi, thiếu chút nữa đã thành bãi rác.
- Dì à, đi đứng cẩn thận một chút...
Vân Thanh dùng giọng ân cần hỏi một câu, nàng cho rằng người phụ nữ này trượt chân, vì không cẩn thận nên mới như vậy.
Nhưng Vân Thanh còn chưa nói dứt lời thì đã nghe được hai chữ, điều này làm nàng choáng váng.
- Kỹ nữ!
Một từ rất độc ác, từ này từ trong miệng người phụ nữ dọn vệ sinh phát ra, hơn nữa khi nói ra lời như vậy thì ánh mắt nhìn Vân Thanh còn mang theo cái nhìn cừu hận.
- Dì nói gì?
Vân Thanh tuy nghe rất rõ nhưng nàng vẫn tưởng mình nghe lầm, vì nàng thật sự cảm thấy khó tưởng, vì sao có người dùng từ ngữ ác độc như vậy để mắng mình.
- Đồ đê tiện.
Lúc này người phụ nữ dọn vệ sinh lại mở miệng, dù Hạ Thiên có nghi ngờ cũng biết bà ta đang mắng mình.
Nhưng Vân Thanh vẫn không nghĩ ra, nàng căn bản không biết người phụ nữ này, trước kia nàng thậm chí còn ít khi ở lại huyện Mộc Dương, vì sao bây giờ có người vô duyên vô cớ mắng mình?
- Dì mắng ai? Dì có phải nhận lầm người rồi không?
Vân Thanh cố gắng nhẫn nhịn không nổi giận, nàng không muốn xung đột với người phụ nữ này.
- Con khốn nạn, mày ra vẻ cái gì? Dúng là không biết xấu hổ, cướp đàn ông của người ta, còn đi ra ngoài bán thân, bây giờ đang bán ở đâu? Đúng là mẹ không biết xấu hổ sẽ sinh ra con không biết xấu hổ, mày và Vân Phương là một loại người, đều là loại đáng khinh thường, mẹ đi làm **, con cũng là **...
Người phụ nữ dọn vệ sinh chợt mở miệng mắng, từ ngữ rất dơ bẩn, thậm chí còn bẩn hơn đống rác trên mặt đất.
Khoảnh khắc này vẻ mặt Vân Thanh chợt trở nên tái nhợt, nàng nghe được cái tên Vân Phương, nàng biết đối phương không nhận lầm người, đối phương đến để mắng nàng, vừa rồi đối phương còn dùng rác để ném nàng.
- Bà, bà là Vương Nguyệt Nga?
Vân Thanh cuối cùng nhớ người này, ấn tượng của nàng với người này rất sâu sắc, nhưng người này biến đổi quá lớn, điều này làm nàng căn bản không nhận ra. Trong ấn tượng của nàng thì người phụ nữ Vương Nguyệt Nga này phải trẻ hơn rất nhiều, rõ ràng bây giờ bà ta già lão quá nhanh so với tưởng tượng của nàng, vì vậy đến bây giờ nàng mới nhận ra đối phương.
- Con khốn nạn, cuối cùng cũng nhớ ra tao sao? Con khốn nạn Vân Phương kia làm hại tao tan cửa nát nhà, bây giờ còn khốn nạn mày cũng đi hại người có phải không? Xem mày lớn như vậy mà lả lơi không thua gì con mẹ Vân Phương, không biết đã có bao nhiêu đàn ông bị mày làm hại rồi? Sao đồ đê tiện mày không chết đi?
Vương Nguyệt Nga mắng rất hung ác, cũng làm cho rất nhiều người ở khách sạn vây quanh xem xét chỉ chỏ, nhưng không ai đến khuyên can, ai cũng dùng ánh mắt khác thường nhìn Vân Thanh.
- Bà...Bà...
Gương mặt Vân Thanh chợt trắng bệch, thân thể khẽ run. Nàng có vẻ cực kỳ phẫn nộ nhưng hình như không biết phản bác thế nào.
- Này, lão bà chết bầm, bà câm mồm, nếu không tôi cho ăn đòn.
Hạ Thiên rất bất mãn, bà lão chết tiệt này dám mắng vợ hắn, không muốn sống sao?
- Thôi bỏ, chúng ta đi thôi.
Vân Thanh kéo tay Hạ Thiên, nàng khẽ run giọng nói.
- Bị nói trúng tim đen rồi sao? Biết ngay mà, mày cũng đê tiện như con Vân Phương, mày cũng là loại đê tiện để cho hàng ngàn đàn ông cưỡi lên người...
Khi thấy Vân Thanh không thể nào cãi lại thì Vương Nguyệt Nga càng mắng càng hăng.
Đúng lúc này trước mặt Vương Nguyệt Nga chợt bùng lên một cơn lốc quỷ dị, cơn lốc này cuốn tất cả rác rưởi lên, sau đó tất cả cuộn về phía bà ta. Lúc này Vương Nguyệt Nga chợt hét thảm một tiếng, sau đó té xuống đất bất tỉnh nhân sự, rác rưởi phủ lên khắp người.
Lần này đại sảnh khách sạn chính thức yên tĩnh.
- Chị Vân Thanh, chúng ta đi thôi.
Hạ Thiên ôm Vân Thanh, hắn lười biếng nói.
- Ừ!
Vân Thanh lên tiếng, nàng nhìn Hạ Thiên, ánh mắt có chút tình cảm đặc biệt. Tuy nàng không thấy Hạ Thiên ra tay đánh người thế nào, nhưng nàng biết vừa rồi Vương Nguyệt Nga bị hắn động tay động chân.
- Này, hai người chờ đã.
Lúc này hai tên bảo vệ chạy đến chặn trước mặt hai người, một tên bảo vệ cao dùng giọng hùng hổ nói:
- Các người đả thương người, muốn đi sao?
- Mày ngu vậy?
Hạ Thiên tức giận mắng một câu:
- Mày thấy chúng tao đánh người sao?
- Mày mắng ai?
Tên bảo vệ cao tức giận quát:
- Vừa rồi hai người chúng mày đứng gần nhất, nếu không phải chúng mày thì là ai?
- Đúng là ngu như heo, sao có thể nói ra những lời ngu như vậy?
Hạ Thiên dùng giọng khinh bỉ nói:
- Dựa theo lời nói của mày, nếu đợi lát nữa thằng kia chết, mày đứng gần nó nhất, mày là kẻ sát nhân sao?
Hạ Thiên chỉ vào một tên bảo vệ đứng bên tên bảo vệ cao, đúng lúc này tên kia chợt té xuống đất không chút dấu hiệu.
- Kìa, nói đã ngã, là mày đánh sao?
Hạ Thiên lập tức nói thêm.
- Nói bậy bạ, tao căn bản không động vào nó.
Tên bảo vệ cao nổi giận đùng đùng, sau đó hắn cầm bộ đàm nói:
- Các người mau đến đại sảnh lầu một, có người gây rối.