Hạ Thiên lấy điện thoại ra, hắn phát hiện người điện thoại đến là Kiều Tiểu Kiều, vì vậy lập tức nhận điện thoại.
- Chồng, anh đang ở huyện Mộc Dương sao?
Điện thoại vừa được nối thông thì Kiều Tiểu Kiều đã mở miệng hỏi.
- Đúng vậy, khi nào thì em đến?
Hạ Thiên trả lời.
- Em còn phải vài ngày nữa.
Kiều Tiểu Kiều nói:
- Đúng rồi, chồng, Dương San có điện thoại cho anh không?
- Dương San sao?
Hạ Thiên có chút mê hoặc:
- Không, sao cô ấy lại điện thoại cho anh?
- Cô ấy đã điện thoại cho em, nói rằng hôm nay sẽ quay về huyện Mộc Dương, em nói số điện thoại của anh cho cô ấy biết, để cô ấy điện thoại cho anh. Khi đó cô ấy đã đồng ý, đáng lý ra cô ấy phải đến rồi, sao không điện thoại cho anh?
Kiều Tiểu Kiều trầm ngâm một chút:
- Thế này đi, chồng, trước tiên em liên lạc với Dương San thử xem, lát nữa em sẽ điện thoại cho anh.
- Được rồi.
Hạ Thiên cũng không có ý kiến gì.
Kiều Tiểu Kiều cúp điện thoại, lúc này Hạ Thiên tiếp tục ăn tối với Vân Thanh.
Sau khi ăn xong thì Kiều Tiểu Kiều lại điện thoại đến.
- Chồng, em không liên lạc được với Dương San, nhưng em hỏi vị phó chủ tịch Mạn kia thì biết Dương San đang ở khách sạn Đông Thăng, phòng bốn lẽ sáu, anh có thể đến đó tìm cô ấy.
Kiều Tiểu Kiều nhanh chóng nói.
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Vợ, sao anh phải đến tìm nha đầu kia?
- Chồng, lần này Thanh Phong Sơn sở dĩ nổi tiếng cũng vì công lao của Dương San, em tin trong đấu thầu khai phá lần này co ấy sẽ có tác dụng đặc thù. Hơn nữa Dương San là người thôn Thanh Phong, sau này chúng ta khai phá Thanh Phong Sơn phải làm tốt quan hệ với nhân dân bản xứ, vì vậy em cảm thấy trước tiên chúng ta nên liên hệ với Dương San.
Kiều Tiểu Kiều giải thích một phen, nàng suy nghĩ chu đáo, không theo kiểu làm việc ngẫu hứng như Hạ Thiên. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Anh bây giờ gặp mặt lại muốn đánh cô ta.
Hạ Thiên dùng giọng có chút phẫn nộ nói, nếu không phải nha đầu Dương San thì bây giờ hắn không cần lo lắng vì chuyện Thanh Phong Sơn.
- Như vậy nhé, thôi bỏ qua, đợi mấy ngày nữa em đến huyện Mộc Dương sẽ liên lạc với Dương San.
Kiều Tiểu Kiều cũng không muốn cưỡng cầu Hạ Thiên, nàng dùng giọng có chút bất đắc dĩ nói.
Hạ Thiên nhận điện thoại bên ngoài sân, khi hắn cúp điện thoại thì phát hiện Vân Thanh đang đứng bên cạnh.
- Vợ nào gọi điện thoại cho cậu?
Vân Thanh dùng giọng nhàn nhạt hỏi, trong giọng nói giống như có chút ghen tuông.
- Là Kiều Tiểu Kiều.
Hạ Thiên cũng không giấu, thân là một người đàn ông lăng nhăng, Hạ Thiên biết khuyết điểm lớn nhất chính là quá thẳng thắn, nhưng cũng biết đó là một ưu điểm.
- Cô ấy muốn đến đây sao?
Vân Thanh hỏi một câu, nàng nhớ Hạ Thiên đã từng nói Kiều Tiểu Kiều muốn đến đây.
- Còn phải vài ngày nữa.
Hạ Thiên vẫn thành thật trả lời.
Vân Thanh không khỏi bội phục Hạ Thiên, người này quá lăng nhăng mà hoàn toàn cảm thấy như vậy chẳng có gì là không đúng. Nhưng nàng không có biện pháp gì với hắn, trên đời này có nhiều người đàn ông, nhưng thật sự làm nàng không thể kháng cự chỉ có một, nàng cũng không hiểu vì sao Kiều Tiểu Kiều lại chẳng để ý đến vấn đề này.
Vân Thanh nghĩ mãi mà không rõ, vì vậy nàng dứt khoát không quan tâm đến nữa. Lúc này nàng thậm chí đã tin những lời nói của Hạ Thiên ở thủ đô, nàng thật sự sẽ là phụ nữ của hắn, trước đó nàng kháng cự những người đàn ông khác là vì chờ hắn, có lẽ cũng có phần đúng.
- Cậu nói chữa bệnh cho Thuần Thuần sẽ có phiền toái, rốt cuộc là phiền toái gì?
Vân Thanh mở miệng hỏi, thật ra đây mới là vấn đề mà nàng muốn biết, nhưng khi thấy Hạ Thiên gọi Kiều Tiểu Kiều là vợ thì nàng cũng không nhịn được phải có chút ghen.
- Thể chất của cô bé quá kém, cần phải làm cho thể chất trở nên tốt hơn, như vậy chỉ có một biện pháp.
Hạ Thiên trả lời:
- Phải tẩy tủy.
- Tẩy tủy sao?
Vân Thanh vẫn nghĩ không ra:
- Nếu tẩy tủy có thể tốt, sao còn nói là phiền toái?
Vân Thanh đã biết được điểm thần kỳ của tẩy tủy, nàng cũng tin tẩy tủy sẽ có thể chữa tốt cho em mình, nhưng nàng không hiểu vì sao Hạ Thiên lại nói phiền toái. Hình như khi tẩy tủy cho nàng thì không có phiền toái gì, tuy trong người có thêm một phần chân khí, nhưng đây không phải là lợi ích sao?
- Chị Vân Thanh, tẩy tủy có được rất nhiều chỗ tốt.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Vân Thanh không nghĩ ra:
- Không tốt sao? Tôi cũng hy vọng Thuần Thuần có được chỗ tốt như vậy.
- Nhưng...Chị Vân Thanh, tôi đã sớm quyết định rồi, chỗ tốt này chỉ vợ tôi mới có được, không thể cho người khác xài ké.
Hạ Thiên chân thành nói:
- Em của chị mới hơi lớn, em không thể lấy cô bé làm vợ, vì vậy chuyện này có chút phiền.
Vân Thanh dở khóc dở cười, Hạ Thiên không muốn lấ cô bé làm vợ sao? Nàng cũng không muốn cô em gái chưa đến mười tuổi của mình lại bị sắc lang này tàn phá.
- Thuần Thuần là em tôi, cũng chính là em cậu, cậu giúp em chữa bệnh không được sao? Không phải chỉ làm vợ mới trị đấy chứ? Hơn nữa không phải tôi đã làm vợ cậu rồi sao?
Vân Thanh có chút tức giận:
- Tôi mặc kệ cậu nghĩ thế nào, tóm lại cậu phải chữa bệnh cho Thuần Thuần.
- Chị Vân Thanh, chị chưa gọi tôi là chồng.
Hạ Thiên chăm chú nói.
- Chỉ là một cách xưng hô mà thôi, cậu so đo như vậy làm gì?
Vân Thanh tức giận nhìn Hạ Thiên:
- Cậu muốn tôi gọi là chồng sao? Tôi gọi là được, chồng!
- Rất dễ nghe, chị Vân Thanh, chị gọi lại hai tiếng nữa.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Vân Thanh dở khóc dở cười:
- Cậu đừng đùa, mau đi chữa bệnh cho Thuần Thuần.
- Chị Vân Thanh, không gọi hai tiếng sao?
Hạ Thiên không muốn buông tha.
- Chồng, chồng, hài lòng chưa?
Vân Thanh rơi vào đường cùng đành phải gọi hai tiếng.
- À, bây giờ dễ nghe hơn rồi.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Được rồi, chị Vân Thanh, bây giờ chúng đi chữa bệnh cho em chị.
Tuy Hạ Thiên vốn nghĩ chỉ dùng nghịch thiên đệ tứ châm cho vợ, nhưng đây là em của Vân Thanh, vì vậy hắn phá lệ. Dù sao trước đó cũng đã bị quỷ keo kiệt Ninh Khiết chiếm tiện nghi lớn, bây giờ cho em của Vân Thanh chiếm tiện nghi cũng chẳng sao, chút nữa chiếm lại chút tiện nghi trên người Vân Thanh là được.
- Có nắm chắc không?
Khi thấy Hạ Thiên cuối cùng cũng đồng ý chữa bệnh cho Thuần Thuần thì Vân Thanh đã vui sướng hơn rất nhiều, sau đó lại có chút bất an.
- Chị Vân Thanh, chị cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm cho em gái của chị trở nên vui vẻ.
Hạ Thiên rất có niềm tin, hắn đã tẩy tủy mười lần, tất cả đều không có vấn đề.
- À, vậy thì chúng ta vào.
Vân Thanh lựa chọn cách tin vào Hạ Thiên, nàng càng ở lâu bên cạnh Hạ Thiên, càng cảm thấy hắn có năng lực thần kỳ.
Vân Thanh kéo tay Hạ Thiên vào nhà, nàng nói với Thạch Trường Canh đang ngồi trong phòng khách:
- Chú Thạch, bây giờ Hạ Thiên sẽ chữa bệnh cho Thuần Thuần, chú xem có vấn đề gì không?