Nghe được câu hỏi của Vân Thanh mà Hạ Thiên không biết phải trả lời thế nào, vì hắn không có tính toán đi tìm ai, chẳng qua chỉ không muốn chị Vân Thanh bị cô bé Thạch Thuần cướp mất mà thôi. Thực tế bây giờ Thạch Thuần có thể ra ngoài vui chơi, hắn cố ý nói không được, chính là vì không muốn Vân Thanh mãi đi chơi cùng Thạch Thuần, vì như vậy hắn sẽ bị gạt sang một bên.
Khi thấy Hạ Thiên không nói gì thì Vân Thanh có chút nghi ngờ:
- Này, không phải cậu gạt tôi đấy chứ?
- Chị Vân Thanh, ai lại gạt chị?
Hạ Thiên lập tức phủ nhận, hắn sẽ không thừa nhận vấn đề này.
- Vậy cậu nói đi, cậu muốn tìm ai?
Vân Thanh thật sự nghi ngờ Hạ Thiên gạt mình, buổi sáng khi thức dậy và nhìn thấy Hạ Thiên, nàng phát hiện vẻ mặt hắn có hơi buồn bực. Nàng cũng biết nguyên nhân, vì tối qua nàng cứ ở bên cạnh Thạch Thuần, không đến với hắn.
Vân Thanh không đợi Hạ Thiên trả lời mà nói thêm:
- Này, nếu cậu thật sự gạt tôi, tôi cũng có thể nói cho cậu biết, tôi không trách cậu. Còn nữa, tôi vất vả lắm mới biết mình có một đứa em, tất nhiên muốn bớt chút thời gian cho nó, cậu cũng đừng nhỏ mọn như vậy.
- Chị Vân Thanh, tôi thật sự không lừa chị.
Hạ Thiên ra vẻ chăm chú:
- Tôi thật sự muốn đi tìm người.
- Nhưng nơi đây có người nào cậu quen sao?
Vân Thanh có chút mất hứng, người này không chịu thừa nhận đang gạt mình sao? Dù có gạt thì nàng cũng không tức giận, dù sao nàng biết hắn gạt vì muốn ở cùng một chỗ với mình, tuy nàng cảm thấy không thích ứng nhưng cũng chẳng có gì, dù sao người này chỉ cần nhìn qua là biết tâm lý chưa trưởng thành, làm ra những việc như vậy cũng chẳng có gì lạ.
- Chị Vân Thanh, là thế này, chị còn nhớ tối qua Tiểu Kiều điện thoại cho tôi không?
Hạ Thiên nghiêm trang hỏi.
- Nhớ, có liên quan đến cô ấy sao?
Vân Thanh có chút kỳ quái:
- Không phải cậu nói cô ấy vài ngày nữa mới đến sao?
- Đúng vậy, nhưng Tiểu Kiều nói tôi đi tìm nha đầu Dương San.
Hạ Thiên trả lời:
- Tối qua Tiểu Kiều nói tôi đi tìm nha đầu kia, nhưng, chị Vân Thanh, tối qua chị để tôi chữa bệnh cho em gái, vì vậy tôi không thể đi được.
- Dương San?
Vân Thanh khẽ nhíu mày:
- Người này hình như tôi đã nghe qua ở đâu rồi thì phải.
- À, chính là nha đầu vẻ tranh Thanh Phong Sơn rồi post lên mạng.
Hạ Thiên giải thích một câu.
- Là cô ấy sao?
Vân Thanh cuối cùng cũng nghĩ ra:
- Cậu tìm cô ta làm gì?
- Tiểu Kiều muốn tôi và cô ta làm quen một chút, như vậy sau này chúng ta mua Thanh Phong Sơn, nha đầu kia có thể giúp chúng ta một chút.
Hạ Thiên trả lời, thật ra hắn không muốn đi tìm Dương San, nhưng vì chứng minh mình không gạt Vân Thanh, hắn đành quyết định đi tìm Dương San.
- Như vậy sao? Cậu biết Dương San ở đâu không?
Vân Thanh lúc này bắt đầu có chút tin tưởng.
- Biết, cô ấy ở khách sạn Đông Thăng, phòng bốn lẻ sáu.
Hạ Thiên trả lời ngay.
- Khách sạn Đông Thăng?
Vân Thanh chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng không nhịn được phải nói:
- Hôm qua chúng ta náo loạn ở nơi đó, bây giờ đi vào thì không tốt lắm.
- Chị Vân Thanh đừng sợ, bà già hôm qua còn đang nằm trong bệnh viện chưa tỉnh lại, sẽ không thể tìm chị gây phiền được. Còn đám bảo vệ kia, nếu bọn họ còn dám đến gây phiền sẽ cho hôn mê theo bà già kia.
Hạ Thiên không quan tâm.
Vân Thanh suy nghĩ rồi gật đầu:
- Vậy thì được, tôi đi với cậu.
Vân Thanh nói xong thì khởi động xe chạy về phía khách sạn Đông Thăng.
- Chị Vân Thanh, chị xem, tối qua vì chữa bệnh cho em chị mà tôi từ chối lời đề nghị của Tiểu Kiều, chị thấy tôi có tốt với chị không?
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Được rồi, biết cậu rất tốt với tôi, như vậy được chưa?
Giọng nói của Vân Thanh chợt trở nên dịu dàng:
- Tôi cũng sẽ tốt với cậu, chồng à!
Vân Thanh nói hai chữ chồng à có vẻ rất thật lòng thật ý, nghe cực kỳ quyến rũ, điều này làm cho Hạ Thiên hưng phấn, quả nhiên gạt được vợ mới có lợi.
Thị trấn Mộc Dương nhỏ đến mức đáng thương, khách san Đông Thăng cũng tương đối gần với Thạch gia, Vân Thanh chỉ chạy vài phút đã dừng lại, hai người xuống xe rồi tay trong tay đi vào khách sạn.
Một tên bảo vệ đứng ở cửa khách sạn thấy Hạ Thiên và Vân Thanh đi đến thì chợt sững sờ:
- Là mày...Các người...
- Sao vậy? Chúng tôi không được vào sao?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên bảo vệ.
- Được, tất nhiên là được, mời vào.
Tên bảo vệ lập tức phản ứng, hắn liên tục nói. Hắn cũng là một trong số đám bảo vệ tự nhiên gục xuống ngày hôm qua, tất nhiên bọn họ té xỉu thì tỉnh lại sau hai giờ, sau đó phát hiện mình không sao, vì vậy tất cả quay lại khách sạn.
Trong nhóm bọn họ có vài người rất ngột ngạt, muốn tìm tính sổ Hạ Thiên và Vân Thanh, nhưng bọn họ nhanh chóng nhận được chỉ thị của ông chủ, để bọn họ không cần truy cứu chuyện này. Bọn họ cũng mơ hồ nghe đồn cặp nam nữ kia rất có bối cảnh, ngay cả ông chủ cũng không dám chọc vào, đến lúc này bọn họ cũng không dám dây dưa.
Tên bảo vệ nhìn Vân Thanh và Hạ Thiên, khoảnh khắc này hắn cảm thấy hơi run. Ngày hôm qua sau khi hắn tỉnh lại thì cũng chẳng hiểu vì sao mình té xỉu, vì vậy bây giờ hắn phải liên tục mời Hạ Thiên và Vân Thanh vào cửa, mãi đến khi hai người biến mất trong thang máy thì hắn mới khẽ thở ra, may mà lần này không xỉu.
Hạ Thiên nhanh chóng tìm được phòng bốn lẻ sáu, hắn dùng tay gõ mạnh vào cửa.
- Sáng sớm mà ồn ào cái gì? Chúng tôi còn đang ngủ.
Bên trong truyền đến âm thanh của một người đàn ông, hình như rất tức giận.
Vân Thanh không khỏi sững sờ:
- Có phải cậu nhớ lộn tên phòng không?
- Không!
Hạ Thiên có chút kỳ quái, sau đó hắn ghé tai rồi nói:
- Bên trong có hai người, có thể là nha đầu Dương San đang cùng chơi bời với một người đàn ông nào đó.
Hạ Thiên khoát tay, hắn gõ cửa rồi còn nói:
- Này, mau mở cửa, nếu không tôi đạp cửa.
- Ai vậy? Dù là cảnh sát cũng không có quyền đạp cửa...
Người đàn ông trong phòng cực kỳ tức giận.
Hạ Thiên không còn kiên nhẫn, hắn nhấc chân đá văng cánh cửa, tuy hắn phải an phận ở huyện Mộc Dương, nhưng hắn an phận cũng đúng người đúng việc mà thôi.
- Á...
Một tiếng thét vang lên, một người phụ nữ nửa thân trần phải dùng mền phủ lên người, trên giường còn có một người đàn ông vừa mới mặc quần, vẻ mặt có chút bối rối, vẻ mặt người phụ nữ lại rất hoảng sợ. Bạn đang đọc truyện được tại
- Ủa, hình như đạp lộn cửa rồi.
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn người phụ nữ kia:
- Nha đầu Dương San đâu?
Vân Thanh lúc này cũng nhìn người phụ nữ kia, nàng không khỏi kinh ngạc:
- Là cô?