Thạch Trường Canh khẽ vuốt cằm:
- Vậy thì được rồi, Tiểu Thanh, cháu cũng không còn nhỏ nữa, chú tin cháu biết rõ mình đang làm gì. Nếu đó là lựa chọn của cháu thì chú cũng không nói gì, nhưng cháu nên nhớ kỹ, nếu cậu ta ức hiếp cháu, chú nhất định sẽ chen vào.
- Cám ơn chú Thạch.
Vân Thanh khẽ gật đầu.
- Tiểu Thanh, còn có một chuyện.
Thạch Trường Canh suy nghĩ một lát rồi tiếp tục nói:
- Nếu chú có chuyện xảy ra, cháu có thể đồng ý quan tâm chăm sóc Thuần Thuần chứ?
Vẻ mặt Vân Thanh chợt biến đổi, nàng vội vàng hỏi:
- Chú Thạch, có chuyện gì xảy ra? Chú có phải sinh bệnh rồi không? Sinh bệnh cũng không sao, Hạ Thiên nhất định sẽ có thể trị tốt.
- Tiểu Thanh, cháu đừng vội, chú không sinh bệnh.
Thạch Trường Canh lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt:
- Chỉ là gần đây chú gặp ác mộng, cảm thấy có gì đó mà thôi, cháu đừng quá quan tâm.
- Chú Thạch, thật sự không có gì sao?
Vân Thanh vẫn có chút hoài nghi.
- Không có gì.
Thạch Trường Canh khẽ gật đầu, sau đó hắn di chuyển chủ đề:
- Được rồi, cháu xuống đi, sợ rằng Hạ Thiên đã chờ lâu.
- Vậy thì được, chú Thạch, cháu xuống trước.
Vân Thanh dù có chút nghi ngờ nhưn cũng không tiếp tục truy vấn, nàng quay đầu đi vài bước, sau đó nàng dừng lại:
- Chú Thạch, Thuần Thuần là em gái của cháu, dù chú có chuyện gì xảy ra hay không, cháu vẫn chăm sóc cho nó.
Vân Thanh nói xong thì rời khỏi sân thượng, Thạch Trường Canh thì vẫn đứng yên, vẻ mặt vô tình có chút trầm trọng.
Vân Thanh xuống lầu, sau đó nàng tìm được Hạ Thiên trong sân, nàng phát hiện hắn đang nhìn trời.
- Cậu nhìn gì vậy?
Vân Thanh không nhịn được phải hỏi.
- Ngắm sao.
Hạ Thiên trả lời.
- Cậu bị sao vậy?
Vân Thanh có chút mất hứng:
- Nào có sao mà xem?
- Chị Vân Thanh, chị không thấy thì chẳng có nghĩa là tôi không thấy.
Hạ Thiên nghiêm trang đáp.
- Không muốn tranh chấp với cậu.
Vân Thanh không muốn nói thêm, sau đó nàng di chuyển chủ đề:
- Này, cậu có thể đến xem chú Thạch được không, tôi nghi ngờ chú ấy sinh bệnh.
- Chú ấy không có bệnh.
Hạ Thiên trả lời ngay.
- Sao cậu biết?
Vân Thanh có chút kỳ quái.
- Một người có bệnh hay không, tôi chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Tóm lại chú ấy không có bệnh.
- Vậy thì kỳ quái.
Vân Thanh lầm bầm, vì sao khi nãy chú Thạch lại nói ra những lời kia?
- Chị Vân Thanh, gặp chuyện không may không phải là sinh bệnh.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Chú ấy chỉ lo mình gặp phải chuyện không may, không phải lo lắng mình sinh bệnh.
Vân Thanh lập tức choáng váng:
- Cậu...Sao cậu biết chú Thạch lo lắng mình gặp chuyện không may?
- Chú ấy nói vậy mà.
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Vân Thanh:
- Chị Vân Thanh, chẳng lẽ vì những ngày qua tôi uống quá nhiều sữa của chị, làm cho vị trí đó lớn hơn một chút, bây giờ chị lại ngốc ra sao? Nếu không sao chị không nhớ, tôi đã nói tai mình rất tốt, có thể nghe được những âm thanh từ rất xa.
- Cậu nói bậy bạ gì vậy?
Vân Thanh có chút xấu hổ, sau đó không nhịn được phải hỏi một câu:
- Cậu nói tất cả những gì tôi vừa nói với chú Thạch, cậu đều nghe rõ tất cả sao?
- Tất nhiên là nghe rõ.
Hạ Thiên có chút đắc ý:
- Hai người đứng không xa lắm, chỉ cần tôi thích nghe thì hoàn toàn có thể.
Vân Thanh trừng mắt nhìn Hạ Thiên, đây đúng là quái thại, nàng nhớ Hạ Thiên từng nói có hai tai rất tốt, nhưng nàng không ngờ hắn có thể đạt đến mức độ như vậy.
Vô tình Vân Thanh cảm thấy may mắn, may mà vừa rồi nàng không nói những lời gì bậy bạ, nếu không người này biết được sẽ rất phiền.
- Chị.
Một giọng nói trong trẻo từ cửa nhà truyền ra.
- Thuần Thuần, sao vậy?
Vân Thanh vội vàng lên tiếng.
- Chị, chị dạy em võ công được không?
Thuần Thuần dùng ánh mắt chờ mong nhìn Vân Thanh.
- Được, chị sẽ dạy cho em.
Vân Thanh đồng ý, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, xem ra nàng phải học Hạ Thiên thêm một chút võ công nữa.
Hạ Thiên trọng sắc khinh bạn gặp Vân Thanh trọng em khinh sắc, đây nhất định là bi kịch, vì vậy mà tối hôm nay hắn tiếp tục làm lính "phòng không". Đầu tiên Vân Thanh dạy Thạch Thuần võ công, sau đó cùng nhau chơi đùa, cuối cùng ngủ luôn trong phòng Thạch Thuần, lại xem nhẹ Hạ Thiên một lần nữa.
Vì vậy mà sáng hôm sau Thạch Thuần thấy Hạ Thiên và có chút sợ hãi, vì nàng phát hiện anh rể nhìn mình giống như muốn đánh mình.
Cảm giác của Thạch Thuần thật sự rất tốt, Hạ Thiên rõ ràng là muốn đánh nhau với nàng. Đáng tiếc nàng vẫn còn là một cô bé, hơn nữa lại là em của Vân Thanh, Hạ Thiên cũng chỉ có thể suy xét lại, không thể đánh đấm gì được.
Hạ Thiên rơi vào đường cùng thì bắt đầu lên kế hoạch, hắn phải lấy cớ kéo Vân Thanh ra khỏi nhà, sau đó đưa nàng đến khách sạn, bổ khuyết cho một đêm không được làm ăn gì.
Đáng tiếc là sau khi ăn sáng xong Hạ Thiên vẫn chưa nghĩ ra biện pháp, ngược lại điện thoại còn vang lên, xem qua thì thấy số lạ.
- Alo, ai vậy?
Tâm tình Hạ Thiên rất khó chịu, giọng điệu cũng rất kém.
- Này, anh làm gì với tôi vậy? Sao bây giờ tôi còn chưa ngủ được?
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói tức giận, nhưng Hạ Thiên không biết được đó là ai.
- Cô không ngủ được liên quan gì đến tôi?
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Cô có bệnh không?
- Anh mới bệnh.
Giọng điệu của người bên kia rõ ràng là bị chọc tức:
- Hôm qua anh nói sẽ làm tôi ngủ không yên, kết quả là tối qua tôi không ngủ được, đến bây giờ cũng vậy, không phải anh làm thì là ai?
- À, thì ra là người quái dị.
Hạ Thiên cuối cùng cũng nghĩ ra, đầu dây bên kia chính là bạn học Nhạc Dương của Dương San:
- Tôi làm cho cô không ngủ được, nhưng bây giờ dù cô có cầu xin tôi, tôi cũng không giúp cô. Bạn đang đọc truyện được tại
Hạ Thiên nói xong thì cúp điện thoại, sau đó Nhạc Dương lại điện thoại đến và hắn căn bản không nghe, hắn mặc kệ đối phương, phải để cho không ngủ được mới rút ra bài học hay lắm mồm.
- Chị Vân Thanh, chúng ta ra ngoài tản bộ nhé?
Hạ Thiên quay đầu nhìn Vân Thanh:
- Cơm nước xong phải vận động mới khỏe.
Vân Thanh không nói gì, lý do người này muốn gạt nàng ra ngoài hình như có hơi kém, cơn nước xong phải vận động sao? Nàng tin nếu mình đi cùng Hạ Thiên, nàng sẽ phải hoạt động dữ dội trong phòng khách sạn.
- Được rồi.
Tuy đoán Hạ Thiên không có ý tốt nhưng Vân Thanh vẫn đồng ý cùng hắn ra ngoài, hai người cũng không lái xe mà đi dọc theo bờ sông về phía trước. Trước đó Hạ Thiên nói tản bộ, bây giờ Vân Thanh quyết định đi tản bộ, dù sắc lang này muốn làm gì cũng phải tản bộ trước đã.
Hạ Thiên cũng không quan tâm tản bộ với Vân Thanh, hắn ôm lấy vòng eo của Vân Thanh rồi đi về phía trước, mãi đến khi điện thoại vang lên thì hắn mới tạm thời dừng bước.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem, không phải là Nhạc Dương, nhưng vẫn là dãy số lạ, không biết là của ai.