- Sao? Lâm tiểu thư, sao bây giờ lại phải đi?
- Lâm tiểu thư, cô thật sự muốn đi sao?
- Nhưng, Lâm tiểu thư, đạo diễn Bạch còn đang chờ.
- Đúng vậy, Lâm tiểu thư, cô phải suy xét lại...
Quyết định của Lâm Yên Nhi làm cho hơn chục người ở đây không biết phải làm sao, điều này quá đột nhiên, dù là phải đi cũng không nên vội vã như vậy chứ?
- Không, tôi phải đi ngay.
Lâm Yên Nhi có vẻ rất sốt ruột:
- Thôi được, khỏi cần thu thập, các người không đi thì tôi đi.
Lâm Yên Nhi mặc kệ đám người mà đi ra ngoài khách sạn.
- Lâm tiểu thư, em chờ chút, chị sẽ lập tức thu dọn đồ đạc.
Trợ lý của Lâm Yên Nhi thấy không ổn thì vội vàng chạy theo, nàng vừa muốn làm Lâm Yên Nhi ổn định trở lại, vừa muốn thông báo cho Bạch Xuyên.
Lúc này đại sảnh khách sạn chợt rối loạn, Hạ Thiên rất thỏa mãn, hắn lầm bầm một câu:
- Coi như cô ta thức thời, chị Vân Thanh, chúng ta đi.
Vân Thanh tất nhiên cầu còn chưa được, nàng đang lo lắng người này còn có thể náo loạn, thậm chí nàng còn không dám chào hỏi đại sư huynh Chung Hạo Vân, nàng chỉ nhanh chóng cùng Hạ Thiên rời khỏi khách sạn.
Vài phút sau khi hai người Hạ Thiên bỏ đi thì một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi vào khách sạn, hắn đến bên cạnh xe của Lâm Yên Nhi, giọng điệu không vui và có chút chất vấn:
- Yên Nhi, em làm gì vậy? Đang tốt đẹp sao lại đột nhiên phải đi?
Người này chính là Bạch Xuyên, cũng có thể xem là một đạo diễn nổi tiếng trong nước, ít nhất cũng nổi hơn so với Ba Sơn. Nhưng Bạch Xuyên sở dĩ nổi tiếng, thật ra phải quy công lao cho một người, đó là Lục Xuyên.
Nghe nói trước kia Bạch Xuyên không phải có tên là Bạch Xuyên, về sau hắn được xưng là người cùng phân cao thấp với Lục Xuyên, vì vậy tự cải tên thành Bạch Xuyên. Nhưng ngoài cái tên có thể cùng so với Lục Xuyên thì xét về danh tiếng lại thua xa, tất nhiên Bạch Xuyên trẻ hơn Lục Xuyên vài tuổi, xem như chỉ có ưu thế duy nhất ở phương diện tuổi tác. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Đạo diễn Bạch, em phải đi, nếu không em sẽ gặp nguy hiểm. Còn nữa, đạo diễn Bạch, tôi khuyên anh cũng nên đi, không cần phải nhúng tay vào phim tuyên truyền về Thanh Phong Sơn.
Vẻ mặt Lâm Yên Nhi có hơi tái nhợt, nàng cũng không ngốc, nàng có thể nghe thấy hương vị uy hiếp trong lời nói của Hạ Thiên. Tuy nàng không biết vì sao Hạ Thiên không muốn cho người khác làm bộ phim này nhưng cũng không dám truy tìm nguyên nhân, nàng chỉ muốn rời khỏi đây, không dám làm trái lời Hạ Thiên. Kết cục của Lâm Tử Hào vẫn ở trước mặt nàng, mà nàng cũng không muốn như Lâm Tử Hào, hoặc còn thảm hại hơn Lâm Tử Hào.
- Nghe nói có người uy hiếp em, có phải vậy không?
Bạch Xuyên nhíu mày:
- Em không cần sợ, báo cảnh sát là được.
- Không, không có người uy hiếp, đạo diễn Bạch, anh ngàn vạn lần đừng báo cảnh sát, tóm lại em cần phải đi ngay.
Lâm Yên Nhi có vẻ rất vội vàng.
Bạch Xuyên có chút tức giận:
- Yên Nhi, anh đã nói với em rồi, đây là cơ hội khó kiếm, chúng ta chủ yếu không vì vấn đề tuyên truyền, vì ông chủ Diêu nhờ chúng ta giúp đỡ, vì vậy chúng ta mới đến đây. Ông chủ Diêu là một nhà đầu tư nổi tiếng, ông ta có dự định đầu tư phim, nếu lần này chúng ta giúp ông ta, sau này ông ta đầu tư phim, như vậy anh là đạo diễn và em là nữ diễn viên chính, cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua?
- Đạo diễn Bạch, em biết điều này, em phải đi, điều này cũng thật sự phải xin lỗi anh.
Lâm Yên Nhi thật lòng muốn đi, dù nàng là nữ nhân vật chính thì sao? Nếu nàng đắc tội với Hạ Thiên thì mất mạng, nàng xuống điện Diêm Vương làm nữ nhân vật chính sao?
- Yên Nhi, đừng nói anh không cảnh cáo em, nếu lần này em đi, sau này chúng ta sẽ không hợp tác, em cũng đắc tội với ông chủ Diêu, có hậu quả gì em cũng biết, vì vậy em nên xem xét lại.
Bạch Xuyên cũng bắt đầu uy hiếp.
- Đạo diễn Bạch, em đã quyết định rồi.
Lâm Yên Nhi ngồi yên bất động, nếu là trước kia thì nàng nhất định sẽ thỏa hiệp vì những lời nói của Bạch Xuyên, nhưng bây giờ nàng cảm thấy dù là Bạch Xuyên hay ông chủ Diêu đều không bằng lời nói của Hạ Thiên.
- Đúng là bùn nhão không thể xây tường.
Bạch Xuyên tức giận nói một câu rồi nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Vài phút sau Lâm Yên Nhi đã đưa phụ tá và đoàn nhân viên công tác bỏ đi. Hôm nay nàng đến huyện Mộc Dương nhưng không dám ở lại qua đêm, đơn giản chỉ vì lời nói của Hạ Thiên, điều này làm nàng cực kỳ sợ hãi, nàng chỉ đi khỏi đây mới cảm thấy mình an toàn.
Đúng lúc này ở trong một gian phòng của khách sạn Đông Thăng, bầu không khí có chút đè nén.
- Ông chủ Diêu, thật sự xin lỗi, tôi không ngờ Lâm Yên Nhi sẽ như vậy, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ lập tức tìm đến một nữ ngôi sao tốt hơn đến đây, sẽ không làm chậm trễ chuyện của anh.
Bạch Xuyên đan phải xin lỗi với Diêu Vĩ.
- Đạo diễn Bạch, cũng không cần xin lỗi, nhưng anh có hỏi vì sao Lâm Yên Nhi vội vàng bỏ đi không?
Diêu Vĩ nhàn nhạt hỏi.
Bạch Xuyên có chút bất đắc dĩ:
- Cô ấy không nói nguyên nhân, chỉ nói là gặp nguy hiểm, tôi đã hỏi cô ấy có bị uy hiếp hay không, cô ấy nói không có, cũng không biết cô ấy bị sao nữa.
Diêu Vĩ quét mắt nhìn đám người ngồi trên bàn:
- Có ai nói cho tôi biết tiểu tử Hạ Thiên kia có địa vị gì không?
- Đó chăng phải chỉ một tiểu tử thối không biết trời cao đất rộng và may mắn cướp được tiểu sư muội của Hạo Vân à?
Âu Dương Cẩn dùng giọng khinh thường nói.
- Tiểu Cẩn, sự việc không đơn giản như vậy, Lâm Yên Nhi vì một câu của cậu ta mà bỏ đi, chúng ta đều ở bên cạnh và thấy rõ ràng. Tôi có cảm giác chúng ta đánh giá thấp tiểu tử kia rồi.
Diêu Vĩ thản nhiên nói:
- Lần đầu tiên tôi thấy cậu ta, tôi cảm thấy hắn rất bừa bãi, trên đời này có hai loại người bừa bãi, một là kẻ ngốc, hai là thật sự có thực lực.
- Tôi thấy hắn là thằng ngu.
Âu Dương Cẩn hừ một tiếng, nàng bị Hạ Thiên mắng, tất nhiên đến bây giờ vẫn mất vui.
- Tôi cảm thấy Diêu ca nói đúng, chúng ta đã đánh giá thấp Hạ Thiên. Thật ra tôi thấy với ánh mắt của tiểu sư muội, không khi nào vừa mắt một người đàn ông bình thường.
Chung Hạo Vân đón lời:
- Có lẽ chúng ta nên điều tra bối cảnh sau lưng của cậu ta cái đã.
- Điều này...Giám đốc Diêu, thật ra tôi biết người này là ai.
Quý Yến lúc này mở miệng.
- Em biết sao?
Diêu Vĩ có chút sững sờ:
- Vậy mau nói ra, ấp úng làm gì?
- Em sợ anh mắng.
Quý Yến có chút uất ức.
- Đang yên đang lành anh mắng em làm gì?
Diêu Vĩ cảm thấy rất khó hiểu.
Quý Yến cẩn thận trả lời:
- Nhưng...Giám đốc Diêu, anh không phải luôn nói em không nên xem báo giải trí sao? Anh nói xem những tin tức đó sẽ trở nên ngốc nghếch.
- Anh có nói như vậy, những tin tức báo giải trí thật sự không ra gì.
Diêu Vĩ càng thêm kỳ quái:
- Nhưng thân phận của Hạ Thiên thì có liên quan gì đến chuyện em có xem báo giải trí hay không?