- Á.
Hai hàng chân mày của Triệu Thanh Thanh chau thành một khối, nàng rên lên một tiếng đau đớn, có lẽ bị ném hơi thảm.
- Hay, quá hay.
Vương Tiểu Nha vỗ tay:
- Triệu Thanh Thanh kia, lừa đảo bây giờ gặp báo ứng, à, cây gậy Kim Dân Hạo kia khá tốt, biết cố gắng, có thể đánh ngã Triệu Thanh Thanh là giỏi rồi.
Đám người cũng không nói gì với sự hả hê của Vương Tiểu Nha, mà Kim Dân Hạo thì trợn mắt nhìn Vương Tiểu Nha.
- Cây gậy chết tiệt, anh có biết xấu hổ không? Anh dùng chiêu thức hạ lưu như vậy sao?
Triệu Thanh Thanh lúc này đã bò từ dưới đất lên, nàng tức giận mắng.
- Hội trưởng, sao lại bảo cây gậy chết tiệt kia không biết xấu hổ?
Có người không nhịn được phải hỏi.
- Cây gậy chết tiệt kia giở trò lưu manh đánh lén lên ngực, vì sợ bộ ngực 33D của bản hội trưởng loạn kết cấu, nên mới bị hắn đánh trúng.
Triệu Thanh Thanh tức giận mắng:
- Quá vô sỉ, không chút đạo đức nghề nghiệp, chẳng lẽ không biết ngực phụ nữ đừng đánh vào sao?
- Vì người ta không xem chị là phụ nữ.
Vương Tiểu Nha nói tiếp một câu.
- Em câm mồm.
Triệu Thanh Thanh trừng mắt nhìn Vương Tiểu Nha, nha đầu chết tiệt kia chỉ biết hả hê, chỉ biết ném đá xuống giếng.
- Cây gậy quả nhiên không biết xấu hổ, chơi trò đánh len.
- Chơi với dế...
- Hừ, không có mặt mũi thì làm sao xấu hổ...
- Cây gậy cút đi...
- Cút...
...
Đám người cùng ồn ào, ai cũng tin cây gậy chết tiệt không biết xấu hổ dám dùng chiêu thức hạ lưu đánh lén hội trưởng.
Vẻ mặt Kim Dân Hạo vẫn lạnh lùng, không thay đổi vì tình cảnh xung quanh. Một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Võ học Trung Quốc lúc nào mà chả như vậy, thua thì kiếm cớ này nọ, không bao giờ chịu thừa nhận mình không bằng đối thủ, đúng là đáng cười đến cực điểm.
- Ai kiếm cớ? Chẳng lẽ anh không đánh lén lên ngực tôi?
Triệu Thanh Thanh tức giận nói.
- Trên chiến trường chỉ nói đến sinh tử, không nói đến kết quả, võ công cũng là như vậy, kết quả là quan trọng, thắng là thắng thua là thua, dù dùng bất kỳ phương pháp gì cũng không quan trọng. Bây giờ tôi thắng cô thua, đây là kết quả.
Kim Dân Hạo cười lạnh một tiếng:
- Cái gì là võ thuật Trung Hoa? Cũng chẳng gì hơn thế này, tôi khuyên các cô nên giải tán cái hiệp hội trời ơi này đi cho rồi.
- Được, cứ coi như cây gậy anh có lý.
Triệu Thanh Thanh hừ một tiếng:
- Anh đánh thắng tôi thì có nghĩa lý gì, ngon thì đánh với sư phụ tôi.
- Sư phụ?
Kim Dân Hạo cười lạnh:
- Đây cũng là trò của người Trung Quốc, đệ tử thua thì sư phụ chường mặt ra, nhưng không sao, dù là sư phụ của cô thì sao? Anh chiều nhé.
- Được, bây giờ anh tỷ thí với sư phụ tôi, chỉ cần sư phụ tôi dùng một ngón tay cũng có thể đâm chết anh.
Triệu Thanh Thanh bĩu môi:
- Nhìn đi, đó là sư phụ của tôi.
Triệu Thanh Thanh chỉ Hạ Thiên, điều này làm cho mọi người chú ý về hắn.
- Chú em là sư phụ của Triệu Thanh Thanh?
Kim Dân Hạo nhìn Hạ Thiên rồi lạnh lùng nói.
- Không.
Hạ Thiên phủ nhận:
- Tôi không có đồ đệ trời ơi như vậy. Bạn đang đọc truyện được tại
- Đúng vậy, Hạ Thiên ca ca không phải là sư phụ của Triệu Thanh Thanh lừa đảo.
Vương Tiểu Nha trừng mắt bất mãn nhìn Kim Dân Hạo:
- Mắt anh quá kém, hay là sửa cả mắt đi rồi?
Kim Dân Hạo nghe nói như vậy thì trong mắt lóe lên cái nhìn tức giận, Triệu Thanh Thanh ở bên cạnh không khỏi thầm nghĩ, tiểu nha đầu kia mồm mép ác độc, xem ra sau này mình cãi nhau cũng khó thắng.
- Thế nào? Không có dũng khí thừa nhận mình là sư phụ của Triệu Thanh Thanh kia sao?
Kim Dân Hạo nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, trong giọng nói có chút trào phúng. Hắn bị Vương Tiểu Nha mắng vài lượt, hắn cảm thấy so đo với trẻ nít chỉ hạ thấp chính mình, vì vậy dứt khoát đổ hết lên đầu Hạ Thiên, vì hắn thấy Hạ Thiên và Vương Tiểu Nha có quan hệ rất thân mật.
- Ngu quá.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Kim Dân Hạo:
- Triệu Thanh Thanh vốn không phải là đồ đệ của anh, nếu cô ta là đồ đệ của anh, anh đây đã sớm đá cô ta chết tươi rồi.
- Mạnh mồm cũng là truyền thống chó má của Trung Quốc.
Kim Dân Hạo cười lạnh một tiếng:
- Đáng tiếc mạnh mồm cũng vậy mà thôi, làm được hay không mới là vấn đề.
Hạ Thiên dùng ánh mắt buồn bực nhìn Kim Dân Hạo:
- Này, chú muốn ăn đòn sao? Chú thích thì cứ nói thẳng ra, anh sẽ cho ăn đòn.
- Hạ Thiên ca ca, đánh đi, tên này rất thích ăn đòn.
Vương Tiểu Nha ở bên cạnh cổ động Hạ Thiên.
- Đúng vậy, đúng vậy, sư phụ, tên này không biết xấu hổ.
Triệu Thanh Thanh cũng chạy đến, lần này nàng đứng cùng trận tuyến với Vương Tiểu Nha:
- Anh mau dạy bảo hắn một bài học, cho hắn biết anh lợi hại thế nào.
- Này, nếu em còn tiếp tục gọi anh là sư phụ thì ăn đòn đấy.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Triệu Thanh Thanh:
- Em đánh không lại một tên ngốc, lại còn dám gọi anh là sư phụ, đúng là quá dọa người.
Hạ Thiên nói xong thì nhìn Kim Dân Hạo:
- Này, tên ngốc thích ăn đòn, anh sẽ cho chú biết thế nào là võ công lợi hại.
- Phải không? Anh cũng muốn xem chú có bao nhiêu lợi hại.
Kim Dân Hạo cười lạnh một tiếng.
- Hừ, sư phụ tôi chỉ cần dùng một ngón tay là đủ xử lý anh rồi.
Triệu Thanh Thanh có chút hưng phấn:
- Sư phụ, dung một ngón tay xử lý cây gậy...Á...Đau quá...
Hạ Thiên tung một đá vào mông Triệu Thanh Thanh, hắn đá văng nàng rồi bất mãn nói:
- Đừng gọi anh là sư phụ.
Triệu Thanh Thanh lần này khá may mắn, nàng bay xa vài mét nhưng rơi xuống đất lại đứng. Nàng dùng tay xoa mông mà không dám tiếp tục gọi Hạ Thiên là sư phụ.
- Này, tên ngốc, tuy nha đầu Triệu Thanh Thanh kia không phải là đệ tử của anh, nhưng cô ta nói không sai, anh chỉ cần dùng một ngón tay là xử lý được chú.
Hạ Thiên nhìn Kim Dân Hạo:
- Nhưng anh thấy dùng một tay xử lý chú là lãng phí, anh không cần ra tay vẫn có thể xử lý chú.
Hạ Thiên tiến lên phía trước một bước, sau đó hắn nói:
- Này, tên ngốc, mau ra tay, anh đứng bất động cũng có thể xử lý chú.
- Chú mày và Triệu Thanh Thanh giống hệt nhau, miệng không sạch sẽ.
Kim Dân Hạo đã sớm bị những từ ngốc trong miệng Hạ Thiên làm cho nổi giận, bây giờ nghe nói như vậy thì hắn không nhịn được nữa, hắn đột nhiên phóng về phía Hạ Thiên, một quyền nặng nề phóng đến.
Hạ Thiên thật sự đứng yên không nhúc nhích, hắn căn bản không né, cứ để một đấm của Kim Dân Hạo đánh vào ngực mình.
- Rắc.
- Á!
Khi hai âm thanh này vang lên thì Kim Dân Hạo bay ngược ra phía sau, hắn ngã nặng nề xuống đất, vẻ mặt tái nhợt, biểu cảm đau đớn, trên trán xuát hiện những hạt mồ hôi như hạt đậu.
Hạ Thiên vẫn đứng yên tại chỗ, hắn điềm nhiên như không:
- Thế nào? Bây giờ biết rõ chưa?