Công chúa Sama nhanh chóng chạy ra khỏi cảng New York, chậm rãi đi trên chuyến hải trình mênh mông. Hạ Thiên lần đầu tiên được ngồi trên loại du thuyền xa hoa thế này, hắn đi dạo bên trên và phát hiện chỗ này có khá nhiều trò chơi. Trên duy thuyền có sân golf, có bể bơi, có trung tâm thể hình, có tường leo núi, có sân trượt băng. v. v. Nhưng khốn nổi hắn lại chẳng thích thú với những thứ này.
Ngoài những trò trên thì du thuyền còn có sòng bạc, tất nhiên đây là chỗ náo nhiệt nhất, không ít người vào đây chơi đùa.
Hạ Thiên xuất hiện cũng không làm cho nhiều người chú ý, thực tế cũng không mấy ai quan tâm người trên đây, vì phần lớn du khách trước khi lên thuyền đều đã được xét duyệt cực kỳ nghiêm khắc, sau khi lên rồi thì chẳng ai quản. Hạ Thiên tự tiện đi lên nhưng không ai biết rõ điều này, vì vậy chẳng ai đến đối chiếu thân phận thật sự của hắn.
Du khách có nữ có nam, Hạ Thiên nhìn lướt qua, hắn không quen ai cả. Nhưng nhìn qua thì cũng có vài du khách người Hoa, có vài người đẹp ăn mặc gợi cảm mát mẻ, có người đi một mình, có người dựa trên người một tên đàn ông.
- Cậu Hạ sao?
Khi Hạ Thiên còn đang nghĩ nên đi chơi cái gì thì sau lưng vang lên một âm thanh dò hỏi.
Hạ Thiên quay đầu nhìn thì thấy một người đàn ông hơn ba mươi, bộ dạng có chút hèn mọn bỉ ổi, nhưng Hạ Thiên thật sự có quen với đối phương, chính là Ôn Sĩ Luân trước kia ngồi trên máy bay đã thua hắn một triệu.
- Cậu Hạ, đúng là cậu.
Ôn Sĩ Luân đã nhìn thấy Hạ Thiên, cuối cùng xác nhận mình không nhận lầm người, vì vậy mà hắn rất vui:
- Cậu Hạ, sao cậu có mặt ở đây?
- Nhàm chán lên chơi chút cho vui.
Hạ Thiên thuận miệng trả lời, hắn cũng không quá quen với Ôn Sĩ Luân, tất nhiên sẽ chẳng nói thật.
- Đúng là trùng hợp, nói thật, tôi cũng có ý định mời cậu lên đây chơi đùa, nhưng lúc đó đột nhiên cậu biến mất, tôi cũng không có cơ hội nói cho cậu biết, nhưng không ngờ cậu Hạ lại có kế hoạch lên đây.
Ôn Sĩ Luân có vẻ rất hưng phấn:
- Cậu Hạ, chúng ta đi chơi vài ván, đúng rồi, cậu đổi cắc chưa?
- Chưa, đi đổi ở đâu?
Hạ Thiên thật ra cũng không hiểu trò này.
- Ở bên kia, nhưng chỗ này chỉ cần tiền mặt, không dùng chi phiếu, cũng không thể dùng thẻ tín dụng.
Ôn Sĩ Luân chỉ về phía sòng bạc, đồng thời giới thiệu tình huống với Hạ Thiên.
Hạ Thiên sờ vào túi, hắn lấy ra chi phiếu một triệu, cũng chính là chi phiếu của Ôn Sĩ Luân, hắn thật sự không có tiền mặt.
- Anh có cắc không?
Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó hắn hỏi Ôn Sĩ Luân.
- À, tôi vừa đổi một triệu cắc, bây giờ chỉ còn mười ngàn, đang chuẩn bị đổi thêm.
Ôn Sĩ Luân xấu hổ nói.
- Anh cho tôi mượn mười ngàn cắc, chút nữa sẽ trả lại. - .
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào chiếc bạc cách đó không xa:
- Tôi sẽ thắng chút cắc.
- À, được.
Ôn Sĩ Luân chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn lấy cắc ra đưa cho Hạ Thiên, hắn thấy Hạ Thiên có hứng thú với bàn quay, vì vậy nói:
- Chỗ đó mức đặt cược nhỏ nhất là mười ngàn, cắc này chỉ đánh cược được một lần mà thôi.
- Không sao, dù thế nào tôi cũng thắng, không thua.
Hạ Thiên không quan tâm, hắn đi đến, đặt cắc lên bàn, là con số chín.
Ôn Sĩ Luân thấy tình cảnh như vậy mà không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ tiểu tử kia may mắn nghịch thiên, đánh gì thắng đó?
Ôn Sĩ Luân lập tức phát hiện ra vận may của Hạ Thiên là nghịch thiên.
Chiêu thức của Hạ Thiên lập tức hấp dẫn sự chú ý, tất nhiên phần lớn chỉ liếc mắt nhìn, cũng không quá quan tâm, dù sao trong mắt bọn họ thì tên này chỉ may mắn mà thôi.
Tỷ lệ đặt cược là một và ba lăm, Hạ Thiên đặt mười ngàn, hắn lập tức có ba trăm năm mươi ngàn. Khi bàn quay bắt đầu chuyển động thì Hạ Thiên trực tiếp đưa ba trăm năm mươi ngàn lên mặt bàn, lần này là số mười tám.
Khi thấy Hạ Thiên đặt như vậy thì đám người bên cạnh cuối cùng cũng chú ý, ai cũng nghị luận này nọ, nhưng hắn không hiểu nên mặc kệ.
Khi bàn quay dừng lại ở con số mười tám, đám khách than vãn sợ hãi, cứ như vậy mà sau hai lần đặt cược, mười ngàn thành hơn mười triệu.
Khi Hạ Thiên lại chuẩn bị đặt tất cả số cắc hiện có thì Ôn Sĩ Luân ở bên cạnh nhắc nhở:
- Cậu Hạ, dựa theo quy củ thì vượt qua mười triệu sẽ không thể tiếp tục.
- Cái gì vậy? Người nào mở sòng bạc trời ơi vậy?
Hạ Thiên có chút bất mãn, hắn mới chơi hai ván, sao lại không thể chơi được?
Đúng lúc này một người đàn ông ngoại quốc hơn ba mươi đi về phía Hạ Thiên, hắn mở miệng nói huyên thuyên vài câu, tất nhiên Hạ Thiên nghe không hiểu.
- Cậu Hạ, đây là tùy tùng của hoàng tử Bizi, anh ta nói hoàng tử Bizi muốn mời cậu vào bên trong chơi bài.
Ôn Sĩ Luân phiên dịch, giọng điệu có chút kích động:
- Cậu Hạ, bên trong có ván bài lớn, thấp nhất là mười triệu, cậu có muốn vào thử không?
- Vào.
Hạ Thiên đồng ý ngay, chỉ cần được chơi, dù đi đâu cũng được, nếu không thời gian kế tiếp sẽ rất nhàm chán.
Ôn Sĩ Luân cùng nói vài câu tiếng anh với người đàn ông ngoại quốc kia, sau đó hắn chủ động giúp Hạ Thiên thu dọn cắc và đi vào một gian phòng nhỏ.
Bên trong có một bàn tròn khá lớn, đã có năm người ngồi, cả năm đều là đàn ông, có một người Hoa da vàng như Hạ Thiên, chừng năm mươi, có hơi béo, bộ dạng thừa dinh dưỡng.
Trong phòng có mười người đẹp trẻ tuổi, có mười hai người mặc bikini, dáng người tương đối khá, ngũ quan tuy không tính là tuyệt đẹp nhưng rất đoan chính, nhưng người đẹp đến từ khắp nơi, đủ mọi màu da.
Một người duy nhất không phải mặc bikini có độ tuổi không lớn, mặc váy dài, vóc dáng cao gầy, dù chiếc váy làm thân thể không bộc lộ rõ ràng nhưng vẫn đủ thấy nàng không kém các người đẹp bikini kia. Hơn nữa gương mặt nàng lại thắng các cô gái vài cấp, không thể nghi ngờ trong số các người đẹp thì nàng mới thật sự là tuyệt sắc.
Người đẹp váy dài này không đứng cùng chỗ với mười hai người đẹp bikini, nàng đứng bên cạnh một người đàn ông hơn hai mươi. Đúng lúc này người đàn ông tỏ ý mời Hạ Thiên ngồi xuống, sau đó dùng anh ngữ nói một câu gì đó. Hắn nói xong thì bốn người đàn ông còn lại đều nhìn về phía mười hai người đẹp mặc bikini.