- Anh ta tên là Mã Vạn Thông, tự xưng là cố vấn đầu tư, à, thật ra anh ta có thể xem là người trung gian, tự xưng có quan hệ với phòng đầu tư của huyện Mộc Dương, có thể giúp chúng ta giành được chiến thắng.
Kiều Tiểu Kiều giới thiệu:
- Nhưng người này có khẩu vị quá lớn, mở miệng là muốn một phần trăm trong tổng số tiền đầu tư, nếu chúng ta đầu tư một trăm triệu thì anh ta muốn một triệu.
Kiều Hoàng Nhi không khỏi nói một câu:
- Tôi thấy tám phần là lừa đảo, hai ngày qua chúng ta đã gặp nhiều người như vậy, ai cũng nói mình có quan hệ.
- Ngược lại cũng chưa chắc là lừa đảo.
Kiều Tiểu Kiều lắc đầu:
- Dưới địa phương thì những mối quan hệ sẽ cực kỳ phức tạp, trước kia huyện Mộc Dương không tìm được đầu tư, nhưng lúc này Thanh Phong Sơn đưa đến nhiều tiếng vang lớn, bọn họ không lo về vấn đề đầu tư, vì vậy mà chuyển sang giai đoạn lựa chọn. Vì thế chúng ta muốn thành công phải tìm quan hệ, những người kia rõ ràng cũng thấy rõ tình huống, bọn họ muốn lợi dụng cơ hội để kiếm chút đỉnh.
- Kiều tiểu thư, chẳng lẽ chúng ta bắt buộc phải cần đến sự hỗ trợ của loại người kia sao?
Kiều Hoàng Nhi rõ ràng không có ấn tượng gì tốt với tên Mã Vạn Thông kia.
- Thật ra cũng không, nhưng chúng ta không nên đắc tội với bọn họ.
Kiều Tiểu Kiều cười nhạt một tiếng:
- Thật ra người thường sẽ không biết danh sách đầu tư vào Thanh Phong Sơn, người này có thể trực tiếp đến tìm chúng ta, điều này chứng minh hắn có quan hệ với phía chính quyền. Chúng ta dù không hợp tác với hắn cũng không cần đắc tội hắn, nếu không hắn sẽ nói bậy bạ này nọ, như vậy sẽ không tốt.
Kiều Hoàng Nhi nghe Kiều Tiểu Kiều nói như vậy thì cũng hiểu ra, nàng không nói gì nữa.
Hạ Thiên nói một câu:
- Không cần sợ, nếu hắn dám nói bậy, tôi sẽ cho hắn sau này khỏi mở miệng.
- Không nói về vấn đề này nữa, chồng, chúng ta xuống lầu dùng cơm.
Kiều Tiểu Kiều đề nghị.
- Được.
Hạ Thiên gật đầu, hắn nắm bàn tay nhỏ của Kiều Tiểu Kiều và chuẩn bị rời đi, đột nhiên hắn lại quay đầu nhìn Kiều Phượng Nhi, vẻ mặt cổ quái:
- Ủa, sao cô lại nhìn chằm chằm vào tôi như vậy? Tuy tôi biết mình rất tuấn tú, nhưng cô cũng không cần nhìn theo kiểu "mê trai" như vậy.
- Anh mau làm chỗ này của tôi nhỏ lại.
Kiều Phượng Nhi dùng ánh mắt muốn ăn thịt người nhìn Hạ Thiên:
- Nếu không tôi sẽ liều mạng với anh.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Kiều Phượng Nhi một lúc lâu, sau đó hắn buồn bực nói:
- Đúng là kỳ quái, hai ngày qua chỗ này của cô đã lớn hơn một chút, nhưng nếu so sánh tổng thể thì không được tốt so với trước kia, xem ra càng lớn không phải sẽ càng đẹp.
- Nói nhảm, tất nhiên không phải càng lớn càng đẹp.
Kiều Phượng Nhi căm giận nói:
- Đây là chuyện mà kẻ ngốc cũng biết, anh còn muốn thử, có người nhàm chán như anh sao?
- Đại sư phụ nói thực tế là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm người đẹp, anh không thử thì sao biết được?
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Anh.
Kiều Phượng Nhi chợt chán nản.
Kiều Tiểu Kiều nhịn không được phải nở nụ cười, chồng nàng đôi khi là như vậy, thích chơi trò mò mẫm. Thực tế nàng cũng biết những gì Kiều Phượng Nhi gặp phải, hai ngày qua Kiều Phượng Nhi cũng lén nói với nàng về vấn đề này, để nàng nói lời hỗ trợ với Hạ Thiên. Mà hai ngày qua bộ ngực của Kiều Phượng Nhi ngày càng lớn, điều này làm cho Kiều Phượng Nhi ăn ngủ không yên.
- Chồng, anh đã nghiệm chứng ngực lớn chưa chắc đã đẹp, như vậy đừng để ngực Phượng Nhi tiếp tục lớn lên nữa, như bây giờ là được rồi.
Kiều Tiểu Kiều mở miệng nói.
- Được rồi, cũng không nên làm cho bộ ngực cô ta tiếp tục lớn, nếu không sau này sẽ ngày ngày gặp mặt bò sữa.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, sau đó hắn rút ngân châm ra đâm lên ngực Kiều Phượng Nhi, cuối cùng còn có chút tiếc nuối:
- Lúc này tôi phát hiện nhỏ hơn một chút thì đẹp hơn.
Hạ Thiên thu hồi ngân châm, hắn vẫn không thu ánh mắt, mục tiêu chính là một bộ vị nhỏ kinh người của Kiều Phượng Nhi.
- Anh nhìn gì vậy?
Kiều Phượng Nhi vừa thẹn vừa giận, nàng rất muốn mắng Hạ Thiên, nhưng thấy đối phương sắp thi châm thì sợ không dám mắng, sợ đối phương mất hứng và biến bộ ngực nàng trở nên lớn tướng, như vậy thật sự rất phiền toái.
Tục ngữ nói lòng dạ của phụ nữ là kim dưới đáy biển, Kiều Phượng Nhi tuy chưa chính thức biến thành phụ nữ nhưng tâm tư cũng cực kỳ khó xem xét. Trước kia nàng còn bực mình vì hai quả núi nhỏ hơn của Kiều Hoàng Nhi, nhưng khi núi nhô lên càng cao càng to thì nàng lại luống cuống.
Thực tế đừng tưởng Kiều Phượng Nhi suốt ngày thường phiền não và mắng chửi Hạ Thiên mà nghĩ lầm, nhưng sâu trong lòng nàng vẫn rất vui sướng. Cô gái chính là như vậy, khi người khác nhìn vào mình, nàng sẽ cảm thấy rất phiền, cũng cảm thấy đắc ý, Kiều Phượng Nhi cũng là như vậy, khi bị đàn ông nhìn vào bộ ngực lớn tướng thì cảm thấy đối phương là lưu manh, nhưng trong lòng vẫn vui sướng, ít nhất cũng chứng minh sức quyến rũ của nàng.
Thực tế khi Hạ Thiên nói ngực nàng càng lúc càng lớn sẽ đẹp hơn thì có chút vui sướng, nhưng bây giờ nàng có chút luống cuống, vì lưu manh Hạ Thiên nói nàng khó coi. Nguồn: https://truyenfull.vn
Ngực lớn chưa chắc là điều đáng sợ, mà đáng sợ nhất chính là khó coi, điều này làm cho Kiều Phượng Nhi rất kinh hoảng, nàng không biết Hạ Thiên nói dối, sự việc khác thì nàng có thể không tin, nhưng ánh mắt của lưu manh Hạ Thiên nhìn phụ nữ tuyệt đối khó thể chê, đám vợ bé của hắn không ai không đẹp. Ngoài Vương Tiểu Nha còn phải lớn lên mới biết chính xác thì người nào cũng xinh như mộng, bây giờ hắn nói nàng không đẹp, chắc chắn sẽ không đẹp.
- Tôi sẽ giúp ngực cô nhỏ đi một chút.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Sao?
Kiều Phượng Nhi chợt sững sờ, lưu manh này hôm nay sao lại hảo tâm như vậy?
- Cô xem, mỗi ngày cô đều phải đi theo Tiểu Kiều, tôi sẽ thường xuyên gặp cô, tuy cô không phải vợ tôi nhưng nếu quá xấu cũng ảnh hưởng. Vì vậy tôi thấy bộ ngực của cô nên nhỏ đi một chút, như vậy sẽ đẹp hơn.
Hạ Thiên tiếp tục nói.
- Anh...Anh làm sao cho ngực tôi nhỏ đi.
Kiều Phượng Nhi tuy rất xấu hổ nhưng vẫn không nhịn được phải hỏi, phải biết rằng bây giờ nàng thật sự rất muốn ngực nhỏ đi một chút.
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Kiều Phượng Nhi:
- Sao cô ngốc như vậy? Không phải tôi đã nói rồi sao? Để tôi mát xa ngực cho là được.
- Anh!
Kiều Phượng Nhi đỏ bừng mặt:
- Lưu manh, tôi sẽ không cho anh đụng vào.
- Cô mới là lưu manh.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Kiều Phượng Nhi:
- Đây là tôi trị bệnh cho cô, vậy mà cô lại nghĩ bậy, cô mới là lưu manh.
- Anh...Anh...Anh...
Kiều Phượng Nhi tức tối phát điên nhưng không biết nói sao cho phải.
- Không muốn nhỏ đi thì thôi, tôi cũng không muốn mỗi ngày phải mát xa cho cô.
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Cùng lắm thì sau này khỏi cho cô làm vệ sĩ của Tiểu Kiều, để cô đừng xuất hiện trước mặt tôi.