Người đàn ông này hơn hai mươi, bộ dạng không tệ, tuy đang ngồi nhưng vẫn có thể thấy là rất cao, vì hắn cao hơn người bên cạnh rất nhiều. Có hai người đàn ông trẻ tuổi cùng ngồi dùng cơm với người này, đều hơn hai mươi, bọn họ đang ăn lẩu, vừa ăn vừa uống rượu, bầu không khí có hơi nhiệt liệt.
Lúc này bầu không khí càng nóng hơn, vì hai người bên kia cũng ồn ào.
- Đúng vậy, ngực lớn như vậy tôi cũng chưa từng thấy qua, không đúng, thật ra cũng đã được nhìn nhưng chưa từng thấy chân thật...
- Người đẹp, cho các anh đỡ thèm chút nào, nếu em ngại, bọn anh có thể đi thuê phòng, giá cả thương lượng sau...
- Nhưng sợ rằng người đẹp sẽ ăn không tiêu, hay là gọi hai em kia đi theo luôn đi...
- Đúng vậy, bọn em vừa vặn là ba người, chúng anh có ba thằng, vừa hợp. Sang đây luôn đi, chúng ta ăn lẩu xong sẽ đi thuê phòng...
Ngôn từ ô uế của hai người đàn ông kia làm cho gương mặt của Kiều Phượng Nhi tức giận đến mức tái nhợt, nàng không ngờ mình cũng có ngày bị người ta đùa giỡn.
- Các người đúng là muốn chết.
Kiều Phượng Nhi không thể nhịn được nữa, nàng chuẩn bị tiến lên đánh cho ba tên khốn kia một trận nhớ đời. Nhưng nàng chợt phát hiện mình có hơi muộn, vì có người nhanh tay hơn nàng.
Chỉ thấy có một người chợt xuất hiện bên cạnh bàn của ba người này, sau đó hắn nhấc nồi lẩu lên, cuối cùng nồi lẩu khẽ rưới lên đầu mỗi người một lượt.
- Á...
Đám người bị bỏng mà liên tục kêu gào thảm thiết, dù bây giờ trời khá lạnh nhưng trực tiếp bị một nồi lẩu rưới lên đầu như vậy cũng nhất định khó thể chịu nổi.
Nhưng tình cảnh còn chưa chấm dứt, người này trực tiếp nâng bàn lên ép ba người nằm dán xuống đất, cuối cùng hắn còn giẫm chân lên, trong miệng liên tục mắng chửi:
- Ba thằng ngu không biết sống chết.
Kiều Phượng Nhi vốn rất tức giận nhưng thấy tình cảnh như vậy cũng không khỏi đồng tình với ba tên lưu manh kia, đúng là ba tên lưu manh đáng thương gặp phải đại lưu manh Hạ Thiên, tất nhiên sẽ chẳng có kết cục gì tốt.
Trong nhà hàng chợt bùng lên những tiếng hét kinh hoàng, vị anh em kia rõ ràng quá nóng tính.
Sợ rằng chỉ có một mình Hạ Thiên dùng cơm mới phát sinh những tình cảnh như vậy, Kiều Phượng Nhi bị người ta nhìn chằm chằm vào ngực, hắn cho rằng nó không liên quan đến mình. Vì Kiều Phượng Nhi có bộ ngực cực khủng, người khác nhìn và thấy thích là bình thường, đám người kia đùa giỡn nàng, Hạ Thiên cũng không quan tâm, nàng không phải vợ hắn, việc quái gì hắn phải quan tâm?
Nhưng sau đó đám người không biết sống chết này lại nói hưu nói vượn, dám có ý với vợ hắn, như vậy tình cảnh sẽ khác biệt. Bọn họ đùa giỡn Kiều Phượng Nhi thì không sao, nhưng nếu đùa giỡn vợ hắn, như vậy rõ ràng tự tìm đường chết.
- Cứu mạng, đôi mắt của tôi, đau quá...
Tên khốn bị nước lẩu rót vào mặt chợt lăn ra đất kêu gào thảm thiết, lúc này một tên bảo vệ khách sạn cũng chạy đến.
- Có chuyện gì xảy ra, thằng nào đánh người?
Tên bảo vệ vừa chạy đến vừa hỏi.
- Là anh, có ý kiến gì sao?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên bảo vệ.
- Là anh?
Tên bảo vệ chợt choáng váng, sau đó hắn liên tục lắc đầu:
- Không có ý kiến, không có ý kiến...
Tên bảo vệ cảm thấy tương đối khó hiểu, trước đó hắn thấy Hạ Thiên tiến vào khách sạn, nhưng vì không có vấn đề gì xảy ra mà chợt thở phào nhẹ nhõm, nhưng bây giờ lại có chuyện xảy ra.
- Hừ, đánh chết nó cho ông...
Trên mặt đất vang lên một giọng nói yếu ớt, chính là tên đàn ông đã mở miệng chọc ghẹo Kiều Phượng Nhi đầu tiên. Trước đó hắn nhìn có vẻ khá đẹp trai, nhưng bây giờ có vẻ cực kỳ chật vật, tuyệt đối không đẹp đẽ gì.
- Ngu ngốc, anh cho mày chết.
Hạ Thiên giẫm chân xuống, tên kia chợt kêu thảm, cuối cùng cũng không nói thêm lời nào. Tất nhiên người này cũng không tính là đã chết, chỉ là hôn mê mà thôi.
Mà lúc này tên bảo vệ chợt chấn động, vì hắn thấy rõ dung mạo của người trên mặt đất, vì vậy mà không khỏi hô lên nghẹn ngào:
- Chu thiếu gia sao?
- Mau, đến mau.
Tên bảo vệ móc bộ đàm ra:
- Đến nhà hàng, có người bị thương, mau đến đưa đi bệnh viện.
Một lúc sa vài tên bảo vệ chạy đến, sau khi thấy người nằm trên mặt đất thì vẻ mặt ai cũng biến đổi lớn, kẻ nào cũng tranh thủ ra tay, dùng tốc độ nhanh nhất để đưa ba kẻ bị thương ra ngoài. Rõ ràng tên đàn ông gọi là Chu thiếu gia có thân phận không tầm thường, ít nhất thì đám bảo vệ cũng không dám đắc tội.
Đợi đến khi đám bảo vệ đưa ba tên lưu manh nhỏ ra ngoài thì Hạ Thiên đã đi đến bên cạnh bàn cơm của mình.
- Cái gì là Chu thiếu gia? Hình như không phải là côn đồ bình thường.
Kiều Phượng Nhi không nhịn được phải nói một câu. Bạn đang đọc truyện được tại
- Tất nhiên là không bình thường, người ta họ Trư, tất nhiên phải là côn đồ heo.
Hạ Thiên thuận miệng nói, sau đó lớn tiếng nói một câu bất mãn:
- Này, sao món ăn còn chưa tới?
- Tới ngay, tới ngay.
Trong nhà hàng tất nhiên sẽ có nhân viên phục vụ, bọn họ thấy Hạ Thiên nổi giận thì lập tức cuống cuồng, vội vàng chạy vào phòng bếp, ép đám đầu bếp làm món ăn cho bàn kia ngay. Khi thấy tình cảnh vừa rồi, hơn nữa đám bảo vệ lại khiếp sợ đối phương, đám nhân viên phục vụ lại càng sợ.
Rõ ràng những năm gần đây loại người hung ác như chó sói thường tìm được sự phục vụ tương đối tốt, một lúc sau thì một bàn thức ăn đã được dọn lên đầu đủ.
Có vết xe đổ của ba người vừa rồi thì cũng không còn ai dám nhìn vào bộ ngực khủng của Kiều Phượng Nhi, đám người kia đều cho rằng Hạ Thiên ra tay vì nàng, nhưng không ai biết sự việc vốn không phải là như vậy.
Kiều Tiểu Kiều lại thở phào một hơi, chồng nàng rõ ràng mặc kệ chỗ nào cũng vẫn giữ phong cách cũ.
Sau khi sự việc bất ngờ xảy ra thì bữa trưa rất thuận lợi, cũng không ai quấy rầy, bốn người ăn cơm trưa xong thì rời khỏi nhà hàng về phóng.
Bọn họ vừa đi khỏi nhà hàng thì có hai người đâm đầu đến, là một nam một nữ, nữ hơn hai mươi, dáng người không tệ, nhưng không thể lọt vào mắt Hạ Thiên. Cô gái này dù so với Kiều Phượng Nhi cũng có chút chênh lệch, nhưng nàng ăn mặc rất đáng tiền, trên tay đeo nhẫn kim cương khá lớn, còn có cả dây chuyền và vòng tay, nhìn qua có thể thấy trên người không ít tiền.
Cô gái này ăn mặc đẹp đẽ mà người đàn ông bên cạnh cũng đeo không ít đồ trang sức, nhưng phần lớn là vàng, một cái dây xích chó bằng vàng trên cổ, mười ngón tay mười cái nhẫn vàng, điều này làm người ta sinh ra cảm giác rất tục.
Người đàn ông này thấy Hạ Thiên thì chợt sững sờ, hắn có vẻ khó tin, sau đó lại cực kỳ vui sướng, hắn tiến vài bước đến trước mặt Hạ Thiên:
- Này anh bạn, đúng là anh sao? Ha ha, trước nay tôi luôn hối hận vì không ghi lại số điện thoại liên lạc với anh, không ngờ chúng ta lại gặp mặt ở đây, thật sự có duyên.