Huyện Mộc Dương cũng chẳng phải chưa từng được nghe qua danh tiếng của Hạ Thiên, sau tình huống phát huy thần uy ở thôn Hạ Dương, có vài tên cảnh sát tận mắt thấy được tình huống đã thổi phồng chuyện này. Nhưng dù sao cũng chỉ có một vài cảnh sát thấy được tình cảnh như vậy, phần lớn đám cảnh sát không được thấy cảm thấy không tin, dù sao cũng quá khoa trương, điều này thật sự khó làm người ta tin được.
Chu Hậu Sinh cũng nghe qua chuyện này, hắn chỉ biết cười nhạt. Ngược lại tin tức Hạ Thiên có liên quan đến Thạch Trường Canh lại làm hắn tin tưởng, nhưng trước đó Chu Hậu Sinh chưa từng gặp mặt Hạ Thiên, nhưng khi biết được tên khốn này đánh bị thương con mình, hắn lập tức điện thoại cho Trịnh Đông Thăng, yêu cầu Trịnh Đông Thăng nhất định phải tìm ra câu trả lời thích đáng.
Nhưng Chu Hậu Sinh lại không ngờ Hạ Thiên lại đánh cả Trịnh Đông Thăng, điều này làm hắn cảm thấy rất căm tức, cảm thấy đối phương làm như vậy chính là mưu kế của Thạch Trường Canh. Lúc này Thạch Trường Canh dùng phương thức như vậy để tuyên cáo sự quay về của mình, muốn cho người ta biết trong huyện Mộc Dương còn có họ Thạch.
Cũng vì như vậy mà Chu Hậu Sinh tự mình đến nơi này, hắn thấy mình phải cho Thạch Trường Canh biết, bây giờ huyện Mộc Dương không phải là thiên hạ của họ Thạch, phải là địa bàn của Chu Hậu Sinh hắn.
- Nói nhảm, tất nhiên là tôi.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Chu Hậu Sinh:
- Sao ông lại phiền phức như vậy? Chẳng lẽ các người đều thích tự ngược, không bị đánh thì không chịu được sao?
- Cục trưởng Thạch, nếu anh không cho tôi một câu trả lời thích đáng, vậy thì đừng trách tôi không nể mặt.
Chu Hậu Sinh nhìn Thạch Trường Canh, trong giọng nói mang theo hương vị uy hiếp.
Thạch Trường Canh chợt cảm thấy buồn bực, cuối cùng hắn cũng hiểu, thì ra Chu Hậu Sinh cho rằng mình là hậu trường của Hạ Thiên, hèn gì mà đối phương đến đây hung sư vấn tội.
- Sao ông ngu ngốc vậy?
Hạ Thiên mở miệng mắng:
- Điều này có liên quan gì đến chú ấy? Là đứa con ngu ngốc của ông dám có ý với vợ tôi, hắn còn sống thì ông nên cảm tạ tôi mới đúng, tôi cảm thấy rất khó hiểu, vì sao con của ông ngu như vậy? Thì ra hắn có một người cha họ Trư, tất nhiên con cũng họ Trư.
- Cậu.
Chu Hậu Sinh dù lòng dạ có khoáng đạt thế nào nhưng bị Hạ Thiên mắng như vậy cũng không thể nhịn được nữa, hăn đột nhiên rống lớn:
- Người đâu, ra đây.
Khi âm thanh của hắn vang lên thì hai tên cảnh sát từ trong xe đi ra, rõ ràng Chu Hậu Sinh đã có chuẩn bị, nếu Thạch Trường Canh không nể tình, như vậy hắn sẽ dùng thủ đoạn cưỡng chế.
- Đưa hắn về cục.
Chu Hậu Sinh chỉ vào Hạ Thiên rồi ra lệnh cho hai tên cảnh sát.
- Chồng, đừng để bọn họ có được chứng cứ.
Vân Thanh vội vàng khẽ nhắc nhở một câu bên tai Hạ Thiên, nàng coi như hiểu rõ hắn, người này nhất định sẽ ra tay đánh người, vì vậy nàng nhắc nhở hắn một câu. Nàng biết Hạ Thiên có thể làm được điều này, nhưng hắn lại thích đánh người quang minh chính đại, không thích sử dụng chiêu thức không ai nhìn thấy.
Vân Thanh hy vọng Hạ Thiên có thể thay đổi thói quen xấu quang minh chính đại kia, như vậy có thể giảm được rất nhiều phiền toái, dù là giết người, chỉ cần không có chứng cứ thì người ta cũng chẳng làm gì được.
Vân Thanh vừa nói dứt lời thì hai tên cảnh sát chợt ngã xuống đất không một tiếng động, bọn họ hôn mê không chút dấu hiệu.
Không thể không nói Vân Thanh nhắc nhở rất kịp thời, Hạ Thiên định ra tay đánh hai tên cảnh sát, nhưng nghe được lời nhắc nhở của Vân Thanh thì hắn thay đổi ý kiến. Sau đó hắn dùng phương pháp mà chẳng ai có được chứng cứ để đánh gục hai tên cảnh sát.
- Này, đầu heo, con ông đã vào bệnh viện, sao ông không vào cùng cho vui?
Hạ Thiên hỏi Chu Hậu Sinh một câu.
- Mày nói cái...
Chu Hậu Sinh cực kỳ tức giận, nhưng hắn vừa nói ra được ba chữ thì đột nhiên cảm thấy váng đầu, sau đó hắn ngã ngữa trên mặt đất.
Trong lúc choáng váng Chu Hậu Sinh còn nghe được âm thanh của Hạ Thiên:
- Đầu heo này đúng là biết nghe lời, nói ông ta đến bệnh viện thì sinh bệnh ngay.
Chu Hậu Sinh chỉ cảm thấy máu nóng xông lên họng, sau đó hắn hoàn toàn hôn mê.
- Ủa, ba ba, chú Chu bị làm sao vậy?
Thạch Thuần dùng giọng tò mò hỏi.
- Bọn họ sinh bệnh.
Thạch Trường Canh nhàn nhạt nói một câu, sau đó hắn quay đầu nhìn Thạch Tiểu Hổ:
- Gọi điện thoại cho bệnh viện, để xe cứu thương đến đây.
- Vâng, chú Thạch.
Thạch Tiểu Hổ gật đầu, sau khi Thạch Trường Canh không còn làm quan thì cách xưng hô của Thạch Tiểu Hổ cũng thay đổi, hắn không còn gọi Thạch Trường Canh là cục trưởng. :
- Tiểu Thanh, Hạ Thiên, chúng ta vào nhà thôi.
Vẻ mặt của Thạch Trường Canh vẫn rất bình tĩnh, Chu Hậu Sinh nhất định không phải là sinh bệnh mà vì bị Hạ Thiên ra tay, nhưng Hạ Thiên làm thế nào được như vậy thì Thạch Trường Canh không thể biết. Vì vậy lúc này hắn dứt khoát làm một kẻ hồ đồ, cũng không hỏi gì, coi như chưa từng thấy sự kiện này.
Hạ Thiên tất nhiên không có ý kiến, hắn và Vân Thanh theo Thạch Trường Canh vào nhà, Thạch Thuần và Vân Tú Mai cũng theo vào, chỉ để lại một mình Thạch Tiểu Hổ ở bên ngoài gọi điện thoại.
- Chị Thanh, sẽ không có gì chứ?
Sau khi vào nhà thì Vân Tú Mai dùng giọng lo lắng hỏi.
- Không có gì, nếu có người đến hỏi thì chỉ cần nói không thấy gì, cũng không cần giấu diếm gì cả, tất nhiên cảnh sát sẽ chẳng thể tìm ra chứng cứ.
Vân Thanh an ủi Vân Tú Mai một câu, nàng tin với năng lực của Hạ Thiên, hơn nữa hắn đã lùi lại một bước, dù thật sự tìm được chứng cứ thì nàng tin hắn cũng có thể giải quyết vấn đề.
Vân Tú Mai nghe Vân Thanh nói như vậy thì cũng yên tâm hơn rất nhiều, nàng cũng tin Vân Thanh và Hạ Thiên, vì nàng biết Thạch Trường Canh và Thạch Tiểu Hổ được cứu ra đều nhờ vào biện pháp của Vân Thanh và Hạ Thiên.
Điện thoại của Hạ Thiên lại vang lên, Vân Thanh không khỏi nhìn hắn, nàng rất muốn hỏi hắn có bao nhiêu bà vợ, vì sao điện thoại cứ bận rộn như vậy.
Nhưng lúc này Vân Thanh đã hiểu lầm Hạ Thiên, vì cuộc điện thoại này căn bản không phải là vợ Hạ Thiên gọi đến, thực tế cũng không phải là phụ nữ điện thoại đến, mà là một người đàn ông, cũng chính là Đái Kim mà Hạ Thiên đã gặp vào giấc trưa.
- Này anh bạn, tôi là Đái Kim.
Điện thoại vừa nối thông thì Đái Kim đã giới thiệu:
- Anh bạn có rãnh không? Đi ra uống trà, bên cạnh tôi còn có vài người bạn, mọi người cùng nhau tâm sự.
Đái Kim hình như sợ Hạ Thiên không đồng ý, vì vậy hắn hạ thấp âm thanh nói:
- Anh bạn, trong đám bạn của tôi có cả người đẹp chất lượng cao, nhưng tôi bị bạn gái kèm quá chặt nên không dám ra tay, nhưng anh thì quá trâu, có lẽ không có vấn đề, có thể đến thu phục nàng ta, đừng để hàng ngon vào tay thằng khác.
- Như vậy cũng được, anh sẽ sang xem thế nào.
Hạ Thiên suy nghĩ và cuối cùng đưa ra quyết định, hắn thuận tay kéo Vân Thanh:
- Chị Vân Thanh, có người hẹn tôi đi uống trà, chị có đi không?
Thực tế thì người đẹp trong lời nói của Đái Kim cũng không hấp dẫn được Hạ Thiên, hắn thấy trình độ của đối phương bình thường, như vậy người đẹp mà đối phương nói ra chưa chắc là người đẹp. Sở dĩ hắn đồng ý vì muốn kéo Vân Thanh đi, vì hắn cảm thấy mình ở lại căn bản không thể chung đụng với Vân Thanh, vì thế không bằng rời khỏi Thạch gia, sau đó tìm cơ hội ở cùng Vân Thanh.