- Là tôi.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói cực kỳ dễ nghe, Hạ Thiên dù đã lâu chưa được nghe qua âm thanh này nhưng vẫn có thể nhận ra, vì hắn luôn nhớ rõ giọng nói của các bà vợ của mình.
- Vợ Đại Yêu Tinh, là chị sao?
Hạ Thiên có vẻ rất vui sướng:
- Chị rốt cuộc có nhớ tôi không? Nhưng bây giờ tôi không có mặt ở thủ đô, không thể đến tìm chị được ngay, chị cũng đừng gấp, sau này tôi sẽ đến thủ đô.
Người điện thoại đến chính là Triệu Vũ Cơ nổi tiếng Thiên Hậu Hoa ngữ, là ca sĩ nổi tiếng nhất. Nhưng bây giờ địa vị của nàng bị ma nữ Mộng Mộng khiêu chiến, âm thanh của ma nữ Mộng Mộng có thể nói là của tự nhiên, dùng tốc độ cực nhanh để chinh phục khán giả yêu nhạc, nếu nói về ca hát thì Liễu Mộng có thể nói đã vượt xa Triệu Vũ Cơ. Nhưng ma nữ Mộng Mộng không tham dự vào những hoạt động công chúng, xem như rất thần bí, vi vậy mà Triệu Vũ Cơ vẫn có cơ hội nổi trội. Kết quả là bây giờ Triệu Vũ Cơ và ma nữ Mộng Mộng có thể nói là có địa vị tương xứng trong giới ca sĩ Hoa ngữ.
Hạ Thiên thật ra luôn nhớ thương vợ Đại Yêu Tinh, nhưng bây giờ hắn không có thời gian đến thủ đô, nhớ thương cũng không có biện pháp. Vợ Đại Yêu Tinh lại không nghe lời, nếu muốn nàng đến tận cửa là không có khả năng, chỉ có thể đợi đến khi hắn đến thủ đô, như vậy mới có thể ra tay giáo dục vợ Đại Yêu Tinh được.
- Tôi không ở thủ đô.
Giọng điệu của Triệu Vũ Cơ có chút kỳ quái, giống như không như trước kia nàng nói chuyện với Hạ Thiên, nhưng Hạ Thiên cảm thấy điều này rất bình thường, dù sao bọn họ cũng đã hai tháng chưa gặp mặt.
- Vợ Đại Yêu Tinh, chị đang ở đâu?
Hạ Thiên vội vàng hỏi một câu.
Triệu Vũ Cơ ở bên kia trầm mặc vài giây, sau đó nàng nói ra vài chữ:
- Tôi đang ở huyện Mộc Dương.
Hạ Thiên có chút sững sờ, sau đó hắn chợt mừng rỡ:
- Vợ Đại Yêu Tinh, chị đang ở huyện Mộc Dương sao? Chị ở chỗ nào, tôi sẽ đến tìm chị ngay.
- Tôi đang ở một chõ khá vắng, cụ thể là nơi nào cũng không rõ, tôi nghe nói nơi đây mới xây một quảng trường, tôi định đi xem, nếu không chị cứ ở đó chờ tôi.
Triệu Vũ Cơ lần này không từ chối gặp mặt Hạ Thiên, nàng trầm ngâm một chút rồi chủ động nói địa điểm gặp mặt.
- Được, tôi sẽ đến ngay.
Hạ Thiên nói xong thì cúp điện thoại, cũng không thèm chào hỏi Kiều Phượng Nhi, cứ như vậy mà chạy mất. Điều này làm cho Kiều Phượng Nhi thiếu chút nữa muốn đập đầu vào tường, lưu manh đáng chết này thật sự quá đáng, nàng đưa ra quyết tâm cho hắn mát xa ngực là dễ dàng sao? Nhưng tên khốn kia đã đồng ý và bây giờ lại chạy mất.
...
Bây giờ Hạ Thiên thật sự rất quen với quảng trường của huyện Mộc Dương, dù sao hắn cũng đã đến đây được hai lần, đối với một huyện nhỏ như Mộc Dương thì một quảng trường cũng có thể xem là kiến trúc mang tính chất dấu hiệu.
Hạ Thiên dùng tốc độ cực nhanh chạy đến quảng trường, sau đó hắn dùng tốc độ nhanh nhất để xem mặt tất cả mọi người ở nơi đây, cuối cùng hắn phát hiện vợ Đại Yêu Tinh còn chưa đến. Nhưng hắn cũng gặp mặt vài người quen ở đây, Liễu Mộng và Địch Viện đang chụp ảnh trong quảng trường.
- Tiểu bại hoại, cậu đến đây làm gì?
Khi thấy Hạ Thiên thì Liễu Mộng có chút mất hứng:
- Đã nói đến chiều nay cậu không được đi chơi với chị mà?
Liễu Mộng không đợi Hạ Thiên nói chuyện mà kéo tay Địch Viện:
- Viện Viện, chúng ta đi, đổi chỗ khác, chị không muốn chơi đùa với tiểu bại hoại ở đây.
Hạ Thiên có chút buồn bực, hắn quyết định tối nay sẽ trừng phạt chị Mộng, rõ ràng không nể mặt hắn.
- À, anh bạn, xấu hổ quá, tôi cũng phải đi.
Đái Kim lại bắt chuyện với Hạ Thiên, sau đó bỏ đi.
Hạ Thiên ngược lại cũng không đi theo, dù sao hắn cũng đến đây vì vợ Đại Yêu Tinh. - https://truyenfull.vn
Sau khi đám Liễu Mộng đi được vài phút thì Hạ Thiên thấy một chiếc xe chạy đến, sau đó dừng lại trên đường bên cạnh quảng trường, một cô gái mặc áo khoác màu nâu từ trong xe bước ra.
Chiếc áo khoác của cô gái mở rộng có thể thấy bên trong là áo màu tro và quần jean xanh đậm, cặp đùi đẹp thon dài của nàng cũng bộc lộ rõ ràng. Dù trên mặt là cặp kính râm lớn nhưng vẫn có thể làm người ta nhìn ra dung nhan tuyệt sắc. Hạ Thiên chỉ cần nhìn qua là biết đây chính là vợ Đại Yêu Tinh với dáng người không thua kém bao nhiêu so với vợ cảnh sát tỷ tỷ, Triệu Vũ Cơ.
Triệu Vũ Cơ nói vài câu với tài xế, sau đó xe chạy đi, Triệu Vũ Cơ xoay người nhìn lướt qua, sau đó đi về phía Hạ Thiên.
- Mình đứng trong đám người không tầm thường, vợ Đại Yêu Tinh chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra.
Hạ Thiên lầm bầm một câu, sau đó hán lóe người về phía Triệu Vũ Cơ, một giây sau hắn xuất hiện trước mặt nàng. Sau đó hắn thuận tay ôm lấy vòng eo của nàng, đồng thời cười hì hì nói:
- Vợ Đại Yêu Tinh, xem ra chị thật sự nhớ tôi, cố ý chạy từ thủ đô đến đây tìm tôi.
Triệu Vũ Cơ vội vàng lách eo muốn tránh khỏi đòn tập kích của Hạ Thiên, nhưng nàng cảm thấy eo bị xiết chặt, nàng vẫn bị Hạ Thiên ôm lấy. Tuy nàng đã ránh được đòn tập kích đầu tiên của Hạ Thiên trước kia, nhưng bây giờ lại không thoát.
- Thả tôi ra.
Triệu Vũ Cơ khẽ vùng vẫy, nàng có chút tức giận:
- Nếu cậu như vậy thì tôi sẽ về lại thủ đô.
- Vợ Đại Yêu Tinh, chị thật sự quá keo kiệt, để tôi ôm một cái cũng không được.
Hạ Thiên có chút mất vui, nhưng hắn vẫn thả Triệu Vũ Cơ ra. Vợ Đại Yêu Tinh vất vả lắm mới từ thủ đô đến huyện Mộc Dương, hắn cũng không muốn để nàng chạy về thủ đô mất.
- Tôi không phải là hạng phụ nữ tùy tiện.
Triệu Vũ Cơ thản nhiên nói:
- Nếu cậu thật sự yêu tôi, cậu phải tôn trọng tôi, tôi sẽ cho cậu cơ hội theo đuổi.
Hạ Thiên có chút buồn bực, vợ Đại Yêu Tinh sao giống vợ Mị Mị như vậy? Cũng muốn hắn theo đuổi, không thể làm vợ hắn rồi theo đuổi sau sao? Dù sao thì kết quả cũng như nhau mà thôi.
Khi thấy Hạ Thiên biết điều thì vẻ mặt Triệu Vũ Cơ có hơi tốt lên, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn:
- Tôi không phải cố ý đến đây tìm cậu, tôi đến đây giải sầu. Gần đây ngeh nói trên mạng có nhiều người đến Thanh Phong Sơn, lại nghe Yêu Yêu nói cậu đang ở đây, vì vậy tôi đến đây.
- Vợ Đại Yêu Tinh, sao chị phải giải sầu?
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Chị không vui sao? Có phải có người chọc chị không? Tôi đi xử lý hắn.
- Không có gì, chỉ là gần đây không có linh cảm gì, cũng không muốn ca hát, tâm tình có hơi phiền muộn, vì vậy quyết định nghỉ ngơi một thời gian.
Triệu Vũ Cơ lắc đầu:
- Đúng rồi, nghe nói Thanh Phong Sơn bốn mùa đều như mùa xuân, dù là chỗ nào cũng xanh mướt mắt, vì vậy mới gọi là Thanh Phong Sơn, có phải không?