Hạ Thiên vẫn còn nhớ rõ lời nói của Mị Nhi, nếu thành viên Ám tổ phát ra tín hiệu cầu cứu khẩn cấp thì nhất định đang ở vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm. Vì vậy tất cả thành viên Ám tổ ở gần, dưới nguyên nhân không đặc thù đều phải đến cứu viện.
Nhưng Hạ Thiên nghĩ mãi không rõ, hắn đang ở đây với vợ Đại Yêu Tinh, điều này có tính là đặc thù hay không?
Khi Hạ Thiên đang suy nghĩ về vấn đề này thì điện thoại vang lên, hắn lấy ra xem, phát hiện người gọi đến là Mị Nhi, điều này thật sự khó thể có được, vì trước nay vợ Mị Nhi căn bản không chủ động tìm hắn.
- Vợ Mị Nhi...
Hạ Thiên tranh thủ nhận điện thoại, nhưng hắn vừa nói được một câu thì đầu dây bên kia đã vang lên âm thanh vội vã của Mị Nhi:
- Cậu còn đứng đó làm gì? Mau đi cứu người, Đinh Tiểu Kiếm người của Huyền tổ đang phát ra tín hiệu cầu cứu khẩn cấp, ở huyện Mộc Dương, cách cậu chỉ có hai cây số, cậu đi ngay.
- Được rồi, tôi đi ngay.
Hạ Thiên không đi không được, vợ Mị Nhi đã lên tiếng, hắn phải hành động.
Sử Bằng Phi năm nay hai mươi sáu tuổi có một phần kinh nghiệm làm người ta cực kỳ hâm mộ, hắn xuất thân từ một gia đình cán bộ bình thường trong nội địa, tốt nghiệp trung học cũng không lựa chọn ở lại trong nước mà sang Singapore du học. Khi học đại học ở Singapore thì hắn được bạn bè gọi là "số đỏ".
Vào tối sinh nhật Sử Bằng Phi hai mươi tuổi, có vài người bạn đưa hắn đến quán bar uống rượu mừng sinh nhật, tối đó hắn gặp một nữ sinh uống rượu say trong quán bar, sau đó cùng nữ sinh này vượt qua một đêm "hỗn loạn". Lúc đầu đoàn người cho rằng đây chỉ là "vận may ăn mảnh" của Sử Bằng Phi, nhưng sau này lại phát hiện sự việc không phải chỉ là như vậy.
Nữ sinh đã trải qua một đêm hỗn loạn với Sử Bằng Phi không phải là người thường, nàng gọi là An Tiểu Bội, là con gái thiên kim của chủ tịch tập đoàn An Thị nổi tiếng Singapore. Nghe nói An gia có khá nhiều truyền thống, mà tối đó lại là lần đầu tiên của An Tiểu Bội, kết quả là Sử Bằng Phi phải là người phụ trách của An Tiểu Bội. Nguồn: https://truyenfull.vn
Thực tế Sử Bằng Phi cũng không phải là lãng tử tình trường, tối đó cũng là lần đầu tiên của hắn, An Tiểu Bội tuy không khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng tuyệt đối được gọi là người đẹp. Bây giờ hắn phải phụ trách một người phụ nữ vừa có tiền vừa xinh đẹp, tất nhiên hắn sẽ cực kỳ tình nguyện. Cứ như vậy mà Sử Bằng Phi và An Tiểu Bội thiết lập quan hệ tình nhân, khi hắn tốt nghiệp đại học thì chính thức kết hôn với nàng.
Những gì xảy ra giữa Sử Bằng Phi và An Tiểu Bội được những người quen biết bàn luận say sưa, hơn nữa còn dùng những thứ đó làm nổi tiếng đại danh "số đỏ".
Sau khi Sử Bằng Phi tốt nghiệp đại học thì vào làm ở tập đoàn An Thị, hắn cùng làm việc với An Tiểu Bội. Lúc này An Tiểu Bội chưa chính thức tiếp nhận tập đoàn An Thị, nhưng vì bồi dưỡng năng lực nên cha nàng, chính là chủ tịch tập đoàn An Thị quyết định cho nàng một ít tài chính, để nàng đầu tư vào vài lĩnh vực, là những lĩnh vực mà trước kia không liên quan đến tập đoàn An Thị. Nếu đầu tư thành công thì sẽ góp thêm chút sức mạnh cho An Thị, nếu thất bại thì cũng coi như An Tiểu Bội rèn luyện.
Hạng mục du lịch chính là lĩnh vực mà tập đoàn An Thị trước nay chưa từng động vào, lúc này An Tiểu Bội và Sử Bằng Phi theo dõi Thanh Phong Sơn, bọn họ cảm thấy Thanh Phong Sơn gần đây khá nóng, có thể đầu tư thành công, như vậy có thể kiếm tiền. Nếu so sánh với những nhà đầu tư khác thì bọn họ cũng có ưu thế, vì nhà đầu tư bên ngoài luôn được hoành nghênh.
Lần này An Tiểu Bội và Sử Bằng Phi vào huyện Mộc Dương thì lập tức được chính quyền địa phương huyện Mộc Dương chiêu đãi nhiệt tình, vì huyện Mộc Dương không có khách sạn nào quá sang trọng, dù là khách sạn Đông Thăng cũng quá bình thường, mà An Tiểu Bội lại ở không quen. Vì vậy huyện Mộc Dương quyết định tìm cho bọn họ một căn biệt thự để ở lại tạm thời, cứ như vậy mà An Tiểu Bội và Sử Bằng Phi mang theo hai vệ sĩ đến ở lại trong một ngôi biệt thự.
Tối hôm nay khi hai người bọn họ quay về biệt thự thì đột nhiên phát hiện có bốn người đang chờ mình bên trong, đó là ba nam một nữu, cũng không phải là người Hoa. Quan trọng là đám người này đều cầm súng, họng súng chĩa vào bốn người bọn họ.
- Các người muốn gì?
An Tiểu Bội có vẻ khá trấn tĩnh, nàng dùng tiếng anh hỏi:
- Muốn tiền sao? Tôi có thể cho các người tiền, các người đừng nên làm thương tổn chúng tôi.
An Tiểu Bội cho rằng những người này đến vì mình, nàng là thiên kim tập đoàn An Thị, nàng là người Singapore, đám người kia không phải là người Hoa, có lẽ là người Âu Mỹ. Nàng cảm thấy bọn họ có lẽ có thù hận gì đó trong cạnh tranh với tập đoàn An Thị.
- An tiểu thư, chúng tôi không có hứng thú với cô, chúng tôi muốn vị hôn phu của cô, nếu cô hợp tác, tôi có thể đảm bảo không làm cô tổn thương.
Người phụ nữ duy nhất trong đám người chợt mở miệng.
- Cái gì?
An Tiểu Bội cực kỳ khiếp sợ:
- Các người...Các người muốn bắt cóc Bằng Phi sao?
- Đúng vậy, An tiểu thư, cô đã đoán đúng.
Một tên đàn ông mở miệng, đồng thời phân phó người phụ nữ:
- Karen, trói bọn họ lại.
Người phụ nữ thu hồi súng rồi bắt đầu hành động, nàng trói một tên vệ sĩ lại. Vì có vài khẩu súng chĩa vào người nên đám vệ sĩ không dám hành động, nhưng khi người phụ nữ kia bắt đầu trói tên vệ sĩ thứ hai, tên này trước đó đang quỳ rạp xuống đất không cử động chợt phản kích.
Người đàn ông này tung ra một quyền trúng gáy người phụ nữ, nàng chưa kịp phát ra âm thanh gì thì ngã xuống đất. Điều làm cho ba tên đàn ông ngoại quốc không ngờ chính là tên vệ sĩ kia có mang theo súng, khi đánh ngã người phụ nữ ngoại quốc thì hắn cũng rút súng ra bóp cò.
- Đùng đùng đùng!
- Á!
Hai tên đàn ông không kịp chuẩn bị, một tên bị trúng đạn giữa ngực và té ngữa xuống đất, một tên khác bị trúng đạn vào đùi, vì vậy mà không khỏi quỳ xuống đất phát ra tiếng hét khổ sở.
Tên đàn ông cuối cùng ở cách xa tên vệ sĩ nhất đã bắt đầu phản ứng, khoảnh khắc khi tiếng súng vang lên thì hắn đã nghiêng người tránh né và phản kích:
- Đùng đùng...
Khoảnh khắc này tiếng súng vang lên liên tục, trong phòng khách đạn bay tung tóe, An Tiểu Bội sợ đến mức mặt mũi tái nhợt, nhưng nàng phản ứng rất nhanh, nàng vội vàng kéo Sử Bằng Phi trốn ra sau ghế sa lông, vì thế mà không bị vạ lây. Còn tên vệ sĩ nhát gan còn lại thì trúng phải đạn lạc, người này chết hay chưa cũng khó thể biết được.
Tên đàn ông bị trúng đạn trên đùi mắng lớn một câu, hắn quỳ một chân xuống đất, hắn dùng súng tự động bắn tên vệ sĩ kia. Người này là kẻ duy nhất mang theo súng trường, lúc này bị thương thì nổi giận mất đi lý trí.