- Anh là Hạ Thiên.
Tên thanh niên thuận miệng nói một câu, sau đó hắn lấy ra một cây ngân châm dùng tốc độ cực nhanh đâm vài cái lên người Đinh Tiểu Kiếm, cuối cùng hắn vỗ vài cái lên người đối phương rồi nói tiếp:
- Được rồi, thương thế của chú không có vấn đề gì, sẽ nhanh chóng tốt lên thôi, đám người kia đã mất đi sức chiến đấu, giải quyết bọn họ thế nào là chuyện của chú, sau này những chuyện nhỏ nhặt như vậy đừng đến tìm anh.
Hạ Thiên không cho Đinh Tiểu Kiếm cơ hội nói chuyện, hắn nói xong thì biến mất.
Đinh Tiểu Kiếm chợt choáng váng, Hạ Thiên sao? Đây không phải là tên của Ám Hoàng mới nhận chức à? Tên thanh niên này là Ám Hoàng đời thứ hai sao?
Chỉ có ta là vua thế giới hắc ám, hai mươi năm trước danh tiếng của Ám Hoàng làm cho nhiều kẻ sợ vỡ mật, tất nhiên Ám tổ cũng được coi là tổ chức đặc công khá mạnh. Nhưng sau khi Ám Hoàng biến mất thì Ám tổ coi như rắn mất đầu, cũng chẳng còn danh tiếng gì ra hồn, mà cái tên Ám Hoàng cũng dần như bị quên lãng. Lúc này một Ám Hoàng mới xuất hiện, hình như cũng không bùng lên con sóng nào quá lớn. Vì người trong Ám tổ luôn cảm thấy Ám Hoàng bây giờ sợ rằng chỉ là một niềm an ủi tâm lý mà thôi, sợ rằng không thể nào lợi hại như trước.
Thực tế trước kia Đinh Tiểu Kiếm cũng cho là như vậy, dù có người nói Ám Hoàng mới có công phu cao tuyệt, còn có y thuật thần kỳ, nhưng Đinh Tiểu Kiếm cảm thấy điều đó có hơn phân nửa là cố ý thần hóa. Nhưng bây giờ Đinh Tiểu Kiếm cảm thấy có lẽ lời đồn kia là sự thật, vị Ám Hoàng mới này thật sự mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn.
- Không có...Không có gì sao?
Âm thanh không yên của An Tiểu Bội truyền đến làm Đinh Tiểu Kiếm giật mình thanh tỉnh.
- An tiểu thư, trước tiên các người lên lầu, tôi sẽ ở dưới xử lý.
Đinh Tiểu Kiếm đi về phía An Tiểu Bội, hắn vừa mới dứt lời thì cảm thấy không đúng, kỳ quái, sao mình đi lại tự nhiên như vậy, không có chút dấu hiệu bị thương?
Đinh Tiểu Kiếm nhanh chóng nhìn xuống vết thương của mình, sau đó ngây người, lúc này hắn mới nhớ đến những lời nói trước khi Hạ Thiên bỏ đi, đồng thời cũng hiểu lời đồn về y thuật cao siêu của Hạ Thiên, điều đó rõ ràng là thật.
...
Hạ Thiên dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết phiền toái của Đinh Tiểu Kiếm, sau đó hắn bỏ đi ngay, nhưng hắn vẫn nhớ điện thoại cho Mị Nhi.
- Vợ Mị Nhi, tôi đã cứu tên Đinh Tiểu Kiếm, cũng xử lý vài tên.
Hạ Thiên mở miệng nói.
- Biết rồi.
Mị Nhi trả lời.
- Vợ Mị Nhi, chị có nên ban thưởng cho tôi không, đi chơi với tôi vài ngày chẳng hạn?
Hạ Thiên bắt đầu nói về điều kiện.
- Đầu óc cậu có vấn đề à?
Mị Nhi tức giận nói:
- Người được cứu chính là thủ hạ của cậu, đó là việc cậu nên làm. Còn nữa, cậu là tổ trưởng Ám tổ, tôi nào phải là tổ trưởng, muốn thưởng thì tự cậu thưởng cho mình, đừng đến tìm tôi.
Mị Nhi không đợi Hạ Thiên trả lời mà cúp điện thoại, điều này làm hắn buồn bực, nếu sớm biết làm việc không được thưởng thì nhận chức tổ trưởng này làm quái gì?
- Hừ, mình có thể tự ban thưởng cho mình, vì vậy tự ban thưởng Mị Nhi cho mình là được.
Hạ Thiên lập tức có ý nghĩ mới, ngay sau đó hắn chợt vui sướng, sau này hắn gặp Mị Nhi và sẽ ban thưởng ngay, còn tối nay hắn phải đến với vợ Đại Yêu Tinh.
- Anh rể, sao anh lại ở đây?
Một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên sau lưng Hạ Thiên.
Hạ Thiên quay đầu lại nhìn, hắn phát hiện cách đó không xa có một cô bé xinh đẹp, đúng là Thạch Thuần, tất nhiên Thạch Thuần cũng không đi một mình, bên cạnh nàng là Vân Thanh.
- Chồng, cậu đến tìm tôi sao?
Vân Thanh lúc này cũng khẽ hỏi, các nàng gặp được Hạ Thiên cũng không có gì kỳ lạ, vì tòa biệt thự mà Hạ Thiên đến cứu Đinh Tiểu Kiếm cũng cách nhà Thạch Trường Canh không xa. Trong huyện Mộc Dương thì đa số biệt thự đều xây bên bờ sông.
- Đúng vậy.
Hạ Thiên lập tức gật đầu, hắn thấy Vân Thanh, tất nhiên không thể nói mình không đến tìm nàng. Nếu nói như vậy nàng sẽ mất vui, vì vậy Hạ Thiên đành phải nói dối.
- Chồng, cậu ăn tối chưa?
Vân Thanh không khỏi hỏi, Thạch Thuần vừa ăn tối xong chưa lâu, nàng đang đưa cô bé đi tản bộ.
- Chưa?
Hạ Thiên nói thật, sau đó hắn lại nói dối:
- Chị Vân Thanh, tôi đến cùng đi dùng cơm với chị.
- Anh rẻ, chị và em đã ăn cơm rồi.
Thạch Thuần mở miệng nói.
- Thuần Thuần, trước tiên chị đưa em về, sau đó chị và anh rể của em cùng đi ăn tối, có được không?
Vân Thanh khẽ hạ giọng thương lượng với Thạch Thuần.
Thạch Thuần có vẻ không rất tình nguyện, nhưng cô bé vẫn gật đầu:
- Được rồi, chị, chị không cần đưa em về, tự em về là được.
- Ừ, vậy em về đi, chị muốn nhìn em vào trong nhà.
Vân Thanh gật đầu, vị trí của bọn họ cách nhà Thạch Trường Canh chưa tới một ngàn mét, tuy bây giờ là buổi tối nhưng vẫn có thể dễ dàng thấy được Thạch Thuần đã vào nhà hay chưa.
- Anh rể, em về trước nhé?
Thạch Thuần bắt chuyện với Hạ Thiên, sau đó nàng chạy nhanh về nhà. Chưa đến một phút sau Vân Thanh đã thấy Thạch Thuần vào trong cổng, vì vậy nàng khoát tay Hạ Thiên dùng giọng dịu dàng nói:
- Đi thôi, chúng ta đi dùng cơm.
- Được.
Hạ Thiên thuận tay ôm lấy vòng eo của Vân Thanh, trong lòng thầm nghĩ, vẫn là Vân Thanh tốt hơn, vợ Đại Yêu Tinh không cùng hắn dùng cơm, xem ra đêm nay ăn cơm và có thể ăn luôn chị Vân Thanh.
Hạ Thiên và Vân Thanh nhanh chóng đến Quý Tân Tửu Gia, Hạ Thiên giữa trưa đã dùng cơm ở đây, hắn thấy hương vị thức ăn nơi đây là không tệ, vì vậy tiếp tục đến đây dùng cơm. Bây giờ là hơn tám giờ tối, thật ra đã qua cao điểm dùng cơm tối nhưng trong nhà hàng vẫn còn rất nhiều người, ít nhất phòng riêng đã không còn, Hạ Thiên và Vân Thanh chỉ có thể tìm bàn ngồi ngoài đại sảnh. - .
Bữa tối rất thuận lợi, không có ai đến quấy rầy, tuy Vân Thanh đã ăn tối nhưng vẫn cùng ăn thêm một chút với Hạ Thiên. Sau khi bọn họ dùng cơm xong thì đã là chín giờ tối, sau khi Hạ Thiên trả tiền thì kéo Vân Thanh đi, hắn quyết định làm chút hoạt động đêm khuya.
Đúng lúc này một tên khốn lại xuất hiện.
- Vân tiểu thư, đúng là trùng hợp, em cũng ở huyện Mộc Dương sao?
Một giọng nói kinh ngạc và vui mừng truyền đến.
- Anh có cảm thấy phiền không? Giữa trưa nói trùng hợp, tối cũng nói trùng hợp, anh không biết đổi từ khác sao?
Hạ Thiên bất mãn mở miệng mắng:
- Có cái gì mà trùng với chả hợp, chị Vân Thanh là vợ tôi, tôi ở đây, tất nhiên vợ tôi cũng ở đây.
- Hạ tiên sinh, cậu làm gì nóng tính thế?
Người đến không phải là ai khác mà chính là Viên Thế Tài, hắn nhìn Vân Thanh bị Hạ Thiên ôm mà trong lòng ghen ghét, giọng điệu lại rất bình tĩnh:
- Theo tôi được biết thì Hạ tiên sinh có rất nhiều vợ, vì vậy cậu ở đây chưa chắc Vân tiểu thư có ở đây. Ví dụ như trưa nay, cậu đến đây với Kiều Tiểu Kiều tiểu thư, tối lại đến với Vân tiểu thư, những sự việc này rất khó đoán trước, không phải sao?