Liễu Mộng nhảy dựng lên, mái tóc dài tung bay, váy trắng bồng bềnh, tư thế cực kỳ đẹp mắt, sau đó đã nhanh chóng bay lên cầu. Nhưng bốn tên côn đồ thấy tư thế như vậy thì sợ ngây người, không phải vì tư thế vừa rồi là quá đẹp, mà vì điều này quá sức tưởng tượng, hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ.
- Hừ, cô ta không phải là tiên nữ, là yêu nữ, anh em chạy mau.
Vài giây sau tên lưu manh đeo hoa tai mới kịp phản ứng, sau đó hắn vội vàng hô một câu rồi xoay người bỏ chạy.
Nhưng tên đeo hoa tai vừa chạy được hai bước thì đã bay bổng lên rồi rơi xuống cầu.
- Chị không phải là tiên nữ.
Thì ra Liễu Mộng tung một cước đá bay tên lưu manh.
- Chị cũng không phải là yêu nữ.
Liễu Mộng lại nói một câu, nàng đá một tên khác xuống cầu.
- Chị là ma nữ Mộng Mộng xinh đẹp nhất, được hoan nghênh nhất, người nào gặp cũng thích.
Liễu Mộng cuối cùng nói hơn mười chữ, đồng thời phóng lên tung một đá, hai tên côn đồ còn lại cũng rơi xuống cầu.
- Á...Á...Cứu mạng...
Đám côn đồ phát ra tiếng kêu sợ hãi, thậm chí còn có tên kêu gào cứu mạng giữa không trung.
- Tiểu bại hoại, cậu ở đây chờ tôi, bây giờ tôi xuống dưới chơi một chút.
Liễu Mộng nói xong lại nhảy xuống cầu.
- Chị giẫm, chị giẫm, chị đạp...
Liễu Mộng chạy tới chạy lui bên dưới, nàng không ngừng giẫm lên người bốn tên đáng thương. Lúc này bốn tên kia căn bản không thể đứng lên, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kêu đau đớn. Điều bọn họ cảm thấy đáng ăn mừng duy nhất vào lúc này chính là Liễu Mộng không thích mang giày cao gót, nếu không bọn họ đã sớm bị giẫm thủng người.
Nhưng dù là như vậy, kết quả là bốn tên bị Liễu Mộng giẫm lên điên cuồng và bắt đầu cầu xin tha thứ.
- Chị hai, tha mạng...
Liễu Mộng lại giẫm một cước:
- Không cho phép gọi chị là chị hai, chị không phải là chị hai của chú...
- Cô cô, bà nội, tha mạng cho con...
Liễu Mộng lại giẫm một cái:
- Chị không phải là cô cô hay bà nội của chú, chú có thể gọi chị là ma nữ Mộng Mộng bệ hạ.
- Ma nữ Mộng Mộng bệ hạ, tha cho chúng em, chúng em không dám nữa...
- Ma nữ Mộng Mộng bây giờ rất nhàm chán, bây giờ các chú là món đồ chơi của chị, các chú phải lấy đó làm vinh hạnh.
Liễu Mộng lại giẫm lên người một tên đáng thương.
- Ma nữ Mộng Mộng bệ hạ, chúng em thật sự không dám nữa, chúng em cũng không dám làm phiền chị nữa...
Lại một tên cầu xin tha thứ.
- Sao?
Liễu Mộng chợt dừng tay:
- Các chú cố ý đến làm phiền chị sao?
- Tên ngốc nào dám cố ý đến gây phiền toái cho vợ anh?
Một âm thanh bất mãn vang lên, Hạ Thiên đã nhảy xuống cầu.
Vừa rồi Hạ Thiên đều ở bên cạnh bàng quan, vì Liễu Mộng không cho hắn cướp món đồ chơi, nhưng bây giờ hắn nghe nói đám người kia bị người ta sai khiến đến cố ý gây phiền toái cho Liễu Mộng, vì vậy mà sự việc trở nên khác biệt.
- Tôi...Chúng tôi không biết, vừa rồi chúng tôi đi dạo thì có một chiếc xe dừng lại ở bên cạnh, có người cho chúng tôi mười ngàn để chúng tôi dạy bảo vị ma nữ Mộng Mộng bệ hạ này một bài học, còn nói chúng tôi chụp hình quay phim lại, như vậy sẽ cho chúng tôi một trăm ngàn. Chúng tôi thấy vừa có tiền vừa có người đẹp để đùa giỡn vì vậy mà đồng ý...Á...
Người này còn chưa nói hết lời đã bị Hạ Thiên đá bay, một giây sau hắn phát hiện mình ở trên cầu, ba tên còn lại lại liên tiếp ngã lên mặt cầu.
Hạ Thiên kéo Liễu Mộng nhảy dựng lên rồi rơi xuống bên cạnh bốn tên côn đồ:
- Này, đám ngốc, các chú lập tức tìm ra tên khốn cho tiền, nếu không anh sẽ vứt các chú xuống cầu.
- Chúng em tìm, sẽ đi tìm ngay...
Bốn tên côn đồ lập tức đứng lên.
- Chính là chiếc xe kia, chính là nó.
Một người trong nhóm chợt hô lên vui sướng, sau đó dùn ngón tay chỉ vào một chiếc xe đang dừng cách đó không xa.
- Chú xác định là chiếc xe kia sao?
Hạ Thiên hỏi một câu.
- Đúng vậy, chính là nó, là chiếc Audi có bốn vòng tròn, tôi còn nhớ biển số có hai số bốn lăm, đúng vậy, chính là nó.
Tên côn đồ trả lời.
- À, vậy thì chú có thể xuống cầu được rồi.
Hạ Thiên đá tên kia xuống cầu.
- Vì sao còn đá tao xuống cầu...
Người này thầm nghĩ khi còn đang lơ lửng trên không, nhưng hắn lại lập tức cảm thấy cân đối, vì hắn phát hiện ba tên anh em cũng rơi xuống theo mình.
Hạ Thiên kéo Liễu Mộng đi về phía chiếc Audi:
- Chị Mộng, chúng ta đổi đồ chơi.
- Được.
Liễu Mộng nghe nói có đồ chơi mới thì chợt vui vẻ, cuối cùng nàng phát hiện vẫn là tiểu bại hoại tốt nhất với mình, chỉ có hắn chủ động đi tìm đồ chơi cho nàng.
Hạ Thiên và Liễu Mộng nhanh chóng đi đến bên cạnh chiếc Audi, cửa sổ xe màu đen, từ bên ngoài không nhìn thấy tình hình bên trong. Hạ Thiên vỗ cửa xe, bên trong không có phản ứng.
- Này, lăn ra đây, nếu không anh ném các chú xuống cầu.
Hạ Thiên bất mãn nói.
Nhưng người ngồi trong xe vẫn không có phản ứng, Liễu Mộng chợt tung tăng như chim sẻ:
- Tiểu bại hoại, chúng ta ném cả chiếc xe xuống.
- Được.
Hạ Thiên lập tức đồng ý, sau đó hắn bắt đầu hành động, hắn và Liễu Mộng một trước một sau nhấc chiếc xe lên. Thực tế hắn và Liễu Mộng hoàn toàn có thể tự mình nhấc xe lên, vì vậybaay giờ cả hai nâng chiếc xe như đang cầm một món đồ chơi.
- Hì hì, ném xuống nào.
Hai người nhanh chóng đi đến bên cầu, sau đó ném chiếc xe xuống dưới ánh mắt trợn tròn của mọi người.
- Á!
Trong xe truyền đến tiếng thét, một người phụ nữ mở cửa xe ra, sau đó nàng nhảy ra trước khi xe rơi xuống đất. - .
- Ầm.
Một tiếng nổ lớn vang lên, xe đập vào lòng sông, mà người phụ nữ kia cũng rơi xuống. Rõ ràng người phụ nữ này rất may mắn, vì nàng rơi trúng người một tên côn đồ trước đó.
Tên côn đồ kia cảm thấy vận may của mình kéo đến, rõ ràng một người đẹp tự nhiên xuất hiện nện lên người hắn.
- Là cô dám tìm người đối phó với vợ tôi sao?
Hạ Thiên lúc này hiện ra trước mặt người phụ nữ, hắn phát hiện ra đối phương, thật ra đây chính là ngôi sao quốc tế Tưởng Hiểu Di mà trước đó Đái Kim muốn hắn đến cưa.
- Tôi...Tôi không biết cậu đang nói gì.
Tưởng Hiểu Di đứng lên, thâ thể không có gì hao tổn nhưng vẻ mặt có hơi tái nhợt.
- Tưởng tiểu thư, cô không sao chứ?
Lúc này chiếc xe kia cuối cùng cũng mở cửa ra, hai tên đàn ông mặc tây trang từ bên trong phóng ra. Hai người này rất chật vật, nhưng bọn họ không quan tâm đến mình, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất đến bên cạnh bảo hộ cho Tưởng Hiểu Di.
- Chính là hắn, là hắn cho chúng tôi tiền.
Một tên côn đồ miễn cưỡng bò lên, hắn chỉ vào một người đàn ông mặc tây trang rồi nói.