Triệu Vũ Cơ quyết định không quan tâm vì sao Hạ Thiên lại xuất hiện ở đây, cũng không muốn quan tâm căn nhà gỗ có phải do hắn dựng lên hay không, nàng dứt khoát không nói câu nào và tiếp tục đi lên.
- Vợ Đại Yêu Tinh, chị muốn đi đâu?
Hạ Thiên ngẩn người, hắn vội vàng chạy theo.
- Leo núi.
Triệu Vũ Cơ cũng không quay đầu lại.
- Vợ Đại Yêu Tinh, chị đã leo nửa ngày rồi, còn leo gì nữa? Đi vào nhà nghỉ ngơi một chút.
Hạ Thiên bắt đầu đầu độc Triệu Vũ Cơ.
- Tôi muốn leo đến đỉnh núi mới nghỉ.
Triệu Vũ Cơ tất nhiên sẽ không rút lui, đi vào nhà nghỉ ngơi sao? Cũng không biết lưu manh kia có ý gì
- Nhưng...Vợ Đại Yêu Tinh, chị căn bản không thể leo đến đỉnh núi được.
Hạ Thiên mở miệng nói.
- Tôi cũng đã nghe qua những lời đồn đãi như vậy, vì vậy tôi cần phải thử.
Triệu Vũ Cơ thản nhiên nói:
- Nếu cậu có hứng thì cùng leo núi, nếu khong thì đừng quấy rầy.
- Được rồi, vợ Đại Yêu Tinh, chị cứ leo núi đi, tôi chờ chị.
Hạ Thiên suy nghĩ một lúc rồi đi vào nhà gỗ.
Khi thấy hành động của Hạ Thiên thì Triệu Vũ Cơ chợt ngây người, nàng tưởng rằng Hạ Thiên sẽ cùng mình leo núi, nào ngờ người này không muốn cùng đi với nàng, hơn nữa còn nói sẽ ở đây đợi nàng, ý của hắn là đứng đó chờ nàng xuống sao?
Tuy Triệu Vũ Cơ có chút mê hoặc nhưng vẫn quyết định tạm thời không quan tâm, nàng tiếp tục đi về phía trước.
Thời gian vô tình trôi qua, Triệu Vũ Cơ không biết mình đã đi được bao lâu, nhưng nàng chưa thể đến tận cùng.
- Kỳ quái, chẳng lẽ núi này không thể leo đến đỉnh được? Hay mình đi lầm đường?
Triệu Vũ Cơ thầm nghĩ, nàng ngẩng đầu nhìn bốn phía, sau đó nàng chợt choáng váng, vì nàng phát hiện ra một căn nhà gỗ, căn nhà rất quen mắt.
Tình cảnh quen thuộc lại xuất hiện, có một người từ trong nhà gỗ đi ra, đối phương nói với nàng một câu:
- Vợ Đại Yêu Tinh, chị lại đến chậm.
- Gặp quỷ.
Triệu Vũ Cơ chợt nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác, nếu không thì sao lại xuất hiện sự kiện khó tưởng thế này?
- Vợ Đại Yêu Tinh, chị không thấy quỷ, trên đời này sợ rằng cũng không có quỷ.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Cậu đừng nói đã chạy tới trước, sau đó lại dựng lên một căn nhà gỗ nữa đấy nhé?
Triệu Vũ Cơ trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng căm giận nói.
- Tất nhiên là không phải.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Vợ Đại Yêu Tinh, chẳng lẽ chị không phát hiện ra, căn nhà gỗ này chính là cái trước đó chính chị đã gặp sao?
Triệu Vũ Cơ nhìn chằm chằm vào căn nhà gỗ, sau đó nàng dùng giọng khó tin nói:
- Điều này sao có thể? Rốt cuộc cậu làm trò quỷ gì vậy?
- Vợ Đại Yêu Tinh, chuyện này không liên quan gì đến tôi.
Hạ Thiên ra vẻ vô tội:
- Chẳng qua chị đi một vòng quanh Thanh Phong Sơn, sau đó đi đến chỗ cũ mà thôi.
Triệu Vũ Cơ lại ngây người, nàng vừa đi lâu như vậy, thật sự là đi một vòng Thanh Phong Sơn sao? Thì ra Thanh Phong Sơn khôngt thể leo lên đến đỉnh cũng là vì nguyên nhân này.
- Sao cậu biết tôi đi một vòng quanh Thanh Phong Sơn?
Triệu Vũ Cơ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hạ Thiên:
- Sao cậu biết, cậu rất quen thuộc nơi này sao?
- Vợ Đại Yêu Tinh, vì tôi không gì không biết.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Cậu có biết lên đỉnh núi thế nào không?
Triệu Vũ Cơ tức giận hỏi.
- Tất nhiên là biết.
Hạ Thiên trả lời ngay.
- Vậy cậu nói đi, sao mới leo lên được?
Triệu Vũ Cơ khẽ hừ một tiếng rồi hỏi.
- Rất đơn giản thôi, chị gọi tôi một tiếng chồng, sau đó năn nỉ chống đưa mình lên, tất nhien chị sẽ được đưa lên.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Cậu tưởng tôi là đứa ngốc sao?
Triệu Vũ Cơ căm giận nói một câu, sau đó nàng nổi giận đi về phía trước, nàng cũng không tin lưu manh này nói bậy bạ, nàng cũng không gọi hắn là chồng.
Hạ Thiên nhìn bóng lưng duyên dáng của Triệu Vũ Cơ mà lẩm bẩm:
- Vì sao mình nói thật mà luôn không có người tin? Chẳng lẽ mình giống kẻ lừa đảo sao? Nhưng điều này cũng không đúng, thần tiên tỷ tỷ thường nói mình là người thành thật.
Hạ Thiên lầm bầm hai câu, sau đó hắn không tiếp tục chờ Triệu Vũ Cơ mà chạy theo.
- Vợ Đại Yêu Tinh, tôi thấy một vách núi rất đẹp, chị có muốn qua xem không?
Hạ Thiên nhanh chóng chạy đến trước mặt Triệu Vũ Cơ, hắn mở miệng hỏi.
- Vách núi đẹp?
Triệu Vũ Cơ có chút mơ hồ:
- Núi này hình như cũng không có vách núi thì phải.
- Vợ Đại Yêu Tinh, thật ra Thanh Phong Sơn rất lớn, không riêng gì vách núi, nơi đây còn có nhiều chỗ thích hợp chơi đùa.
Hạ Thiên nhanh chóng nói, sau đó hắn dùng ánh mắt chờ mong nhìn Triệu Vũ Cơ:
- Chị muốn đi xem không?
Triệu Vũ Cơ nhìn Hạ Thiên, nàng có chút chần chừ nhưng cuối cùng cũng gật đầu nói:
- Được, cậu dẫn tôi đi.
Hạ Thiên khẽ vươn tay kéo Triệu Vũ Cơ, sau đó hắn chạy đi. Triệu Vũ Cơ bị hắn kéo mà không tự chủ được phải chạy theo, khoảnh khắc này nàng không thấy rõ tình huống hai bên, nàng muốn thoát khỏi tay hắn nhưng không làm được, điều này làm nàng tức giận,lưu manh rõ ràng lại chiếm tiện nghi của mình.
Mười phút sau Triệu Vũ Cơ phát hiện mình dừng lại, nàng không khỏi ngây ngốc, vì trong tầm mắt của nàng là sương mù mịt mờ như tiên cnarh, mà vị trí bây giờ của nàng chính là ở bên trên một vách núi.
- Vợ Đại Yêu Tinh, chị xem, rất đẹp phải không?
Hạ Thiên tỏ ra tranh công.
- Thả tôi ra.
Triệu Vũ Cơ khẽ vùng vẫy bàn tay bị Hạ Thiên nắm chặt nhưng lại khó thoát.
- Vợ Đại Yêu Tinh, đừng nhỏ mọn vậy chứ?
Hạ Thiên có chút buồn bực, chỉ nắm tay mà thôi, có gì không được chứ?
- Có phải cậu muốn tôi giận mới vui không?
Triệu Vũ Cơ tức giận nói.
- Tất nhiên là không.
Hạ Thiên thả tay Triệu Vũ Cơ:
- Vợ Đại Yêu Tinh, nếu chị không vui, tôi sẽ làm chị vui.
- Đàn ông thường hay nói suông.
Triệu Vũ Cơ khẽ hừ một tiếng.
- Vợ Đại Yêu Tinh, tôi không nói suông.
Hạ Thiên chăm chú trả lời. Nguồn: https://truyenfull.vn
- Phải không?
Triệu Vũ Cơ khẽ hừ một tiếng:
- Bây giờ tôi không vui, có phải chỉ cần làm cho tôi vui là cậu đều có thể ra tay không?
- Tất nhiên rồi, vợ Đại Yêu Tinh, tôi có thể đi làm.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
- Tôi nói cậu nhảy xuống, cậu có tình nguyện không?
Triệu Vũ Cơ tức giận nói:
- Cậu đừng nói mình làm không được nhé?
Hạ Thiên nhìn Triệu Vũ Cơ, hắn chuyên chú nói:
- Vợ Đại Yêu Tinh, tôi nhảy xuống thì chị sẽ vui sao?
- Đúng vậy.
Triệu Vũ Cơ dùng giọng hờn dỗi nói, nàng không tin Hạ Thiên sẽ nhảy xuống, nếu hắn nhảy xuống thì mục tiêu của nàng sẽ xong.
- Vậy thì tôi nhảy.
Hạ Thiên nói xong câu này thì nhảy xuống vách núi.
Triệu Vũ Cơ chợt ngây ngốc, nàng ngơ ngác đứng bên vách núi, đầu óc trống rỗng.