Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị


Vài phút sau Triệu Vũ Cơ mới tỉnh táo trở lại, nàng nhìn khắp bốn phía, lại nhìn vách đá mờ mịt sương, nàng mở miệng nói:

- Này, cậu đi ra cho tôi, đừng hòng muốn gạt tôi, tôi biết cậu vẫn chưa nhảy.

Triệu Vũ Cơ cảm thấy Hạ Thiên thật sự không có khả năng sẽ nhảy xuống, người đàn ông này sẽ không thật sự tìm chết vì mình, chắc chắn đã lén núi vào đâu đó, vì nàng biết hắn có bản lĩnh như vậy.

Nhưng một lúc lâu sau cũng không ai đáp lại.

- Này, cậu ra cho tôi, cậu có nghe thấy tôi nói không? Nếu cậu không ra, tôi sẽ đi.

Triệu Vũ Cơ nói một câu, trong lòng có chút bất an, hắn...Chẳng lẽ hắn thật sự nhảy xuống? Điều này...Đây rõ ràng là chuyện khó tưởng, nàng chỉ nói một câu, hắn thạt sự nhảy xuống sao?

- Mau ra đây.

Triệu Vũ Cơ lại hô lên một câu, giọng điệu có chút kinh hoảng:

- Hạ Thiên, cậu mau ra đây cho tôi.

Nhưng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Triệu Vũ Cơ lại choáng váng, lúc này nàng thấy Hạ Thiên không gạt mình, hắn thật sự đã nhảy xuống, nhưng điều này sao có thể? Hắn sẽ không thể nhảy xuống chỉ vì nàng.

Triệu Vũ Cơ tin trên đời này có nhiều đàn ông tình nguyện đi tìm chết vì mình, không riêng gì đàn ông, kể cả phụ nữ, ví dụ như đám fan ca nhạc. Tất nhiên đối với đám người này nàng sẽ tuyệt đối không nói ra những câu để bọn họ đi tìm chết, vì nàng biết rất rõ, nếu mình nói như vậy thì sợ rằng sẽ có việc như vậy xảy ra. Nhưng nàng không ngờ loại người như Hạ Thiên, là loại đàn ông lăng nhăng, là loại đàn ông năng lực siêu quần có nhiều phụ nữ bên cạnh, người này sẽ tuyệt đối không tìm chết vì một người phụ nữ. Dù Triệu Vũ Cơ nàng là trang nghiêng nước nghiêng thành, Hạ Thiên cũng không làm vậy vì nàng, vì vậy mà nàng mới nói câu hờn dỗi vừa rồi.

Nhưng thực tế thì Hạ Thiên thật sự nhảy xuống, nàng tận mắt thấy hắn nhảy xuống. Tuy vừa rồi nàng còn nghi ngờ, nhưng bây giờ nàng đã cảm thấy hắn không gạt mình, hắn thật sự nhảy xuống, nếu hắn tránh ở gần đó thì đã thật sự chui ra rồi.

Tâm tình của Triệu Vũ Cơ bây giờ rất không xong, mọi chuyện giống như vượt khỏi kế hoạch của nàng. Đúng vậy, nàng muốn giết Hạ Thiên vì đại ca, nhưng dụa theo kế hoạch thì nàng phải tiếp cận hắn, phải lấy được sự tín nhiệm của hắn, thậm chí còn lấy thân thể ra để cho hắn. Sau đó nàng lợi dụng tình huống hắn không đề phòng mà ra tay giết người, nhưng vì giết một người mà hiến dâng thân thể, đây là sự việc mà trước nay Triệu Vũ Cơ chưa từng làm. Vì vậy mà sau nhiều lần do dự, cuối cùng nàng lặng lẽ đến huyện Mộc Dương, sau đó chủ động liên hệ với Hạ Thiên. Nhưng ngay ngày nàng gặp mặt hắn thì trong lòng lại có vướng mắc, sau đó nàng quyết định đi giải sầu, vì vậy nàng mới đến Thanh Phong Sơn mà không thông báo cho ai.

Triệu Vũ Cơ vốn định ở lại Thanh Phong Sơn vài ngày, đến khi tâm tình hoàn toàn bình ổn thì nàng sẽ quay lại huyện Mộc Dương thực hiện kế hoạch của mình. Nhưng không ngờ nàng đến Thanh Phong Sơn chưa được bao lâu thì Hạ Thiên tìm đến, vì vậy mà kế hoạch giải sầu của nàng thất bại thảm hại, vì thế mà kế hoạch của nàng không biết phải làm sao.

Bây giờ lại có chuyện làm Triệu Vũ Cơ bất ngờ lớn, Hạ Thiên rõ ràng chỉ vì một câu nói của nàng mà nhảy xuống vách núi. Nàng đột nhiên cảm thấy sự việc quá hoang đường, nàng hao tổn biết bao tâm tư để muốn giết hắn, không ngờ chỉ vì một câu nói đơn giản mà đạt mục đích.

Triệu Vũ Cơ cầm lấy một tảng đá, nàng ném xuống, nhưng đợi một lúc lâu mà không có bất kỳ âm thanh nào. Nàng nhìn sương mù mờ mịt mà khẳgng định núi này rất cao, dù nàng biết Hạ Thiên có năng lực khủng bố, nhưng nàng thấy dù là ai nhảy xuống vách núi này cũng đều phải chết, nàng không tin Hạ Thiên có thể sống sót được.

Điều làm Triệu Vũ Cơ nghĩ mãi không rõ chính là Triệu Vũ Cơ này thật sự yêu mình sao? Chỉ vì một câu nói của mình mà nhảy xuống vách núi thật à?

Triệu Vũ Cơ đứng đờ đẫn bên vách núi một lúc rồi khẽ thở dài, nàng lẩm bẩm:

- Có lẽ như vậy cũng tốt.

Triệu Vũ Cơ nhìn vách núi bên dưới, cuối cùng xoay người định bỏ đi, nhưng khoảnh khắc này nàng cảm thấy cánh mũi cay cay, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra. Nàng phát hiện lúc này mình tuyệt đối không vui vẻ gì, không có chút vui sướng khi hoàn thành kế hoạch, trong lòng lại tràn đầy cảm giác khó chịu, tất cả đến quá đột ngột, nàng không hoàn toàn chuẩn bị tâm lý.

- Đét.

Một âm thanh trong trẻo vang lên, trên mông truyền đến cảm giác đau đớn, giống như có người đang vỗ mông Triệu Vũ Cơ.

Vẻ mặt Triệu Vũ Cơ chợt biến đổi lớn, ngay sau đó nàng xoay người rồi ngây dại.

Một giây sau nàng không khỏi thất thố rống lên:

- Hỗn đản cậu, cậu có bệnh không? Cậu không nhảy xuống sao bây giờ mới ra? Lừa gạt thì vui lắm sao? Cậu cút đi, tôi không muốn gặp cậu.

Hạ Thiên vốn được Triệu Vũ Cơ nghĩ rằng đã chết chợt xuất hiện bên cạnh vách núi, khi thấy hắn còn sống, hơn nữa nghĩ đến tình cảnh mình khó chịu vì cái chết của hắn, nàng chợt cảm thấy mình giống như bị trêu chọc. Vì vậy mà lúc này nàng chợt tức giận, điều càng làm nàng tức giận chính là lưu manh kia mới vỗ mông mình.

- Vợ Đại Yêu Tinh, tôi không lừa chị nhưng chị lại gạt tôi. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Hạ Thiên dùng ánh mắt vô tội nhìn Triệu Vũ Cơ.

- Cậu còn nói không gạt tôi, chẳng lẽ cậu thật sự nhảy xuống?

Triệu Vũ Cơ căm giận chất vấn:

- Còn nữa, tôi lừa cậu hồi nào?

- Tôi thật sư nhảy xuống.

Tống Hùng khẽ gật đầu:

- Nhưng chị nói tôi nhảy xuống chị sẽ vui, kết quả tôi bò lên và phát hiện chị không vui, không phải chị lừa gạt tôi sao? Vì chị gạt tôi nên phải đánh mông, nhưng thấy chị mất hứng nên tôi đánh nhẹ, không đau.

- Cậu...

Triệu Vũ Cơ dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên:

- Cậu nói mình đã nhảy xuống, sau đó leo lên? Ý của cậu là, là cậu nhảy xuống nhưng không chết?

- Tất nhiên là không.

Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Triệu Vũ Cơ:

- Vợ Đại Yêu Tinh, sao chị ngốc vậy, nếu nhảy xuống sẽ chết, tôi còn nhảy làm gì?

Triệu Vũ Cơ há hốc miệng, nàng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, trong lòng chợt bùng lên cảm giác nói không nên lời. Xem ra nàng đã thật sự nhìn lầm Hạ Thiên, nàng vẫn đánh giá thấp năng lực của hắn, cũng đánh giá cao cảm giác của mình. Mỹ nữ Bên cạnh hắn nhiều như mây, nếu so ra vẫn có người mạnh hơn Triệu Vũ Cơ nàng, sao hắn có thể vì nàng mà tìm chết? Sở dĩ hắn tình nguyện nhảy xuống chẳng qua chỉ vững tin sẽ không chết, thật ra chỉ là một sự việc đơn giản như vậy nhưng nàng lại không nghĩ ra.

- Vợ Đại Yêu Tinh, chị đang suy nghĩ gì vậy?

Hạ Thiên lúc này dùng giọng hiếu kỳ hỏi một câu.

- Tôi muốn nhảy xuống.

Triệu Vũ Cơ tức giận nói, lúc này nàng thật sự có xúc động muốn nhảy xuống.

Triệu Vũ Cơ vừa nói dứt lời thì cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, sau đó nàng phát hiện mình rơi vào sương mù.

Triệu Vũ Cơ chỉ cảm thấy cơ thể nhanh chóng rơi xuống, chung quanh lại tràn đầy sương mù, là sương mù nồng đậm, căn bản không thấy rõ tình cảnh xung quanh. Điều duy nhất nàng có thể phán đoán chính là bây giờ mình đang rơi xuống vách núi.

- Cậu làm gì vậy?

Triệu Vũ Cơ tức giận hỏi, đối tượng nàng đặt câu hỏi chính là Hạ Thiên, lú này lưu manh đang ôm eo nàng.

- Vợ Đại Yêu Tinh, chị nói thích nhảy xuống, vì vậy tôi cùng nhảy xuống với chị.

Hạ Thiên nói bằng giọng vô tội.

- Cậu...Đầu óc cậu có vấn đề sao?

Triệu Vũ Cơ rất muốn bóp chết Hạ Thiên, người này đầu là đất sao? Nàng chỉ nói mà thôi, cũng không phải thật sự muốn nhảy.

- Vợ Đại Yêu Tinh, đầu óc của tôi rất bình thường.

Hạ Thiên có chút bất mãn:

- Chị nói tôi nhảy xuống sẽ vui, nhưng tôi nhảy xuống mà chị không vui, chị còn nói sẽ nhảy xuống, vì vậy tôi mang chị xuống. Nếu khi đó chị còn không vui thì tôi thấy đầu óc chị đã có vấn đề, nhưng không sao, tôi là thần y, nếu đầu óc của chị thật sự có vấn đề tôi sẽ chữa tốt, tôi cũng không muốn vợ mình bị ngốc.

- Cậu mới là đứa ngốc.

Triệu Vũ Cơ rất khó hiểu, cuối cùng nàng phát hiện một vấn đề, đó là lưu manh này nói chuyện lung tung, luôn coi những lời nói của nàng là sự thật.

- Vợ Đại Yêu Tinh, mắng chồng không phải là tốt, tôi không ngốc, nếu chị còn mắng tôi sẽ chặn miệng.

Hạ Thiên có chút mất hứng, hắn dùng một tay ôm ngang eo Triệu Vũ Cơ, sau đó hắn vỗ lên mông nàng, lúc này vỗ mạnh hơn vừa rồi.

- Cậu là lưu manh, là tâm thần, ngu như heo...

Triệu Vũ Cơ chợt bùng nổ, nàng mở miệng mắng ầm lên, nàng đã sớm bị lưu manh này làm cho tức chết.

Triệu Vũ Cơ không thể tiếp tục mắng, vì lúc này nàng thật sự bị chặn miệng. Khoảnh khắc này nàng hiểu một vấn đề, lưu manh kia không thích nói giỡn, mỗi câu nói ra đều sẽ là hành động. Vừa rồi hắn nói sẽ chặn miêng nàng, bây giờ chặn thật, hơn nữa hắn không lấy tay chặn, hắn dùng miệng chặn miệng nàng.

Khoảnh khắc khi hai bờ môi đụng vào nhau thì Triệu Vũ Cơ vô thức vùng vẫy, nhưng nàng khó thể vùng ra, hai cánh tay có lực của Hạ Thiên đang giữ chặt phần eo của nàng, áp sát thân thể của nàng lên người hắn, hầu như không tạo nên khe hở, vì vậy nàng không tiếp tục vùng vẫy.

Cặp mắt đẹp của Triệu Vũ Cơ giống như mở lớn hơn, nàng nhìn sương mù chung quanh, cảm giác thân thể vẫn rơi xuống, nàng chợt sinh ra cảm giác như giấc mộng.

Giấc mộng này là cảm giác cả đời này Triệu Vũ Cơ chưa từng có, cũng là hình tượng cả đời nàng chưa từng trải qua. Nàng ôm một người đàn ông rơi xuống vách núi, trong quá trình đó người đàn ông cuóp đi nụ hôn đầu đời của nàng, mà nàng cũng bị chôn vùi trong sương mù, giống như không phải nàng đang rơi xuống mà căn bản đang đi vào tiên cảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui