- Cô đến đây, tôi muốn truyền một ít âm hỏa sang người.
Tống Ngọc Mị trong màn lụa lại mở miệng nói.
Ninh Khiết gật đầu, nàng đi tới, sau đó ngừng lại bên ngoài màn lụa, đồng thời duỗi tay ra. Vì nàng biết mỗi lần sư phụ đều dùng cách thức này để truyền âm hỏa vào người mình.
Ninh Khiết thật ra không hiểu âm hỏa là thứ gì, nhưng sư phụ đã nói, đây là Hạ Thiên ám toán nàng, vì vậy nàng mới có chuyện đó xảy ra. Tất nhiên sư phụ không nói cho nàng biết có chuyện gì xảy ra, nhưng nàng có thể cảm giác được vị sư phụ này rất hận Hạ Thiên. Sư phụ cũng rất muốn tìm được một người phụ nữ tên là Nguyệt Thanh Nhã, hìn như sư phụ rất hận người này, nhưng Ninh Khiết có thể cảm giác được, sư phụ chắc chắn không phải hận Nguyệt Thanh Nhã, mà là hận Hạ Thiên.
Nguyên nhân sư phụ truyền âm hỏa vào người nàng, Ninh Khiết cũng đã từng được nghe nói, sư phụ nói âm hỏa không thể tùy tiện truyền cho người khác, vì hai người cùng tu luyện công pháp giống nhau, vì vậy mới có thể chuyển dời được. Nhưng cũng vì nàng cùng tu luyện công pháp như sư phụ nên cơ thể mới có thể dung nạp nhiều âm hỏa, nếu là người thường, dù có chuyển âm hỏa sang cũng dung nạp được rất ít, hơn nữa lại tạo nên đòn trí mạng.
Ninh Khiết không biết sư phụ thu nàng làm đồ đệ vì nguyên nhân nhân này, hay là sau này cao hứng mới nghĩ ra, nàng chỉ biết bây giờ mình không còn chọn lựa nào khác, chỉ có thể chạy về thủ đô cho sư phụ chuyển âm hỏa sang người, sau đó lại chạy đến bên cạnh Hạ Thiên. Cuối cùng để Hạ Thiên chữa bệnh cho nàng, sau đó lại lặp lại quá trình trên, mãi đến khi tất cả âm hỏa trong người sư phụ được loại trừ mới thôi.
Ngày mà tất cả âm hỏa trong người Tống Ngọc Mị được loại trừ, nàng sẽ đi tìm Hạ Thiên. Ninh Khiết không biết sư phụ có giết Hạ Thiên hay không, nhưng nàng biết sư phụ đã từng nói, nàng sẽ cho Hạ Thiên sống dở chết dở.
Điều này làm cho Ninh Khiết cảm thấy rất mâu thuẫn, dù nàng trước đó có rất nhiều bất mãn với Hạ Thiên, nhưng nàng thật sự không muốn Hạ Thiên đi tìm chết. Nhưng bây giờ nàng rõ ràng đang là đồng lõa, đang ép hắn dân đi trên con đường chết.
Trong đầu Ninh Khiết có rất nhiều suy nghĩ, lúc này Tống Ngọc Mị trong màn lụa lại duỗi bàn tay trắng như tuyết ra, bắt lấy tay Ninh Khiết. Đúng lúc này một luồng khí tức băng hàn lập tức bùng lên, điều này làm cho Ninh Khiết chợt thanh tỉnh lại, nàng biết rõ sư phụ đang bắt đầu truyền âm hỏa vào người mình.
Cũng giống như những lần trước, sư phụ Ninh Khiết rót âm hỏa vào rất thuận lợi, ít nhất thì vài phút trước Ninh Khiết còn nghĩ như vậy, nhưng vài phút sau sự việc đã xảy ra biến cố.
Khi sư phụ sắp rót đầy âm hỏa vào người Ninh Khiết, trong người nàng chợt bùng lên một khí tức nóng bỏng, luồng khí tức này phóng ra với tốc độ cực nhanh, nhanh chóng tuôn vào trong cơ thể Tống Ngọc Mị.
Tống Ngọc Mị phản ứng cực nhanh, khoảnh khắc khi luồng khí tức nóng bỏng kia truyền vào người thì nàng lập tức phản ứng, nàng buông tay, một chưởng được tung ra đánh văng Ninh Khiết, đồng thời còn nổi giận quát:
- Cô dám ám toán ta?
Tống Ngọc Mị phẫn nộ mà ra tay khá nặng, Ninh Khiết đáng thương không phòng bị chợt văng ra, sau đó đập mạnh lên tường, cuối cùng rơi xuống há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
- Tôi...Tôi không...
Ninh Khiết dùng giọng suy yếu giải thích, đáng thương là đến bây giờ nàng vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra.
Tống Ngọc Mị cũng không nói lời nào, vì nàng đang cố gắng chống đỡ với những đòn công kích của luồng khí tức nóng bỏng kia. Dù nàng phản ứng rất nhanh nhưng khí tức kia lại hầu như phóng vào cơ thể nàng chỉ trong nháy mắt, lúc đầu nàng còn tưởng rằng một chút chân khí này sẽ chẳng ảnh hưởng, nhưng ngay sau đó nàng phát hiện đó không phải chỉ là một chút.
Đây là một luồng chân khí được tinh luyện cực kỳ tinh thuần, tuy nhìn qua giống như chỉ có một chút nhưng thực tế lại rất khổng lô. Rõ ràng đối phương không ngờ nàng có thể kịp phản ứng, vì vậy cố ý tinh luyện chân khí để nó trở nên cực nhỏ, như vậy làm nàng căn bản không bài xích, mà bây giờ chân khí tinh luyện vừa tiến vào trong người nàng đã đột nhiên nổ tung.
Chân khí bùng nổ cực mạnh, khí tức liên tục điên cuồng vận chuyển qua kinh mạch, lực phá hoại cực mạnh làm Tống Ngọc Mị căn bản không có thời gian quan tâm đến Ninh Khiết, nàng phải cố gắng áp chế dòng chân khí kia, nếu không nàng sẽ trọng thương.
- Tiểu tử hồ đồ chết tiệt, rõ ràng ám toán ta.
Tống Ngọc Mị tức giận thầm nghĩ, lúc này nàng đã hiểu, Ninh Khiết không ám toán mình, kẻ có thể sử dụng phương pháp này chỉ có một, đó là Hạ Thiên. Y thuật của tiểu tử kia thật sự khó tưởng, không biết hắn đã động tay động chân thế nào mà có thể mượn đao giết người, lợi dụng thân thể Ninh Khiết làm vũ khí để tạo ra đả kích trầm trọng cho nàng.
Nhưng Tống Ngọc Mị bây giờ cũng không biết Ninh Khiết bán rẻ mình hay bị Hạ Thiên khám phá ra, nhưng thực tế thì xác suất bị hắn khám phá ra là rất lớn. Hạ Thiên là một tiểu tử hồ đồ, nhìn qua có vẻ không có đầu óc, nhưng nàng đã từng thể nghiệm, hắn rất thông minh.
- Tiểu tử chết tiệt kia sao lại trở nên mạnh mẽ như vậy?
Tống Ngọc Mị thầm mắng, luồng chân khí kia hùng mạnh hầu như vượt qua dự đoán của nàng. Dù với công lực của nàng cũng khó thể áp chế xuống, quan trọng là lúc này nàng còn phải phân ra một phần công lực để áp chế âm hỏa, vì thế mà có chút không ổn.
- Sư phụ, tôi...Tôi thật sự không ám toán cô...
Âm thanh suy yếu của Ninh Khiết lại vang lên.
Mội sợi tơ màu đen đột nhiên bắn ra từ trong màn lụa, sợi tơ cuốn lấy ninh khiết rồi kéo vào bên trong. Khoảnh khắc này Ninh Khiết thấy được dung mạo sư phụ của nàng, là một gương mặt tuyệt diễm nhân gian, lạnh lùng như băng.
Một giây sau Ninh Khiết đã cảm thấy hàng loạt khí tức lạnh băng truyền vào cơ thể mình, Ninh Khiết chỉ cảm thấy cơ thể đông cứng, ngay sau đó đã mất đi tri giác.
Vài phút sau Tống Ngọc Mị trong màn lụa nói:
- Dù cô có ám toán ta hay không, ta cũng chỉ có thể hy sinh cô.
Tống Ngọc Mị thu Ninh Khiết làm đồ đệ cũng chỉ vì lần đầu tiên phát hiện trên thế giới này xuất hiện người có linh khí, nhưng nàng thật sự không có chút cảm tình gì với vị đệ tử này, chẳng qua chỉ lợi dụng mà thôi. Tất nhiên trước đây nàng không muốn Ninh Khiết vì mình mà chết, cũng vì như thế mà mỗi lần chỉ chuyển một ít âm hỏa sang người Ninh Khiết mà thôi, vì vậy Ninh Khiết sẽ không phải chết.
Nhưng bây giờ là tình thế nguy cấp, Tống Ngọc Mị bắt buộc phải có sự lựa chọn, nàng cần phải chuyển dời tất cả âm hỏa mới có thể kịp thời ngăn chặn luồng khí tức nóng bỏng kia. Trước đó vì ngăn chặn khí tức nóng bỏng mà nàng hao tốn rất nhiều công lực, vì vậy nàng quyết định hy sinh Ninh Khiết.
Khoảnh khắc này Tống Ngọc Mị truyền tất cả âm hỏa sang người Ninh Khiết, mà Ninh Khiết cũng không có bất ngờ gì xảy ra, chỉ sau khoảnh khắc đã đóng băng. Sau khi không còn bị âm hỏa quấy rối thì Tống Ngọc Mị nhanh chóng áp chế được luồng khí tức nóng bỏng trong người.
- Dì Mị, cô không sao chứ?
Đại tiểu thư Tống Ngọc Mị của Tống gia lúc này dùng giọng lo lắng hỏi, lúc này cách xưng hô của nàng và Tống Ngọc Mị trong màn đã có chút thay đổi.
- Không có gì, chỉ bị Hạ Thiên ám toán mà thôi.
Tống Ngọc Mị trong màn lụa có chút phẫn nộ, đối với nàng thì điều này quá nhục nhã, nàng không ngờ lại bị một kẻ phàm nhân ám toán. Bây giờ trong đầu nàng có một ý nghĩ mãnh liệt, đó chính là lập tức đi tìm Hạ Thiên, sau đó nghiền nát đối phương thành tro.
- Không, không thể giết hắn, ta phải làm cho tiểu tử kia sống không bằng chết, ta muốn tra tấn hắn.
Tống Ngọc Mị oán giận thầm nghĩ, nàng dù thế nào cũng không quên được tiểu tử kia, tên khốn dám sờ mó khắp người nàng, dù chỉ cách một lớp quần áo, nhưng điều này làm nàng khó tiếp nhận, hơn nữa tên khốn kia còn hôn nàng.
Tống Ngọc Mị trong màn lụa chợt vươn người đứng lên, nàng lặng lẽ đứng trên đất, đứng thẳng.
- Dì Mị, đã khỏe rồi sao?
Tống Ngọc Mị mặc váy trắng dùng giọng vui sướng nói.
- Khá rồi.
Tống Ngọc Mị khẽ gật đầu, sau đó nàng hô lên:
- Người đâu?
- Tiểu thư, ngài có gì phân phó?
Một âm thanh cung kính từ ngoài cửa truyền vào.
- Chuẩn bị một chút, ta muốn đi huyện Mộc Dương.
Tống Ngọc Mị mặc hắc y lạnh lùng nói.
- Vâng, tiểu thư.
Người bên ngoài lên tiếng, sau đó lặng lẽ lui ra.
Tống Ngọc Mị quần trắng chợt kinh ngạc, nàng vội vàng hỏi một câu:
- Dì Mị, bây giờ muốn đi tìm Hạ Thiên sao?
- Đúng vậy, bây giờ ta muốn đi tìm hắn, ta không tra tấn hắn thì khó thể phát tiết mối hận trong lòng.
Tống Ngọc Mị mặc hắc y cắn răng nói, nàng chưa từng hận một người, bây giờ Hạ Thiên là kẻ mà nàng hận nhất trên đời này.
- Còn tôi?
Tống Ngọc Mị váy trắng nói:
- Tôi có phải đi theo không?
- Không cần.
Tống Ngọc Mị hắc y thản nhiên nói:
- Cô cứ ở đây, tu luyện cho tốt, chúng ta muốn đối phó cũng không phải chỉ có Hạ Thiên, còn có Nguyệt Thanh Nhã.
- Cô ta thì sao?
Tống Ngọc Mị váy trắng chỉ vào Ninh Khiết. Nguồn: https://truyenfull.vn
- Tìm nơi an táng...Ủa?
Tống Ngọc Mị hắc y chợt kêu lên kinh ngạc, sau đó nàng lóe người đến bên cạnh Ninh Khiết, cuối cùng cúi đầu kiểm tra:
- Cô ta còn chưa chết sao?
Tống Ngọc Mị hắc y tương rằng Ninh Khiết đã phải chết, nhưng nàng vừa nghe thấy nhịp tim rất yếu của đối phương, cẩn thận suy xét lại thì nàng thấy Ninh Khiết quả nhiên chưa chết. Tuy lúc này nhịp tim cực kỳ chậm, lâu lâu mới đập một lần, nhưng nàng thật sự còn sống.
- Dì Mị, có cứu cô ta không?
Tống Ngọc Mị quần trắng khẽ hỏi.
Tống Ngọc Mị hắc y chợt trầm ngâm một lát, sau đó nàng lắc đầu:
- Tình huống rất kỳ quái, ta và cô đều không cứu được.
- Cứ để như vậy sao?
Tống Ngọc Mị váy trắng có chút bất an, nàng đã từng ghen ghét Ninh Khiết, nhưng bây giờ thấy đối phương như vậy thì sinh ra lòng trắc ẩn.
- Ta sẽ đưa cô ta đi.
Tống Ngọc Mị hắc y thản nhiên nói, khoảnh khắc này nàng đã có một kế hoạch tốt, hế hoạch tuyệt hảo để tra tấn Hạ Thiên.