-Chính là hắn?
Cô gái cao gầy nheo mắt, đánh giá Tiêu Dương từ xa, nhàn nhạt nói:
-Có cần giúp đỡ gì không?
-Không cần, có thù tất báo. Mộng Nhi, chẳng lẽ bạn quên mất huấn luyện viên quân sự lần này là do ai dẫn đội hay sao?
Khóe miệng Tôn Thiến Thiến hiện lên một độ cong lãnh ngạo:
-Tôi nói muốn một tay của hắn ta, bây giờ không thể chờ đợi được mà nghĩ đến thu trước một phần tiền lãi.
Cô gái nhẹ gật đầu, khẽ cười:
-Thiến Thiến, không phải tôi đã sớm nói với bạn sao? Ở biệt thự bên ngoài có cái gì không tốt, cần chi phải thể nghiệm cuộc sống ở ký túc xá? Những người kia làm sao có thể đánh đồng với chúng ta?
Tôn Thiến Thiến bĩu môi, cũng không lên tiếng, trực tiếp hô to một câu, tùy tiện tìm cớ rời khỏi đội ngũ.
Ở một chỗ khác, sau khi Quân Thiết Anh chào hỏi các sinh viên của khoa Lịch sử xong, Tiêu Dương liền đẩy cô sang một bên, quan sát đội ngũ tiến hành luyện tập biểu diễn một lần cuối. Nương theo từng tiếng hét lớn, một bộ quân thể quyền đánh ra thật uy phong.
Ánh mắt Quân Thiết Anh hiện lên thần sắc hâm mộ:
-Tiêu Dương, anh nói có một ngày, tôi cũng có thể được như bọn họ thì tốt quá.
Ánh mắt Tiêu Dương nhàm chán đến cực độ nhìn chung quanh, nghe xong khẽ giật mình, cười nhạt:
-Chỉ cần có niềm tin, hy vọng tất nhiên không dễ dàng bị tan vỡ.
Quân Thiết Anh nhẹ nhàng thở ra, dần dần khôi phục sự bình tĩnh, ánh mắt tiếp tục nhìn đội ngũ phía trước.
-Thiết Anh…
Một thanh âm thanh thúy vang lên.
Tô Tiểu San mỉm cười bước đến, trong tay cầm một quyển sổ:
-Đây là tư liệu của 48 học sinh lớp 3 khoa Lịch sử chúng ta. Em hãy điền thông tin của mình vào, đồng thời tìm hiểu thông tin của các bạn khác để dễ dàng trao đổi sau này.
-Cảm ơn Tô lão sư.
Quân Thiết Anh tiếp nhận cây bút và quyển sổ, sau đó cúi đầu điền thông tin vào.
-Đúng rồi, 10h sáng mai bắt đầu buổi học đầu tiên tại phòng 502 lầu 5 nhé.
Tô Tiểu San nhắc nhở một câu.
Có lẽ vì lý do sức khỏe của Quân Thiết Anh, với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, Tô Tiểu San cũng đặc biệt chú ý đến cô. Nhưng trong nụ cười ôn hòa, ngẫu nhiên mang theo một tia bất thiện nhìn Tiêu Dương phía sau Quân Thiết Anh, khiến cho Tiêu trạng nguyên phải sởn cả gai ốc.
Sau khi điền xong thông tin, buổi biểu diễn huấn luyện quân sự của tân sinh viên cũng bắt đầu.
Cho dù đây chỉ là một buổi biểu diễn, nhưng vẫn tràn ngập không khí cạnh tranh. Trên đài hội nghị có các lãnh đạo quan trọng của trường và người lĩnh đội huấn luyện viên. Từng khoa, từng lớp đều muốn dành được thành tích tốt nhất. Cho nên, càng gần đến thời gian biểu diễn, tiếng gầm rú dương oai lại càng to.
Các loại khẩu hiệu vang lên.
-Tam liên tất thắng. Tam liên tất thắng.
-Thất liên uy vũ, dành được hạng nhất.
Hào khí càng lúc càng phát ra nhiệt liệt. Quân Thiết Anh nhịn không được phải chuyển mắt nhìn về phía trước.
Tiêu Dương không ngừng nhìn chung quanh, đánh giá một phen, cuối cùng rơi xuống đài hội nghị. Ồ? Tiêu Dương lắp bắp kinh hãi. Trong đội ngũ các lãnh đạo quan trọng của trường, có một người quen cũ của Tiêu Dương, chính là vị đại sư quyền uy trong giới lịch sử đã bị Tiêu đại trạng nguyên hung hăng khinh bỉ, Phó Dịch Phong.
Tuy buổi biểu diễn của tân sinh viên rất thu hút Quân Thiết Anh, nhưng Tiêu Dương lại không có nổi nửa điểm hứng thú. Nhìn cả nửa ngày, hắn đột nhiên lên tiếng:
-Thiết Anh, ta nghe nói, trong trường đại học có một Đồ Thư Quán, bên trong có không ít sách vở?
Quân Thiết Anh quay sang nhìn Tiêu Dương:
-Anh nghe nói?
-Đúng, trên Baidu có rất nhiều người nói đến điều này.
Tiêu Dương cười ha hả. Chút vấn đề này không làm khó được bổn Trạng nguyên.
……
Quân Thiết Anh tự nói với mình sau này có thể bỏ qua một số lời nói của Tiêu Dương.
Im lặng một lát, cô nhàn nhạt nói:
-Được xây dựng vào Phục Đại năm 1922, khi đó nó có tên là Mậu Ngọ Duyệt Lãm Thất. Trải qua nhiều năm phát triển, hiện tại Đồ Thư Quán do bảo tàng nghệ thuật tự do, bảo tàng khoa học tự nhiên, bảo tàng y khoa, bảo tàng Trương Giang, bảo tàng Giang Vịnh kết hợp mà thành với một bộ siêu tập gần năm triệu đầu sách.
-Thật sao?
Tiêu Dương lập tức kinh hỉ, vội hỏi:
-Vậy nó nằm ở đâu?
-Anh muốn đến Đồ Thư Quán?
Tiêu Dương ngại ngùng nói:
-Nàng cũng biết ta từ trước đến nay đều chăm chỉ hiếu học.
…………
Quân Thiết Anh nhìn cuộc biểu diễn phía trước, gật đầu:
-Buổi biểu diễn huấn luyện quân sự của tân sinh viên không kết thúc nhanh đâu. Nếu anh muốn đến Đồ Thư Quán, cứ tùy tiện tìm người hỏi thăm thì biết vị trí của nó thôi.
-Được.
Tiêu Dương gật đầu thật mạnh, đồng thời nhìn xung quanh. Lúc này trên đường trong sân trường không hề có một bóng người.
Tùy tiện tìm người hỏi một chút? Tiêu Dương lập tức khó xử. Nói sau, bản Trạng nguyên cũng không phải là người tùy tiện.
Nhìn thêm mấy lần nữa, Tiêu Dương đột nhiên cúi đầu, rất thành khẩn nói:
-Thiết Anh, ta có thể hỏi nàng hay không?
Nghe xong, khuôn mặt Quân Thiết Anh thoáng run rẩy, khó giữ được bình tĩnh, liếc mắt nhìn Tiêu Dương:
-Nếu tôi biết chẳng phải đã nói với anh rồi sao?
-Cũng đúng.
Tiêu Dương nhẹ gật đầu, nhìn quét bốn phía, cuối cùng rơi xuống đài hội nghị, ánh mắt liền sáng lên, nhanh như chớp xông đến.
-Tiêu Dương.
Một khắc này, Quân Thiết Anh lại càng hoảng sợ, vội vàng quát to một tiếng. Cô nghĩ mãi không rõ tại sao Tiêu Dương lại chạy về phía đài chủ tịch, trong lòng liền cảm thấy có chút không ổn.
Bước chân Tiêu Dương cũng không ngừng lại, ngược lại còn chạy nhanh hơn, gương mặt mỉm cười bước đến phía trước một người.
Tùy tiện tìm người hỏi?
Tiêu Dương tất nhiên sẽ không tùy tiện như vậy. Ngoại trừ Quân Thiết Anh, người quen của Tiêu Dương cũng chỉ có Phó Dịch Phong tri thức tương đối uyên bác mà thôi.
-Gọi thú cũng có vài phần bản lĩnh đối với lịch sử, hẳn biết vị trí của Đồ Thư Quán.
Tiêu Dương đối với phán đoán của mình cực kỳ có lòng tin.
Một thân ảnh xông nhanh lên đài chủ tịch, nhất thời dẫn đến sự chú ý của tất cả mọi người.
Tiêu Dương hồn nhiên chưa phát giác, trực tiếp phi thẳng đến chỗ của Phó Dịch Phong, đồng thời lễ phép ngoắc ngoắc.
-Gọi thú, Gọi thú.
Tâm trạng của Phó Dịch Phong hôm nay vô cùng buồn bực. Vốn vừa mới tham gia một buổi tọa đàm, hơn nữa còn đạt được danh tiếng tốt, Phó Dịch Phong mang theo tâm trạng cực kỳ tốt trở về Phục Đại. Nhưng vạn lần không nghĩ đến ông lại bị một tiểu tử không rõ lai lịch hung hăng khinh bỉ một phen.
Hơn nữa, bị khinh bỉ như vậy, nhưng ông một chút cơ hội phản bác cũng không có.
Tuy buổi biểu diễn trước mắt rất đặc sắc, nhưng Phó Dịch Phong đang buồn bực, cũng không có hứng xem. Lúc này bỗng nhiên nghe được một thanh âm sau lưng, Phó Dịch Phong giật mình, xoay người thật mạnh, ánh mắt như muốn lồi ra.
Lại là tiểu tử đó?
Khi xuất hiện, Tiêu Dương đưa tới không ít ánh mắt tò mò. Trên đài chủ tịch không chỉ có một mình “Gọi thú” Phó Dịch Phong.
-Gọi thú, Gọi thú, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.
Tiêu Dương không thể chờ đợi được mà lên tiếng.
Nghe xong, Phó Dịch Phong chấn động toàn thân, thận trọng cảnh giác:
-Cậu muốn hỏi điều gì?
Vừa nãy ông bị tên tiểu tử này làm khó, bây giờ trực tiếp chạy lên đài chủ tịch, chẳng lẽ muốn ông mất mặt trước các giáo sư và học sinh khác?
Phó Dịch Phong khóc không ra nước mắt, nhìn Tiêu Dương. Lão Phó ta rốt cuộc có thù hận gì với cậu chứ?
Bất kể thế nào, lần này tuyệt đối không cho hắn cơ hội làm khó ông.
Phó Dịch Phong nghiêm túc nhìn Tiêu Dương, biểu hiện sẵn sàng đón quân địch.
Cũng như lâm đại địch.
Lúc này, Tiêu Dương cũng rất nhanh lên tiếng.
-Gọi thú, Gọi thú, Đồ Thư Quán ở chỗ nào?