Hộ Hoa Trạng Nguyên

Huấn luyện viên cho tân sinh viên đều là lão binh từ trong bộ đội điều đến, đơn giản đến cực điểm, cuộc sống nhân sinh thật sự bình thản vô cùng, không hề có chút kích thích.

Đối với bọn thiên chi kiêu tử này, xương cốt của chúng vốn mềm, căn bản không chịu được cường độ huấn luyện cao. Cho nên, huấn luyện quân sự dân biến thành một loại hình thức. Nhưng hai

người không nghĩ đến, trước khi rời đi lại nhận được một mệnh lệnh như vậy. Phế đi một tay của kẻ trước mắt.

Đúng là một niềm vui không tệ.-Về sau, đi đâu nhớ mang theo mắt của mình là được. Một gã huấn luyện viên cười lạnh, cánh tay mạnh mẽ chộp đến hốc mắt Tiêu Dương.

Tốc độ cực nhanh. "

Người còn lại cơ hồ có thể đoán được thảm trạng của Tiêu Dương.

Phanh.

Khi quyền ảnh vô hạn đến gần hốc mắt Tiêu Dương, tay phải Tiêu Dương vốn đang rủ xuống ngay lập tức như thiểm điện vung lên, lòng bàn tay vững vàng hướng về phía trước, nhanh chóng bắt được nắm đấm.

Một khắc này, thần sắc của gã huấn luyện viên khẽ biến, cảm nhận được nắm đấm của mình bị bàn tay của đối phương nắm rất chặt. Một bàn tay nhìn qua không hề có chút uy hiếp lại ẩn chứa sức mạnh cường đại đến như vậy. Trong khoảng cách gần như thế, cho dù y không sử dụng bất kỳ kỹ thuật chiến đấu nào, nhưng xét về độ mạnh yếu thì không hề lưu tình.

Tiêu Dương nhẹ nhõm tiếp được, hai chân giống như mọc rễ cắm thẳng xuống lòng đất, không hề di động nửa bước.

-Thì ra cũng là người luyện võ.

Ánh mắt gã huấn luyện viên hiện lên một vòng tinh quang, chân phải ngay lập tức nâng lên.

Thối ảnh như côn, hung hăng quét về phía hạ thân của Tiêu Dương.

Tiêu Dương cũng đồng thời nhấc chân.

Rầm.

Như sắt thép va chạm phát ra thanh âm.

Sắc mặt gã huấn luyện viên lập tức biến ảo. Tên này đúng là cọng rơm cứng. Y liên tục phát ra hai lần công kích, nhưng hắn đều nhẹ nhõm tiếp được. Mặc kệ là độ mạnh yếu hay là năng lực phản ứng, đều vượt xa sự tưởng tượng của y. Phải biết y chính là lão binh được tôi luyện năm năm trong quân đội, nhưng lại không chiếm được tiện nghi của một sinh viên năm nhất.

Lúc này, nắm đấm của y còn bị đối phương nắm chặt như gọng kềm.

Hô.

Thối ảnh một lần nữa được gã huấn luyện viên phát ra, không giữ lại bất kỳ điều gì.

Chân Tiêu Dương cũng một lần nữa đánh ra.

Rầm.

Thối ảnh mãnh liệt vừa tách ra trong nháy mắt lại tiếp tục đụng vào nhau.

Rầm.

Rầm.

Liên tiếp va chạm kịch liệt.

Sắc mặt gã huấn luyện viên đã trở nên khó chịu, tay phải bị nắm chặt, hai chân bị đá, mơ hồ cảm thấy hơi đau. Mẹ nó, chẳng lẽ chân của tiểu tử này làm bằng sắt thép hay sao? Gã huấn luyện viên nhịn không được hút một hơi khí lạnh.

-Chân của ngươi rất cứng?


Khi gã huấn luyện viên dừng lại, Tiêu Dương vẫn một mực phòng ngự đột nhiên mở miệng hỏi.

Nghe xong, gã huấn luyện viên sững ra.

Bốp.

Một tiếng gió từ phía dưới vang lên.

-Không ổn rồi.

Sắc mặt gã huấn luyện viên đột biến, tránh cũng không thể tránh, đành phải đưa chân ra đỡ.

Rầm.

Rắc.

Tiếng gãy xương vang lên.

-A!

Nương theo tiếng hét thảm, Tiêu Dương nhẹ buông tay, gã huấn luyện viên lập tức té xuống, cảm giác đau đớn khiến y nhịn không được mà kêu thảm.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Dương chủ động ra tay.

Lần đầu tiên khó tránh khỏi có chút đau nhức.

Tiêu Dương hiểu rất rõ tâm trạng của gã huấn luyện viên, nhẹ lắc đầu, ánh mắt chuyển sang gã huấn luyện viên đang trợn mắt bên cạnh:

-Chân của ngươi có cứng không?

Bịch, bịch.

Gã huấn luyện viên cao gầy lập tức lui về sau hai bước, ánh mắt lộ ra sự kiêng kỵ. Thanh âm gãy xương của người kia vẫn như sấm rền bên tai của gã.

-Kỹ thuật chiến đấu, sức mạnh cơ thể của lão Thất có thể được xem là trung đẳng trong đội của mình. Nhưng hôm nay lại bị một đứa học sinh đánh cho thê thảm như vậy.

Gã huấn luyện viên cao gầy không khỏi rùng mình.

Tiêu Dương thấy gã không dám tiến lên, liền nhếch miệng, lập tức hụp xuống, mỉm cười nói:

-Chân của ngươi cũng không cứng.

Hàm răng gã huấn luyện viên không khỏi va vào nhau, hai tay ôm lấy đôi chân đã sưng vù của mình. Sự đau đớn kịch liệt khiến mồ hôi lạnh trên trán của y không ngừng tuôn ra, căn bản không rảnh trả lời vấn đề này của Tiêu Dương.

Lúc này, Tiêu Dương đã đưa lưng về mặt gã huấn luyện viên cao gầy. Thần sắc của gã liền biến ảo, ánh mắt lập lòe, rơi vào cục gạch bên cạnh, lập tức bước đến, cầm cục gạch đánh lén sau lưng Tiêu Dương.

Hô.

Ra tay như gió.

Cục gạch tàn nhẫn bay thẳng đến ót Tiêu Dương.

Một khắc này, cơ thể Tiêu Dương dùng tốc độ nhanh không tưởng tượng nổi nhảy dựng lên, đạt đến một độ cao khó có, đùi phải quét ra.


Bốp.

Chuẩn xác đá vào cổ gã huấn luyện viên cao gầy. Cục gạch đang bay đột nhiên bị một cước của người vọt tới, quay ngược lại bay thẳng vào ngực gã huấn luyện viên cao gầy.

Oành.

Sức mạnh cường đại trực tiếp đá bay thân hình gã đến hai mét. Xung lượng mạnh mẽ khiến cho gã huấn luyện viên căn bản không trụ vững bước chân, liên tiếp lui về sau mấy bước, lảo đảo vài cái rồi ngã xuống đất, trên ngực truyền đến một cảm giác nóng rực, giống như lục phủ ngũ tạng muốn lệch khỏi vị trí.

Ánh mắt của gã mang theo vài phần khó tin nhìn Tiêu Dương. Thân thủ của tên tiểu tử này không ngờ lại khủng bố như vậy.

-Các hạ vừa mới nói, đúng thật là như vậy.

Tiêu Dương nhìn cũng không nhìn gã huấn luyện viên cao gầy, một lần nữa ngồi chồm hổm xuống, mỉm cười nói:

-Đây đúng là địa phương thích hợp để trao đổi.

Lúc này, gã huấn luyện viên vẫn chăm chú ôm lấy chân của mình, ánh mắt nhìn Tiêu Dương không che giấu được sự khiếp sợ.

-Nhìn quần áo của các hạ, chắc là huấn luyện viên huấn luyện quân sự.

Tiêu Dương nhàn nhạt mở miệng:

-Tôn Thiến Thiến có quan hệ gì với các người?

-Đại tiểu thư…

Gã huấn luyện viên liền im bặt, giật mình một cái.

Tiêu Dương nhìn gã huấn luyện viên, đột nhiên ngại ngùng nở nụ cười, vỗ xuống vai của y:

-Không ngại chúng ta tâm sự nữa chứ?

……..

…….

Trên sân vận động, buổi biểu diễn của tân sinh viên vẫn hừng hực khí thế. Hào khí leo cao đến cực điểm.

-Lớp 1 khoa Lịch sử.

Một thanh âm vọng tới.

Rốt cuộc cũng đã đến khoa Lịch sử rồi.

Lúc này, Tô Tiểu San đang nói chuyện phiếm với Quân Thiết Anh liền giơ tay cổ vũ đội ngũ của mình.

-Đã chuẩn bị xong. Ba lớp khoa Lịch sử của chúng ta không thể mất mặt được.

-Toàn lực ứng phó, mang về uy danh cho lớp chúng ta.


Một câu khẩu hiệu máu chó nhưng lại khiến nhiệt huyết sôi trào.

Tô Tiểu San cười tủm tỉm, khuyến khích các sinh viên cố gắng lên. Bỗng nhiên trong túi xách vang lên tiếng chuông điện thoại.

Sau khi nhận được điện thoại, Tô Tiểu San cau mày:

-Thiết Anh, phòng Giáo vụ có chuyện cần làm gấp. Cô đi trước nhé.

Sau đó, Tô Tiểu San nhìn đội ngũ của mình:

-Tất cả mọi người tiến lên.

Nhìn bóng lưng vội vàng rời khỏi của Tô Tiểu San, không người chú ý đến, trên đài hội nghị, một người đàn ông mặc quần trang khóe miệng có chút nhếch lên, ánh mắt quét qua Quân Thiết Anh, mang theo chút thương cảm. Người này chính là đội trưởng dẫn đội huấn luyện quân sự lần này, Hạ Thiếu Uy.

Buổi biểu diễn của lớp 1 khoa Lịch sử thuận lợi hoàn thành. Lớp 2 cũng đã chuẩn bị tiếp theo.

-Báo cáo Đại đội trưởng, tân binh lớp 2 khoa Lịch sử, 51 người, có mặt 51 người, báo cáo hoàn tất, thỉnh chỉ thị.

Một người đứng đầu hàng chạy chậm lên, cúi chào hét lớn.

-Bắt đầu biểu diễn.

Thanh âm Hạ Thiếu Uy to vô cùng.

Thần sắc người này lập tức nghiêm nghị, sau khi chào, liền theo tiêu chuẩn chạy chậm trở về.

Buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.

-Đại đội trưởng Hạ, biểu hiện của tân sinh viên lần này xem như không tồi.

Lúc này, một người đàn ông trung niên bụng phệ ngồi bên cạnh Hạ Thiếu Uy mỉm cười mở miệng.

Hạ Thiếu Uy lập tức gật đầu:

-Tố chất chỉnh thể đích thật đã được tăng lên. Thành tích huấn luyện khiến tôi rất hài lòng, cũng chỉ còn lại một lớp thôi. Có lẽ sẽ không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.

Người đàn ông trung niên nhìn Hạ Thiếu Uy, nụ cười mang theo vài phần hàm súc.

Người đàn ông trung niên là chủ nhiệm phòng Giáo vụ, tên Tôn Tư Minh.

-Lớp 3 khoa Lịch sử.

Rất nhanh, bốn mươi tám sinh viên của lớp 3 khoa Lịch sử đồng thời hét lớn một tiếng “toàn lực ứng phó”, sau đó ngẩng đầu giậm chân bước về phía dưới đài chủ tịch.

Cũng biểu diễn giống nhau.

Sau khi chỉnh lại đội hình một chút, một sinh viên chạy chậm tiến lên, cúi chào hét lớn.

-Báo cáo Đại đội trưởng, tân binh lớp 3 khoa Lịch sử, bốn mươi chín người, có mặt bốn mươi tám người, một người xin phép nghỉ. Báo cáo hoàn tất, xin chỉ thị.

Nghe xong, ánh mắt Hạ Thiếu Uy quét mắt nhìn sinh viên, đột nhiên hỏi:

-Lý do xin phép nghỉ?

-Báo cáo…

Nam sinh viên không nghĩ đến Đại đội trưởng lại hỏi vấn đề như vậy, nhất thời luống cuống tay chân, nói một câu không nguyên vẹn:

-Bởi vì…

Rầm.

Hạ Thiếu Uy bỗng nhiên vỗ mạnh xuống đài chủ tịch, ánh mắt mang theo nộ khí:


-Chủ nhiệm Tôn, vậy là trong các tân binh chúng ta bao lâu nay đã xuất hiện tình trạng vắng mặt mà không có lý do.

Lúc này ánh mắt Tôn Tư Minh cũng nhìn xuống bên dưới, thanh âm mang theo vài phần bén nhọn:

-Tên học sinh vắng mặt là gì?

-Quân…Quân Thiết Anh.

Nam sinh viên bối rối lên tiếng. Hạ Thiếu Uy và Tôn Tư Minh là nhân vật tối cao trên đài chủ tịch. Bọn họ tức giận, khiến nam sinh viên cảm giác hai chân muốn nhũn ra.

-Quân Thiết Anh?

Ánh mắt Hạ Thiếu Uy lại đảo qua tất cả sinh viên của lớp 3.

-Các người có thể nói cho tôi biết, tại sao người này lại xin nghỉ hay không?

-Em tên Quân Thiết Anh.

Lúc này, Quân Thiết Anh bất ngờ di chuyển xe lăn đến gần đài chủ tịch, ánh mắt bình tĩnh nhìn mọi người bên trên.

Sự xuất hiện của Quân Thiết Anh khiến tất cả mọi người đều xôn xao.

Không ít người đã nghe qua cái tên Quân Thiết Anh, đồng thời cũng nhìn thấy cô gái ngồi xe lăn, nhưng không nghĩ đến việc liên hệ cái tên đó với cô gái trước mặt.

Ánh mắt toàn trường đều tập trung trên người Quân Thiết Anh.

Quân Thiết Anh thở sâu, cố gắng duy trì sự bình tĩnh.

Lúc này, Hạ Thiếu Uy từ trên cao nhìn xuống, nhàn nhạt hỏi:

-Người đã đến rồi, vì sao không tham gia biểu diễn huấn luyện quân sự?

Thanh âm rơi xuống, sắc mặt Quân Thiết Anh không khỏi trầm xuống vài phần.

Cô không rõ, tại sao Hạ Thiếu Uy lại hỏi vấn đề như vậy.

Nhưng Hạ Thiếu Uy dường như không đợi Quân Thiết Anh lên tiếng, nhìn xuống hai chân của cô, mang theo ngữ khí kỳ lạ:

-Em không thể đứng lên?

Không thể đứng lên.

Một câu nói đâm thẳng vào vết sẹo của Quân Thiết Anh.

Sắc mặt Quân Thiết Anh lại càng trở nên khó chịu.

Lúc này, bỗng một thân ảnh xông thẳng lên đài chủ tịch.

-Lại là người kia.

-Không phải hắn đến tìm giáo sư Phó chứ?

Lập tức có người nhận ra Tiêu Dương.

Tiêu Dương bình tĩnh, bước chân nhanh chóng lên vị trị chính giữa đài chủ tịch.

Động tác rất nhanh. Khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tần Mục đã xách cổ áo Hạ Thiếu Uy lên, ra quyền như gió, trong nháy mắt đập vào sống mũi Hạ Thiếu Uy.

Hết thảy làm cho người ta phải hoa mắt.

Chỉ thở ra hơi thở giống như suối phun.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận