Hồ Hoặc Hổ Tâm FULL


Trầm mặc một lúc, Hồ Lệ Khanh mở miệng nói: "Ngươi đang trách ta sao?"
"Trách ngươi cái gì?"
"Thì ta rước tới cho ngươi nhiều phiền toái."
Hỗ Chu Kính nói: "Việc này trước đó cũng có, có trách ngươi thì được lợi gì."
"Nói trắng ra thì vẫn còn đang trách ta." Hồ Lệ Khanh đem lời ngậm trong miệng.

Hỗ Chu Kính nhìn nàng nói: "Hắn chẳng qua chỉ là con rối, có một người khác đang điều khiển hắn.

Mục tiêu của hắn chính là ngươi, ta nghĩ nhất định không phải chỉ đơn giản là hắn muốn lấy được ngươi như vậy đâu."
"Thật ra thì hắn muốn gì? Ta nghĩ cũng không ra, hắn nói đã từng thấy ta, nhưng trong kí ức ta cho đến giờ chưa từng thấy ai như vậy, nếu như có, ta nhất định sẽ nhớ ra, kẻ như hắn có chết ta cũng không quên được." Hồ Lệ Khanh nhớ tới khí tức thần bí bao quanh người hắc y, cả người run lên, không nhịn được sợ hãi trong lòng, hai tay nắm chặt một chỗ.

Nàng từng gặp qua nhiều yêu ma quỷ quái, thấy qua đủ loại người, nhưng thời gian qua đi dài dằng dẵng chưa bao giờ nàng gặp qua một kẻ đáng sợ như vậy.

Không thể nhìn thấy được mặt hắn, từ trên xuống dưới đều là âm khí lạnh lẽo.

Hồ Lệ Khanh cảm thấy lạnh thấu xương.

Hỗ Chu Kính nói: "Hắn...!tính, ta cũng không biết nữa."
"Ngươi biết hắn là ai?"
"Có thể." Hỗ Chu Kính cũng ngờ vực một nửa, thật sự thì nàng không thể tùy tiện xác nhận có phải người kia hay không, trong lòng nàng vẫn còn một nửa chưa nắm chắc, khi nàng còn không biết rõ được thì cũng không thể nói cho Hồ Lệ Khanh.

Hỗ Chu Kính cũng không nghĩ ra được, hắn muốn Hồ Lệ Khanh để làm gì?
Hồ Lệ Khanh bất quá cũng chỉ là một con hồ ly tinh, có nội đan cũng chỉ ngàn năm, càng không phải bảo vật đại tam giới phong, ngoại trừ vẻ đẹp chuyên gây chuyện của nàng, thì thực chất chẳng có điểm nào đáng giá để chiếm làm riêng mình.

Nếu như là đã nói trước đó thì càng không phải, trong tam giới người hắn thích nhất là tên đó, cho dù khuôn mặt Hồ Lệ Khanh có xinh đẹp hơn đi nữa, thì cũng không thể động tâm hắn được, vậy thì còn nguyên nhân gì nữa chứ?
Hỗ Chu Kính rơi vào trầm tư, Hồ Lệ Khanh thấy nội tâm nàng hỗn loạn, cũng không nói nhiều, chỉ im lặng bồi nàng.

"Khi nào thì chúng ta có thể ra ngoài?" Hồ Lệ Khanh hỏi.

Hỗ Chu Kính nói: "Chờ chúng ta tìm được kẽ hở của kết giới thì mới ra ngoài được."
Hồ Lệ Khanh kỳ quái hỏi: "Không phải kết giới do ngươi tạo ra sao? Không lẽ ngươi không biết cách nào để phá kết giới sao?"
Hỗ Chu Kính nhìn nàng thật lâu rồi nói: "Ta bày là tử kết, một khi đóng lại, thì không thể mở ra.

Mà cũng chỉ cho mình một cơ hội đi vào, chính là muốn giữ lại mọi thứ lần cuối trước khi quay lại, kết giới này sẽ phong kín toàn bộ.

Ngàn lần cũng không ngờ tới, nửa đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải sớm tiến vào trong này.

Một khi vào đây rồi thì chỉ còn hy vọng có thể tìm được kẽ hở để chui ra ngoài.

Nếu không, thì cho dù là đại la thần tiên cũng không có cách nào phá kết giới được."
"Không thể nào! Đây là kết giới do ngươi tạo, lại có thể nhốt luôn cả chủ nhân ở đây sao." Hồ Lệ Khanh giật mình, ý Hỗ Chu Kính nói nàng nghe ra được sao?
Hỗ Chu Kính nói: "Vạn sự khó liệu, khi đó ta làm thì sao biết được sẽ có ngày hôm nay."
Hồ Lệ Khanh bật dậy nói: "Vậy bây giờ đi tìm đi."
"Hắn còn chưa đi." Hỗ Chu Kính nhắc nàng.

"Còn ở bên ngoài há miệng chờ sung rụng sao? Hắn thật sự thích ta a, tới bây giờ còn chưa từ bỏ ý định." Hồ Lệ Khanh cười nhạt.

Hồ Chu Kính xem thường nói: "Tình yêu, loại chuyện này bớt dây vào thì tốt hơn."
"Nếu như là ngươi, ngươi chọc vào thì sẽ làm sao?" Hồ Lệ Khanh mong đợi câu trả lời của nàng, nín thở chờ đợi câu trả lời của nàng.

Chỉ nghe nàng nhận thành một cái trong miệng phát ra, "Sớm muộn gì cũng phải cắt, không bằng cắt sớm đi."
Nguyên lai đây chính là câu trả lời của nàng, hèn gì mà...!nháy mắt Hồ Lệ Khanh cũng biết, muốn mà không được, chính là lòng người.

Tâm không ở đây, cưỡng cầu nữa cũng không có trái ngọt.

Lúc này Hồ Lệ Khanh biết, xuân tâm mình đã động nhưng lại không kết hoa quả, là không có duyên.

Trăm năm ngàn năm, người người luôn yêu nàng, nàng cũng không yêu, mà trăm năm ngàn năm qua nàng mới lần đầu yêu người, nhưng lại phát hiện nàng không thể yêu được.

Không phải vì nàng đã sớm không còn lòng dạ nào, nàng có tâm, nhưng tâm nàng lại không ở tại chốn hồng trần nhân gian này.

Hồ Lệ Khanh nghĩ tiêu sái, nhưng lại không tiêu sái được.

Hồ Lệ Khanh yên lặng khiến Hỗ Chu Kính cũng không chịu được, lúc này trong thế giới tĩnh lặng chỉ còn hai người bọn họ, chỉ hô hấp khí của nhau, gần trong gang tấc.

Hỗ Chu Kính nhìn bên cạnh, những vật năm đó người ấy từng dùng qua.

Hồ Lệ Khanh nói: "Ta nghĩ nên sớm ra ngoài một chút, ở chỗ quỷ quái như vậy ta không muốn ở lại."
Hỗ Chu Kính nói: "Hắn còn chưa đi, chúng ta không thể ra ngoài."
"Vậy thì cứ để hắn bắt ta đi a, hắn muốn giết ta thì cứ giết, muốn ăn ta thì cứ ăn..." Hồ Lệ Khanh không biết vì sao, lại sinh ma chướng, nhiễu loạn suy nghĩ của nàng, khiến nàng trở nên quá khích.

Hỗ Chu Kính vội vàng đứng dậy, ngăn nàng lại, đem nàng áp lên bàn.

Lúc này Hồ Lệ Khanh lại ôm nàng.

Hỗ Chu Kính nhìn nàng, có chút điên cuồng mạnh mẽ, ngược lại với khuôn mặt đầy nụ cười, cùng với trong mắt xuân ý lại tăng cao.

Biết mình mắc bẫy, Hỗ Chu Kính lập tức buông Hồ Lệ Khanh ra.

Hồ Lệ Khanh cũng không như ý của y, hai tay ôm chặt lấy người, hai chân kẹp lấy eo nàng, ngày cả cổ cũng quấn thật chặt.

Hai người cuộn chặt lấy nhau, trước ngực hô hấp phập phồng truyền đến tai đối phương.

Hỗ Chu Kính nói: "Buông tay, còn quấy rối nữa đừng trách ta không khách khí."
Hồ Lệ Khanh nghe được trong lời nói của nàng có sự tức giận, nhưng lại không nghe được hận ý, nàng đoán Hỗ Chu Kính cũng sẽ không làm gì nàng, vì vậy cũng không chút kiêng kị nào.

"Ta không buông, ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi."
"Ngươi..." Hỗ Chu Kính sẽ không giết nàng, cũng là vì như vậy, Hồ Lệ Khanh mới càng dám càn rỡ với nàng, Hỗ Chu Kính cũng tự hận mình bị trói cả chân tay, không cách nào thả ra được.

Nếu như nàng không cần phải cố kỵ nhiều như vậy, nhất định sẽ cắn chết Hồ Lệ Khanh trước.

Cổ của Hồ Lệ Khanh cũng ngay trước mắt mình, cúi đầu là thấy, vì động tác này mà xương xanh quai rõ ràng hiện lên đầy mê người, nhìn nàng từ góc độ này, ánh mắt có thể bị dẫn đến chỗ đen tối.

Hồ Lệ Khanh giống như một hài tử vô lại đùa bỡn, lúc này hành động như vậy chỉ có thể nói thật là ngây thơ.

"Thật ra thì người luôn lo ta bị hắn giết ta, cũng sợ ta vô tình sẽ trở thành đồ ăn của kẻ khác, ngươi đối với ta là quan tâm, nhưng lại không biết nói ra sao, ta nói không sai đúng không." Hồ Lệ Khanh phả ra nhiệt khí bên tai Hỗ Chu Kính.

Âm thanh cứng rắn Hỗ Chu Kính nói: "Không có không có không có!"
"Ta nói là có!" Hồ Lệ Khanh rốt cuộc dứt khoát đùa bỡn vô lại.

Há miệng cắn lên vai Hỗ Chu Kính, cắn xuống một cái, răng nanh găm vào trong da thịt Hỗ Chu Kính, cắn đến rỉ máu, khiến Hỗ Chu Kính phải nhíu mày.

"Đừng nghĩ rằng ta thật sự không dám giết ngươi, người đều có ranh giới cuối cùng, ngươi đừng ép ta động thủ." Hai tay Hỗ Chu Kính nắm thành quyền, để lên bàn, chịu đựng xung động đẩy Hồ Lệ Khanh ra.

Hồ Lệ Khanh buông vai nàng ra, khóe miệng còn dính máu, nàng liếm môi mình, nếm vị máu tươi chảy trên người Hỗ Chu Kính.

"Đại miêu, ngươi đuổi ta đi, ngươi không thấy chán sao, chính ngươi tự vui vẻ được sao?" Hồ Lệ Khanh hỏi nàng.

Hỗ Chu Kính chần chừ chốc lát, vui vẻ là gì? buồn chán là gì? năm tháng luôn kéo dài như vậy, nhưng cũng không hiểu được vui vẻ không hiểu được buồn chán, chỉ biết ngày qua ngày năm tháng như là bạch mã đi qua khe cửa.

Lát sau lại nói: "Không có ngươi ta cũng thanh tịnh hơn nhiều."
"Ta cảm thấy ngươi thích ta ở bên cạnh ngươi." Hồ Lệ Khanh nói thật, cũng không phải tự mình đa tình.

Trực giác Hỗ Chu Kính liền chối bỏ: "Không thể nào."
"Lúc ta và ngươi ở chung với nhau, ngươi luôn thả lỏng, hơn nữa ngươi thích ta làm thức ăn, còn cùng ta nói chuyện, tiểu đồng ở cùng người mấy trăm năm cũng không nói chuyện lấy một câu, cũng không ai thèm nói chuyện với ngươi, bởi vì bọn họ đều sợ ngươi, coi ngươi như một yêu quái rất là mạnh, thật sự thì ngươi một chút cũng không đáng sợ, ngươi là đại miêu, ôn hòa lại hiền lành..."
Hỗ Chu Kính cũng không muốn nghe nàng lải nhải nữa: "Im miệng."
"Tuân lệnh, ta liền im miệng." Hồ Lệ Khanh liền ngậm miệng lại, bất quá là dùng miệng Hỗ Chu Kính chận miệng nàng lại.

Bên trong lại khiến nàng chìm đắm trong hương vị ngọt ngào, giống như rượu thanh thuần nhất của nhân gian, hương vị ngọt ngào nhuận miệng trong suốt.

Hồ Lệ Khanh dùng lưỡi đầy lửa nóng cạy đôi môi khép chặt của nàng, tiến quân thần tốc vào bên trong, đánh vào bên trong không còn một manh giáp, Hồ Lệ Khanh thề phải đem Hỗ Chu Kính trêu đùa đến nhiệt tình, vừa quấn chặt lưỡi nàng vừa đưa tay vào trong váy nàng.

"Đại miêu, ngươi chớ nói dối, nói dối không thể thành thần tiên được."
"Không..." Hỗ Chu Kính mới vừa thoát ra khỏi miệng lại bị Hồ Lệ Khanh nhiệt tình che môi lại, Hồ Lệ Khanh không muốn nghe tranh cãi với Hỗ Chu Kính chút nào.

Tay thăm dò vào trong áo nàng, áo rộng rãi rất dễ dàng cho Hồ Lệ Khanh cởi ra, đầu ngón tay dò được xuân quang ấm áp bị che dấu, ánh mắt Hồ Lệ Khanh sáng lên, không khỏi kích động.

Nàng chạm vào nơi mềm mại của Hỗ Chu Kính, lần đầu tiên chạm vào thân thể nữ nhân ngoại trừ chính mình ra, Hồ Lệ Khanh cũng không thuần thục lắm, nhưng vẫn dẫn theo cảm giác rất nhiệt tình.

Ngón tay khép lại chạm vào mỗi chỗ trên da thịt, khối thịt mềm vì đụng chạm mà Hỗ Chu Kính hô hấp kịch liệt run lên.

Khi Hồ Lệ Khanh chạm đến chóp đỉnh đã cứng lên, lại bị tay Hỗ Chu Kính kéo ra, Hỗ Chu Kính thừa lúc nàng ý loạn tình mê thoát khỏi hai tay trói buộc của nàng.

Hồ Lệ Khanh nằm trên bàn đá, ngẩn ra, quên mất cả phản ứng.

Đôi mắt nàng còn chứa xuân ý, môi nàng vẫn còn ướt, nhưng lúc này Hỗ Chu Kính lại rời khỏi người nàng.

Hỗ Chu Kính nắm chặt lấy áo mình, quay đầu đi nói: "Hắn đi rồi, chúng ta mau tìm đường ra thôi."
"Không muốn..." Hồ Lệ Khanh đưa hai tay ra nhưng không giữ được nàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui