Đi được nửa đường bóng dáng các vị tỷ tỷ kia đang giận cũng tiêu hết, Hồ Lệ Khanh ra sức làm nũng cho các nàng xem, hết lòng khen ngợi, rót mật ngọt vào đầu các nàng, chủ yếu là lấy bảo bối của nàng, thẩm mỹ dưỡng nhan tư âm đủ loại kim hoàn, đan dược, không tiếc rẻ nhét vào tay các nàng.
Bảy vị thị nữ trông Hồ Lệ Khanh lớn lên, thương nàng không hết, mặc dù có khi tức giận, nhưng rồi cũng nhanh hết, mặt lại vui vẻ như cũ.
Hồ Lệ Khanh mở miệng ngọt đến không lời nói, khen một câu làm lòng người nở hoa, ai lại không thích nàng.
Nhưng chuyện Hỗ Chu Kính lại khác, trước là Hỗ Chu Kính đoạt công chúa hồ tộc, đây là tội lớn nhất, Hồ Tiên Nhi cũng đã nói ai có được Hồ Lệ Khanh thì sẽ được thừa kế tộc trưởng, cái này không phải là đồng nghĩa với việc Hỗ Chu Kính sẽ là tộc trưởng nhiệm kỳ tiếp sao? Nước phù ra chảy ra cho người ngoài, còn là một mẫu lão hổ, đám tỷ muội này cũng không nuốt trôi được, đối với Hỗ Chu Kính ánh mắt cũng không tốt.
Ngược lại Hỗ Chu Kính cũng không quan tâm, bản thân nàng tính tình lãnh đạm, đám người kia không dám đối mặt nói xấu nàng, nàng cũng không thèm để ý đến ánh mắt kia làm gì.
Hồ Lệ Khanh nhìn thấy đại tỷ dùng ánh mắt căm thù nhìn Hỗ Chu Kính, lấy mình che chờ cho Hỗ Chu Kính, không họ nhìn nàng.
Đại tỷ hừ lạnh một tiếng nói: "Nữ nhi xuất giá như tát nước ra ngoài, còn không bằng một chén nước."
Lời lẽ lạnh lùng nghe nhiều, Hồ Lệ Khanh cũng không sợ, nhưng chỉ sợ Hỗ Chu Kính không dễ chịu, nàng nói với Hỗ Chu Kính: "Nếu ngươi mất hứng thì nói cho ta biết, đừng dấu trong lòng."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó các nàng có muốn xin xỏ nước tiên gì cũng không cho nữa." Hồ Lệ Khanh nói.
Đại tỷ trước đó còn chưa vui nổi, liền dùng lại nói: "Ngươi...!ngươi thật sự làm như vậy sao?"
Hồ Lệ Khanh quay đầu nói: "Ngươi nghĩ đi a."
Đó là chắc chắn, lần này mấy vị tỷ muội kia cũng oán chết nàng, mọi người trong tộc ai cũng biết những thứ này Hồ Lệ Khanh có rất nhiều, nàng có bản lĩnh lấy được, cũng thẳng thắn cho các nàng, nếu sau này không còn được cho nữa mấy vị tỷ muội không có mỹ phẩm bảo dưỡng da thì khuôn mặt nhăn nheo không phải là tự mình làm xấu mình sao.
Nàng nói: "Ngươi sinh sau ta, ta còn thương ngươi, ngươi không nên vì một người ngoài mà trở mặt với ta chứ."
"Nàng không phải người ngoài, nàng là của ta." Hồ Lệ Khanh như là mẫu dạ xoa, nhìn khuôn mặt nàng tươi cười hét to.
"Được, được....!ta không trừng nàng là được." đại tỷ đầu hàng trước tiên, quả nhiên, nữ nhi xuất giá thì không tim không phổi, theo người ngoài, ngay cả trừng một cái cũng không được, không thể trừng thì dùng mắt liếc khi dễ nàng ta, sao chứ, cái người ngoài kia còn cười vui vẻ như vậy...!
Đám tỷ muội nhìn thấy Hỗ Chu Kính mặt đầy nụ cười, trong lòng thầm nghi ngờ, người này sao lại âm hiểm như vậy.
Đến chân núi hồ sơn, lần này nhân sĩ hồ tộc đã tụ tập quanh ranh giới, đợi công chúa an toàn không việc gì tới.
Gần đến nơi thì lại sợ, Hồ Lệ Khanh quay đầu nói: "Chúng ta không trở về được không."
Hỗ Chu Kính nói: "Nhưng bọn họ đã thấy chúng ta."
Hồ Lệ Khanh đi một chút quay lại nhìn, không muốn nhìn thấy bộ mặt u ám của nương và mấy vị tiểu di: "Ta không muốn gặp các nàng, nên không có nghĩ gì hết."
"Hồ Lệ Khanh!"
Đường cách chừng mươi bước, ngay cả con rùa cũng bay đến đây được, hai người lằng nhằng cọ xát nửa ngày, mới đi đến một nửa.
Hồ Tiên Nhi bị các nàng mài hết bình tĩnh, hét to.
Hồ Lệ Khanh biết, mình có gạt mình lấn hiếp người đi nữa cũng không có nghĩa gì, bước nhanh hơn, đem Hỗ Chu Kính tới trước mặt Hồ Tiên Nhi, thấp giọng gọi mọt tiếng: "Nương."
"Nàng là ai..." Hồ Tiên Nhi đánh gia nữ nhân bạch y mà Hồ Lệ Khanh đem tới, nhìn nàng bạch y đơn gian trắng như tuyết, tóc búi đơn giản cũng không có trang sức, gương mặt khôi ngô khác với nữ nhân hồ tộc mị hoặc, ngược lại tự nhiên hào phóng tiêu sái thoải mái, nàng giơ tay nhấc chân cũng ưu nhã quý khí, như là gió xuân.
Ánh mắt Hồ Tiên Nhi nóng bỏng, so với mặt trời giữa trưa còn thua một nước, Hỗ Chu Kính trong lúc nàng còn đang nhìn thì mỉm cười đợi, cũng thuận tiện nhìn lại nàng.
Hồ Lệ Khanh xinh đẹp quyến rũ nhưng thua ở điểm không được thuần thục, còn Hồ Tiên Nhi là nữ nhân âm nhu ý vị, ánh mắt cũng lộ ra mị hoặc.
Ánh mắt đột nhiên trợn tròn, ngược lại Hồ Tiên Nhi tức giận, chỉ Hỗ Chu Kính nói: "Ngươi...!ngươi....!ngươi không phải là mẫu lão hổ kia đó chứ?"
"Nương, làm gì vậy?" Hồ Tiên Nhi đột nhiên cử động cũng hù dọa luôn Hồ Lệ Khanh, Hồ Lệ Khanh nhỏ giọng hỏi Hỗ Chu Kính: "Nương ta và ngươi biết nhau sao?"
Hỗ Chu Kính nói: "Hai người chúng ta là cố nhân."
"Mẫu lão hổ, ta nói cho ngươi biết, trước kia ta hại ngươi là ta sai, có gì thì hướng đến ta, không dược hạ thủ với nữ nhi ta." Hồ Tiên Nhi kéo tay Hồ Lệ Khanh, dùng sức kéo nàng về phía mình.
Tay Hồ Lệ Khanh bị nàng kéo đau, vẫn dùng sức nắm tay Hỗ Chu Kính không chịu buông nói: "Nương, có gì từ từ nói, ngươi đừng như vậy được không?"
"Nàng đối tốt với ngươi là muốn báo thù ta!"
"Ta không tin, là ta muốn nàng, nếu nàng nghĩ vậy, thì đã sớm đáp ứng ta rồi." Hồ Lệ Khanh nói.
Hồ Tiên Nhi lửa giận lên đến đầu, nữ nhi nàng lại đến nước này, hai tay lại dùng sức nói: "Mau đến đây, nương vì muốn cứu ngươi."
Hồ Lệ Khanh quyến luyến ánh mắt Hỗ Chu Kính nhìn nàng không muốn bỏ đi, lúc này Hỗ Chu Kính đưa ta nắm eo nàng lại, một tay giữ tay Hồ Tiên Nhi, giúp nàng tránh khỏi ma trảo của hồ Tiên Nhi nói: "Có gì không thề ngồi xuống mà nói sao?"
Cánh tay Hồ Lệ Khanh bị kéo mạnh đỏ một mảng.
Nàng hỏi Hỗ Chu Kính: "Nương và ngươi đã kết bao nhiêu cừu hận lớn nhỏ a, đến cả ta cũng hận luôn."
Hồ Tiên Nhi giậm chân nói: "Ngươi..."
"Tỷ tỷ, tộc nhân còn đang nhìn ngươi, phải chú ý hình tượng của mình một chút." Người bên cạnh thấp giọng nói, Hồ Tiên Nhi lúc này mới ý thức được vì mình quá vội vã mà quên mất hình tượng, vội chỉnh y phục, hất cằm, đi về phía Hỗ Chu Kính và Hộ Lệ Khanh nói: "Vào cung nói sau."
Đường lên núi, mọi người không ngừng đánh giá Hỗ Chu Kính, như là nhìn thấy quái vật ba đầu tám tay, Hỗ Chu Kính bị vô số ánh mắt nóng bỏng soi cả người, không nhịn được hỏi Hồ Lệ Khanh: 'Người hồ tộc...!cũng nhiệt tình hiếu khách như vậy sao?"
Hồ Lệ Khanh nói: "Không, bọn họ đang thử mị lực của mình, có thể cướp ngươi từ trong tay không thôi."
Cón ném ánh mắt rù quến kia coi chừng ta vẽ hoa trên mặt ngươi giờ.
Hồ Lệ Khanh nhìn đám người kia cười nhạt, sau đó cảnh cáo đại miêu nói: "Không cho phép nhìn người khác, cũng không được thay đổi, nữ nhân trong hồ tộc so với ta còn ai đẹp hơn chứ."
Bàn về sắc đẹp, Hồ Lệ Khanh tự nhận mình không thua so với bất kì ai, nhưng là lòng người khó dò, đám yêu ong bướm này không ngừng phao mị nhãn, khó bảo toàn đại miêu không bị câu mất.
Hồ Lệ Khanh nhìn Hỗ Chu Kính, thấy ánh mắt nàng nhìn phía trước, làm như không thấy những người này, cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
Vào trong cung, các vị thị nữ phân tán, để lại mẫu nữ Hồ Lệ Khanh cùng một người ngoài nàng mang theo về, góp đủ một bàn mạt chược.
Trên bàn bày đủ loại, quả tươi cùng quả khô, Hồ Lệ Khanh lấy mấy cái ăn, ăn đến miệng đầy ong, Hồ Tiên Nhi vỗ bàn một cía, đem sự chú ý của hai người chuyển qua người mình.
Nàng trước tiên quan sát Hỗ Chu Kính một phen nói: "Mấy trăm năm không thấy, ngươi cũng có thay đổi lớn, lần đầu nhìn thấy ta cũng không nhận ra ngươi, còn để chuyện xảy ra giữa nữ nhi ta và ngươi, là ta sai rồi, là ta đem nữ nhi mình đẩy xuống hố lửa."
Hồ Lệ Khanh vểnh tai nghe, mấy lời nói của hai người nghe thế nào cũng giống như đang ôn chuyện cũ.
Tình xưa khó quên?
Hồ Tiên Nhi nói: "Vậy ngươi còn nhớ ta không?"
"Đại khái nhớ một ít." Hỗ Chu Kính đáp.
Hồ Lệ Khanh mặt sụp đổ, đây là ý gì, chẳng lẽ ngoại trừ thần tiên tỷ tỷ, Hỗ Chu Kính còn có nợ tình với một hồ tiên tỷ tỷ nữa...!nhưng tại sao lại là nương mình, thật đáng buồn!
"Ngươi nhớ những gì?" Hồ Tiên Nhi để ý nàng nhớ đến chuyện kia.
Hỗ Chu Kính nói: "Hẳn là bách hoa yến ở long cung, ta được an bài ngồi cùng chỗ với ngươi, khi đó ngươi hỏi long quân một câu, trong tam giới nữ nhân đẹp nhất là ai?"
Đó là bách hoa yến ngàn năm trong tam giới mới có một lần, mời đến đủ mọi mỹ nữ, tề tụ long cung, bách hoa tề tụ, không chớp mắt, trong bữa yến có một người hỏi long quân, với ánh mắt nhìn người của ngươi ai là nữ nhân đẹp nhất trong tam giới.
Long quân cầm rượu, một mình bước đi thưởng thức.
Trên trời tiên cảnh dao trì tiên nữ đến băng thanh ngọc khiết, dĩ nhiên không thể xâm phạm, ma nữ ma giới thì yêu mị đầy mị hoặc, Hồ Tiên Nhi yêu giới càng khiến cho nam nhân mềm xương.
Nữ tử ngồi kia thiên thu không nói gì là một người tốt nhất.
Hồ Tiên Nhi bóp nát ly trà trong tay: "Long quân lão đó mù rồi, không thấy ta như hoa như ngọc, nhưng lại cứ đi khen nữ la sát này, nói ngươi siêu phàm thoát tục, là mỹ nữ đẹp nhất tam giới."
Long quân cứ thế cầm rượu tới trước mặt Hỗ Chu Kính nâng lên nói với nàng: Đây mới thực là tuyệt sắc, siêu phàm thoát tục, không gì sánh kịp.
.
ngôn tình tổng tài
Hỗ Chu Kính hất đổ ly rượu trong tay hắn, nhìn hắn khinh thường nói: Các ngươi bày ra bữa yến tiệc này, còn đối với nữ tử ngồi đây chỉ chỉ chỏ chỏ, làm như đang ngón tay chỉ giang sơn khí thế, còn các ngươi là nữ tử còn cam nguyện để nhân phẩm bị đem ra đánh giá nghiền ngẫm, thật là...!
Hỗ Chu Kính bình tĩnh nói: Sau đó ngươi coi như là chuỗi xích mích, cùng ta đánh đấu, còn cười nhạo ta phải gả cho một nam nhân còn mỹ hơn mình rồi mỗi ngày luôn chỉ biết tự ti.
Hồ Tiên Nhi là người đầu tiên nhảy ra, không nói một lời liền liền xuất chín ra roi.
Hỗ Chu Kính tránh một roi, tay áo nàng bị đánh rách.
Nhất thời long cung loạn thành một đống, tiếng nữ tử kêu không ngừng, đi trốn khắp nơi, giống như đám thỏ hoảng sợ.
Hồ Tiên Nhi giẫm lên bàn Hỗ Chu Kính, uy hùng nói: Ngươi nói chúng ta hợp nhau sao, ngươi xem thường nam nhân, cũng phải gả cho nương nương khang, nương nương khang so về dáng dấp còn đẹp hơn ngươi ba phân, ngươi gả cho gắn sau này mỗi ngày sao dám nhìn hắn a, mặt hắn so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, không thấy tự ti sao?
Hồ Tiên Nhi vỗ bàn một cái nói: Đúng rồi, chẳng lẽ không đúng sao! Nương nương khang kia không phải so với ngươi mỹ hơn sao, ta nói sai sao! Ngươi ở trước mặt chúng nữ bôi hoa mặt ta, nói ta không còn mặt xuống đài.
Hỗ Chu Kính giận tím mặt, nàng lấy pháp khí, đang yên lành liền biến thành một trận chiến.
Hỗ Chu Kính cùng Hồ Tiên Nhi xuất thủ như muốn lấy mạng đối phương, mỗi chiêu đều không tha cho nhau, Hỗ Chu Kính đối với dung nhan Hồ Tiên Nhi luôn quan tâm nhất trong lúc đánh nhau làm bị thương má của Hồ Tiên Nhi.
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Hồ Tiên Nhi vẫn còn cảm thấy mặt mình đau, không tránh được đưa ta xoa mặt mình.
Hồ Lệ Khanh vội chen vào giữa hai người nói: Nương, Chu Kính đừng nói nữa!
Câm miệng, không nhìn thấy nương ngươi đang cùng mẫu lão hổ này đòi nợ cũ sao! Hồ Tiên Nhi đẩy ngã nàng sang một bên, đứng trước mặt Hỗ Chu Kính, Hỗ Chu Kính lại phong kinh vân đạm, bóp vỡ hạt đào, lấy nhân bỏ vào tay cho Hồ Lệ Khanh.
Hỗ Chu Kính nói: Đừng lo lắng, nàng cùng ta có nợ cũ, ta và nàng lại không có thù qua đêm.
Hồ Tiên Nhi nói: Ngươi không những vẽ hoa mặt ta, còn...!Còn....!Đáng hận, chuyện kia sao có thể nói ra được.
Hỗ Chu Kính chớp mi nói: Ta còn làm gì? Ta không nhớ.
Hồ Tiên Nhi đỏ mặt không dám nói hết.
Hồ Lệ Khanh giận trừng Hỗ Chu Kính: Ngươi làm gì nương ta!
Hồ Tiên Nhi hắng giọng nói: khụ khụ, ta nói sau đó, ngày thành thân hôm đó, nàng thừa kế chức trưởng lão hồ tộc, cùng ngày hôm đó làm tân nương.
Hồ tộc vì chuẩn bị cho việc trọng đại này phải mất hết 99 năm.
Nàng đội phượng quan che khăn, ngồi trong điện đợi đội rước tân nương tới.
Mặt trời mọc rồi lặn cũng không thấy ai tới.
Giờ lành đã qua, tới ngày thứ ba, mới nhìn thấy vị hôn phu xuất hiện.
Mà tất cả đều do Hỗ Chu Kính gây ra.
Quên.
Hỗ Chu Kính vô tội nói.
Ngươi sao có thể quên! Hồ Tiên Nhi bùng nổ tức giận, móng tay dài ra vài cm, lao đến trước mặt Hỗ Chu Kính.
Hồ Lệ Khanh đưa mình chặn tay nương lại nói: Nương, nàng thật xin lỗi người, nhưng chuyện cũng đã qua, người ít nhất cũng nể tình ta, không nên hạ độc thủ với nàng.
Nàng phải xin lỗi ta nhiều chuyện lắm, nếu như không phải nàng, thì danh hiệu mỹ nữ bữa bách hoa yến đó là của ta.
Hồ Lệ Khanh bi thương: Nương...!Chuyện này...!
Chuyện này làm sao, chuyện này lớn mà.
Hứ.
Hồ Tiên Nhi thu tay về, móng tay cũng bình thường lại, ngồi xuống, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn hai người bọn họ, nữ nhi mình chết cũng đối đầu mình, nữ nhi như vậy có lợi ích gì, sinh cũng đâu có dễ.
Nương, vậy trước đó nàng nói tới trả thù, có phải người cũng làm sai chuyện gì không? Hồ Lệ Khanh ngồi xuống liền thẩm vấn nương nàng.
Nếu là chuyện mấy trăm năm trước, Hỗ Chu Kính thật làm chuyện có lỗi với nương mình, vậy hẳn là nương mình đã tìm nàng trả thù, mà không phải do sợ nàng trả thù, huống chi Hồ Lệ Khanh cũng hiểu rõ nương mình, nương tuyệt đối sẽ không bỏ ý định, nếu để Hỗ Chu Kính chiếm tiện nghi lớn, nương sao có thể nuốt trôi khẩu khí đó.
Nói tới chuyện này, trong lòng Hồ Tiên Nhi cũng chột dạ, con ngươi dừng lại vòng vo một hồi, Hồ Lệ Khanh nghiêm mặt nói: Nương, trước kia người đã làm chuyện xấu gì với nàng!
Nàng hại ta không thể thành ma.
Hỗ Chu Kính nhẹ nhàng nói.
Hồ Lệ Khanh kinh ngạc không thôi: Ngươi nhớ ra rồi! Lần này có phải sẽ hận chết nương mình sau đó tới mình.
Hỗ Chu Kính cũng chỉ nhớ được một ít, sau thiên kiếp, thì ký ức luôn theo về, ký ức cũ bị mất đột nhiên hồi phục như cũ.
Nàng dần nhớ lại quá khứ của mình, vài cố nhân nàng quên mất cũng xuất hiện trong kí ức, có cả hồ ly tinh sát thiên đao Hồ Tiên Nhi này.
Nàng luôn hận con hồ ly này, nhưng không nhớ nổi nàng là ai, bây giờ cũng biết được.
Nàng nhớ khi đó mình sắp tu thành ma thai, nhưng ngay lúc mấu chốt, Hồ Tiên Nhi lại đem địch nhân của nàng đến, lợi dụng những người này tới là loạn tâm nàng, ma thai mới hình thành, là lúc ma lực yếu nhất, nàng vừa phải bảo vệ ma thai của mình, vừa phải nghênh chiến với đám sát thủ.
Hồ Tiên Nhi thì đứng đằng xa xem kịch hay.
Nữ nhân này, mấy trăm năm sau lại nhớ tới bộ mặt đáng giận của nàng, hận không thể xé tan mặt nàng.
Hồ Tiên Nhi không còn khí, nhỏ giọng nói: Ta nghĩ là ngươi đã sớm chết, ngày lễ ngày tết cũng vì ngươi thắp một nén nhang.
Đây coi như là còn có lương tâm.
Nếu là người khác sẽ không có đãi ngộ này đâu.
Thiên a...!Mau đến giúp ta đi...!Hồ Lệ Khanh nằm trên bàn vô lực than thở.
Hỗ Chu Kính nói: Ta cũng không so đo với nàng.
Hứ, ta mà thèm so đo với người sao.
Hồ Tiên Nhi còn đu theo mắng một câu.
Hỗ Chu Kính nói: Hồ ly tinh, ngươi chớ có chọc ta bực mình.
Hồ Tiên Nhi cười nhạt nói: Mẫu lão hổ, ngươi cho là ta sợ người à! Mấy trăm năm trước ta không sợ người, mấy trăm năm sau ta càng không sợ người.
Hồ sơn ta là chủ, ngươi cho đây là núi của ngươi sao?
Hỗ Chu Kính nổi giận, Hồ Tiên Nhi cắn răng nghiến lợi hất cằm dương dương đắc ý, nhìn đối phương chằm chằm, ánh mắt giao tiếp xuất hiện tia lửa.
Hồ Lệ Khanh lửa giận ngút trời, vỗ bàn một cái, kêu hai người bình tĩnh lại.
Nương, im miệng, đi ra ngoài! Hồ Lệ Khanh quát lên.
Hồ Tiên Nhi bị khí thế nữ nhi mình dọa sợ choáng váng, ngoan ngoãn đi ra cửa, lúc này mới nhớ sao mình lại phải nghe lời đi ra, Hồ Lệ Khanh lại đẩy nàng ra ngoài, nói: Nương, nàng là người của ta, ngươi muốn đánh nàng thì đánh chết ta trước rồi nói sau.
Hồ Lệ Khanh, ngươi đây là giúp nàng không giúp nương ngươi a! Hồ Tiên Nhi nói.
Mình tân tân khổ sinh nàng cư nhiên nàng lại nói với mình những lời như vậy, thiên địa chứng dám a! Biết vậy trước kia không sinh ngươi ra cho rồi.
Hồ Lệ Khanh nói: Ta chỉ giúp mình, trong mắt ta hai người ngây thơ như là hài tử vậy.
Rốt cuộc nàng ta chuốc mê hồn dược gì cho ngươi, ngươi luôn bênh cho nàng, nàng khi dễ nương ngươi a, ngươi....!Rầm! Cửa đóng lại, Hồ Tiên Nhi nhìn cửa đóng lại, thật lâu không nói gì.
Mưu thần yên lặng không tiếng động xuất hiện cạnh nàng, đem nàng ôm vào ngực nói: Tỷ tỷ, muốn khóc thì khóc trong ngực ta nè.
Bất hiếu nữ, nghịch nữ...!Hồ Tiên Nhi dựa vào ngực nàng, ưu tư mất khống chế, nước mắt rơi như mưa, nhất thời khóc thành hoa lê đái vũ không thể không thương hại.
===///===
editor: túm quần chương 55 tui đã có được đoạn H, mấy thím mún xem hãy đến Bách Gia Trang nha, tui đăng bên đó trước, khi nào bên này xong tui sẽ up sau, chân thành cám ơn boss Vũ và bạn Snow đã giúp mình có được đoạn raw bị thiếu chương 55, cúi đầu.
Đa tạ các thím ủng hộ ^^, nhớ sang Bách Gia Trang ủng hộ các editor khác nha các thím ^^..