Hàng chục hàng trăm mũi tên sắc nhọn xé nát trời đêm, phát ra những tiếng kêu chói tai, chỉ trong khoảnh khắc, hơn hai mươi tên binh sĩ Bắc Phương áp tải cỏ khô đã ngã lăn trong vũng máu. Gần một nửa trong đó tuy rằng chỉ bị thương nhẹ, lồm cồm bò dậy vắt giò lên cổ định chạy trốn giữ mạng, nhưng bọn chúng chưa chạy được bao xa, hơn trăm tên đánh lén vung cao chiến đao từ bốn phía ập tới.Một trận giao phong kịch liệt và ngắn ngủi diễn ra, đám binh sĩ Bắc Phương bị tiêu diệt hoàn toàn. Rất nhanh, đám đánh lén liền chia ra hai mươi người thay đổi trang phục quân Bắc Phương, sau đó tiếp tục đẩy những chiếc xe cỏ khô nghênh ngang tiến về phía quân doanh của quân Bắc Phương cách đó mười mấy dặm._________Quân doanh của quân đoàn Bắc Phương.Cửa doanh đóng chặt, mười mấy tên binh sĩ canh gác tay cầm trường mâu đứng nghiêm phía sau cửa doanh, lấy ánh mắt cảnh giác không ngừng quan sát vùng bình nguyên mênh mông tối đen trước mặt. Cách cửa doanh không xa, một tiểu đội du kỵ binh tay cầm đuốc đang đi tuần tra qua lại dọc theo bốn phía hàng rào doanh, bốn phía doanh đuốc cắm đầy trên hàng rào chiếu sáng khắp xung quanh, có cả trạm gác trong tối lẫn ngoài sáng, trông thật là nghiêm mật.Trên vùng bình nguyên mênh mông tối om phía trước đột nhiên xuất hiện rất nhiều điểm sáng, chợt có tiếng người kêu ngựa hí theo gió đưa tới. Đám binh sĩ phụ trách canh gác nơi cửa doanh lập tức trở nên cảnh giác, tên tiểu đội trưởng cầm đầu đã đặt tay lên chuôi đao, một khi phát hiện tình hình khác thường lập tức sẽ thổi còi báo động.Chỉ trong thời gian uống cạn chén trà, đám người phía trước đã cầm đuốc tiến tới cửa doanh, nhìn thấy đám người này là đội quân nhu phụ trách vận chuyển cỏ khô, mười mấy tên binh sĩ canh gác cửa doanh không khỏi nhẹ nhàng thở phào. Tuy nhiên xuất phát từ sự thận trọng và quân kỷ, tên tiểu đội trưởng chỉ huy nhóm canh gác vẫn cao giọng quát:- Khẩu lệnh?Đội vận chuyển quân nhu ngừng lại, tên tiểu đội trưởng cầm đầu tiến lên mấy bước lớn tiếng đáp:- Núi hoang không có đường đi, trả lời?Bàn tay đang nắm chặt chuôi đao của tên tiểu đội trưởng canh gác cửa doanh liền buông lỏng, đáp:- Huynh đệ Bắc Phương anh dũng, mở cửa!Tên tiểu đội trưởng canh gác cửa doanh ra lệnh một tiếng, cửa doanh đang đóng chặt ầm ầm mở toang, đội vận chuyển quân nhu bên ngoài doanh lập tức đẩy mười mấy chiếc xe chở củi khô chậm rãi tiến vào. Mười mấy tên binh sĩ Bắc Phương phụ trách canh gác vọt tới hai bên, quan sát đội vận chuyển, bỗng nhiên tên tiểu đội trưởng canh gác kêu lên một tiếng kinh ngạc:- Ách, vì sao không phải là Hà lão Tứ? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.mTên tiểu đội trưởng đội vận chuyển sửng sốt một chút, tay phải bất giác đặt lên chuôi đao. Thấy tình hình như vậy, hai mươi tên tướng sĩ trong đội vận chuyển cũng lặng lẽ hướng về xe cỏ khô, chỉ chờ tên tiểu đội trưởng cầm đầu ra lệnh một tiếng, bọn chúng sẽ không ngần ngại rút chiến đao ra chém giết một trận.Không khí dường như ngưng đọng lại, ngay lúc tên tiểu đội trưởng vận chuyển quân nhu nghĩ rằng đã bại lộ, chuẩn bị rút đao ra động thủ, bỗng nhiên tên tiểu đội trưởng canh gác hạ thấp giọng, thì thào đầy vẻ thần bí với tên tiểu đội trưởng vận chuyển:- Ôi, ta hỏi vị tiểu huynh đệ này có phạm tội gì với Hà lão Tứ hay không? Mấy ngày trước cỏ khô mà hắn vận chuyển đến cho liên đội chúng ta đều thối cả, nhất định là tên tiểu tử ấy đã mang cỏ khô tốt bán đi nơi khác!Tên tiểu đội trưởng vận chuyển quân nhu thở phào nhẹ nhõm, tay phải đang nắm chặt chuôi đao lặng lẽ buông ra, cười khổ nói:- Vậy sao, ta cũng không biết nữa…- Ha ha, hiểu rồi, hiểu rồi…Tên tiểu đội trưởng canh gác khoát khoát tay, mỉm cười:- Đi nhanh đi, quan quân nhu đại nhân đang chờ các ngươi bên trong!Tên tiểu đội trưởng vận chuyển ừ một tiếng, gọi đám binh sĩ vận chuyển phía sau, đẩy mười mấy xe cỏ khô tiến vào đại doanh.___________Trường đua ngựa Cô Sơn.Toàn trường đua ngựa nhìn qua giống như một toà quân doanh khổng lồ, tuy nhiên đóng quân thường xuyên ở nơi đây chỉ là một đại đội cảnh vệ địa phương của hành tỉnh Bắc Phương. Tuy rằng trên danh nghĩa là quân đội, thật ra chỉ là mục dân chuyên chăn nuôi, kỹ thuật cỡi ngựa của đại đội cảnh vệ này rất khá, bất quá lực chiến đấu lại chẳng ra gì. Nếu mang một đội cảnh vệ chưa từng ra chiến trường so với một đám lão binh từng lăn lộn trên đầu gươm mũi giáo hiển nhiên là có sự khác nhau rõ rệt, sự khác nhau này có thể nói là một trời một vực.Trời đã sẫm tối, bầy chiến mã thả ngoài đồng cỏ bắt đầu lục tục trở về chuồng ngựa nằm trong trường đua ngựa, đám thủ vệ canh gác trường đua như thường lệ đóng cửa trường đua, lại phái ra du kỵ binh tuần tra bốn phía trường đua cùng với cắt đặt người canh gác, nhưng những biện pháp an ninh này giống như là làm qua loa cho xong việc.Dưới ánh trăng nhàn nhạt, một cánh quân hơn hai ngàn người đang âm thầm lặng lẽ tới gần trường đua ngựa.Cánh quân này đương nhiên là Man nhân do Mạnh Hổ và Hùng Bá Thiên suất lĩnh. Sau khi chạy vài vòng qua lại giữa thành Tiểu Tùng Lâm và thành Đại Tùng Lâm thoát khỏi hai đường truy binh thành công, cánh quân này liền chạy thẳng vào trong đám rừng rậm rạp trên sườn Nam đại hoang sơn. Sau khi trải qua hai ngày hai đêm hành quân gấp rút, đã lặng lẽ tới bên ngoài trường đua ngựa Cô Sơn.Tiếng vó ngựa thong thả đột nhiên vang lên phía trước cách đó không xa, nhờ có ánh trăng mờ mờ, Mạnh Hổ dẫn đầu phát hiện một đội du kỵ binh của quân Bắc Phương ở phía trước đang từ từ tiến lại. Mạnh Hổ vội vàng giơ cao cánh tay phải, đồng thời ngồi thụp xuống, đám Man nhân theo sát sau lưng Mạnh Hổ vội vàng bắt chước nằm rạp mình trên mặt cỏ.Cổ Vô Đạo ở sát sau lưng Mạnh Hổ dùng khuỷu tay trườn lên ngang với Mạnh Hổ, nói:- Tướng quân, thoạt nhìn thì trường đua ngựa Cô Sơn không có gì khác thường, thế nhưng không hiểu vì sao trong lòng ty chức luôn luôn cảm thấy có gì đó bất ổn, tóm lại ty chức cảm thấy việc này có vẻ thuận lợi ngoài sức tưởng tượng! Lẽ ra lão tặc Sử Di Viễn không thể nào không đoán được chủ ý quân ta sẽ đánh trường đua ngựa Cô Sơn mới phải!Đôi mắt sáng quắc của Mạnh Hổ nhìn chằm chằm vào trường đua ngựa cách đó không xa, nhưng không lên tiếng trả lời. Cổ Vô Đạo ngẫm nghĩ một lúc, sau đó lại nói:- Tướng quân, có cần phải chờ tướng quân Hưng Bá bên kia đắc thủ rồi chúng ta mới động thủ hay không?- Không!Mạnh Hổ đột nhiên đưa tay lên, quả quyết nói:- Không cần phải đợi, mặc kệ Trương Hưng Bá có đắc thủ hay không, chúng ta đều phải động thủ.Hùng Bá Thiên từ bên kia áp sát Mạnh Hổ, giọng hung hăng:- Tướng quân ngài hạ lệnh đi, bọn tộc nhân đã nôn nóng lắm rồi!______________Ngoại ô thành Tiểu Cô, quân doanh của quân đoàn Bắc Phương.Rốt cục tiểu đội vận chuyển quân nhu đã đẩy mười mấy chiếc xe cỏ khô tới chuồng ngựa, tên quan quân nhu đã chờ đến mức mất kiên nhẫn tiến tới quát tháo tên tiểu đội trưởng vận chuyển vài câu, xong quay sang nạt nộ bọn tráng đinh trong tiểu đội, bắt bọn họ trợ giúp đội hậu cần quân doanh cho ba ngàn chiến mã ăn cỏ khô.Tên quan quân nhu sơ ý nên không phát hiện ra, khi hắn hạ lệnh cho đội vận chuyển giúp đỡ đội hậu cần cho chiến mã ăn cỏ khô, trong ánh mắt của tên tiểu đội trưởng vận chuyển thoáng qua một tia sáng lạnh lẽo làm cho người ta trông thấy phải rùng mình sợ hãi._____________Bên ngoài trường đua ngựa Cô Sơn.Mạnh Hổ ngẩng đầu nhìn lên mảnh trăng lơ lửng giữa trời, đột ngột đứng dậy, cánh tay khoẻ mạnh hung hăng vung cao, không chút do dự quát:- Giết!Hùng Bá Thiên và Lang Hào phía sau Mạnh Hổ đồng thời nhảy dựng lên, hai người hung hăng dẫn đầu, ngửa mặt lên trời dùng tiếng của Man nhân rống to:- Giết….- Giết giết giết!Phía sau Hùng Bá Thiên và Lang Hào, hơn hai ngàn Man nhân đi theo đều nhảy dựng lên, xoay người rút ra chiến đao theo sau Mạnh Hổ ào ạt xông về phía trường đua ngựa. Dưới bầu trời tối đen như mực, hơn hai ngàn Man nhân như một bầy sói thảo nguyên đói khát gào thét xông thẳng về phía trước._______________Trong doanh của trường đua ngựa Cô Sơn.Trường chủ trường đua cũng chính là đại đội trưởng đội cảnh vệ vừa mới chinh chiến một phen với hai ả kỹ nữ giờ đang ngủ say, đột nhiên nghe được bên ngoài vang lên âm thanh hò hét long trời lở đất, không khỏi giật mình tỉnh giấc. Tên đại đội trưởng cảnh vệ vội đẩy hai ả kỹ nữ đang quấn trên người mình ra, ngồi dậy quát lên kinh hoảng:- Sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì?Tên đại đội trưởng cảnh vệ vừa dứt lời, một tên tiểu đội trưởng ù té chạy vào trong trướng, giọng lo sợ hoảng hốt:- Trưởng quan, không ổn rồi, đại sự không ổn!Tên đại đội trưởng cảnh vệ tát tên tiểu đội trưởng một bạt tai, lớn tiếng quát hỏi:- Nói mau, xảy ra chuyện gì?- Địch tập kích!Tên tiểu đội trưởng nói với vẻ hoảng hốt:- Không biết rõ thân phận bọn địch đang tập kích trường đua.- Hồ đồ!Tên đại đội trưởng cảnh vệ lớn tiếng khiển trách:- Cái gì mà không rõ thân phận quân địch? Địch từ đâu tới?- Thật mà, lời tiểu nhân đều là sự thật!Tên tiểu đội trưởng vội la lên:- Trưởng quan mau chạy trốn đi thôi, quân địch đã đánh vào trường đua, nếu không chạy thật nhanh e rằng không còn kịp nữa!Soạt soạt soạt…Tên tiểu đội trưởng vừa dứt lời, bốn vách trướng bồng bằng da trâu đột nhiên vang tên tiếng xé rách chói tai, tên đại đội trưởng cảnh vệ vội nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy mười mấy thanh chiến đao sáng loáng đã xả toà trướng bồng ra làm mấy mảnh.Ngay sau đó, cả toà trướng bồng bằng da trâu đột ngột đổ xuống, địch nhân đông như kiến hiện ra trước mặt hai người, hai ả kỹ nữ trên giường vừa nhổm người ngồi dậy lập tức hét lên một tiếng, vội vàng kéo chiếc áo ngủ bằng lông thú che thân hình đầy đặn lại. Tên đại đội trưởng cảnh vệ và tên tiểu đội trưởng hồn vía lên mây, vội vàng rút chiến đao ra, bốn thanh chiến đao sáng loáng đã gác qua cổ bọn chúng, cả hai kêu lên sợ hãi, đũng quần trở nên ướt sũng từ lúc nào không hay biết…_____________Ngoại ô thành Tiểu Cô, quân doanh của quân đoàn Bắc Phương.Đêm đã rất khuya nhưng Mã Tứ Phong vẫn còn trằn trọc chưa yên giấc.Thân là một quân nhân của đế quốc, Mã Tứ Phong không hề do dự mà chấp hành quân lệnh của Binh bộ, suất lĩnh quân đoàn Bắc Phương không chút lưu tình tiêu diệt địch nhân xâm nhập hành tỉnh Bắc Phương, bất kể cánh quân này là quân đoàn Mãnh Hổ do Mạnh Hổ suất lĩnh. Giao tình với Mạnh Hổ và quân đoàn Mãnh Hổ là một chuyện, chấp hành quân lệnh của Binh bộ lại là một chuyện khác, Mã Tứ Phong tuyệt đối sẽ không vì tư mà bỏ công.Nhưng sâu thẳm trong lòng Mã Tứ Phong, hắn vẫn không muốn đối địch cùng Mạnh Hổ. Không chỉ vì Mạnh Hổ và quân đoàn Mãnh Hổ là một đối thủ đáng sợ, mà còn vì Mạnh Hổ là một đối thủ đáng được tôn kính, quân đoàn Mãnh Hổ là một cánh quân đáng được tôn kính. Chuyện này nếu người chưa từng tiếp xúc qua với bọn họ thì không thể nào hiểu được.Mã Tứ Phong vẫn còn nhớ rất rõ nềm tin của quân đoàn Mãnh Hổ: Vững như bàn thạch, tuyệt không buông bỏ; sống chết có nhau, thề không bỏ mặc!Một làn gió nhẹ len qua khe hở của trướng bồng bằng da trâu, làm cho cây đuốc bằng nhựa thông cắm trên vách trướng lay động không ngừng, giống như vẻ mặt hiện giờ của Mã Tứ Phong. Hắn hít sâu một hơi thật dài sau đó chậm rãi đứng lên đi ra cửa, vén rèm trướng ngắm vầng trăng lưỡi liềm treo cao cô tịch, Mã Tứ Phong khẽ thì thào:- Tướng quân Mạnh Hổ, ta hy vọng ngài đừng tới hành tỉnh Bắc Phương, ôi….Trong lúc Mã Tứ Phong đang ngắm trăng cảm khái, phía trước đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, chợt một con khoái mã nhanh như chớp vọt tới trước đại doanh của Mã Tứ Phong. Kỵ sĩ quăng mình xuống ngựa, quỳ rạp xuống trước mặt Mã Tứ Phong bẩm báo:- Tổng đốc đại nhân, trường đua ngựa Cô Sơn báo nguy!