Hổ Lang Truyền Thuyết

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Qua hết cuối tuần, Lôi Hồng Phi, Lâm Tĩnh nhận được mệnh lệnh đến Lausanne (1) Thụy Sĩ tham gia hội nghị quân sự hợp tác quốc tế liên minh, Ninh Giác Phi cũng nhận được bổ nhiệm tổng chỉ huy mặt trận Trung Quốc tham gia hành động liên minh quốc tế chống khủng bố, bộ đội đặc chủng do Trung Quốc phái ra sẽ do hắn đích thân chỉ huy, còn Lôi Hồng Phi và Lâm Tĩnh sẽ tranh thủ cơ hội để có thể giúp cho quan tư lệnh Trung Quốc có thể tổng chỉ huy trên toàn mặt trận của đợt tham gia lần này.

Ba người cảm thấy mệnh lệnh mình nhận được đều rất hợp ý, vì vậy đến tối liền hẹn nhau đi uống rượu để chúc mừng 1 chút.

Khu vực chung quanh bộ tư lệnh đều có quán bar, nhưng bọn họ chưa bao giờ ghé qua, những khu này mật độ gián điệp còn cao hơn chỗ khác nhiều, nói không chừng cả một chủ quán nhỏ nhoi bán hạt dựa ở bên cạnh cửa chính bộ tư lệnh là một gián điệp do nước khác phái tới không chừng. Bọn họ vốn định chúc mừng ở nhà, nhưng Ninh Giác Phi ngại không đủ không khí, nhất định phải tới quán bar, nghe nhạc, uống rượu, chơi cho đã.

Lúc ba người tan tầm liền thay đồ thường, cùng nhau đi tới con đường đầy quán bar nhất trong khu Cũ Cung.

Lôi Hồng Phi đã nhiều năm rồi không tới nơi này, mà ở đây cơ bản vẫn không hề thay đổi, vẫn phồn hoa như trước, âm thanh vẫn ồn ào như trước, chỉ là người đến tầm hoan mua vui đều đã thay đổi.

Ba người trước tiên tìm một nhà hàng để ăn uống, vì không có đặt trước, nên chỉ có thể ở bên ngoài phòng ăn ngoài đại sảnh. Nhưng họ cũng không để tâm lắm, nhưng ngồi chưa được bao lâu lại liên tiếp bị quấy rầy.

Nếu như chỉ có Lôi Hồng Phi và Lâm Tĩnh, thường thường sẽ bị người khác cho rằng họ là một đôi, tuy rằng vẫn khiến người nhiều chú ý, nhưng sẽ không công nhiên quấy rối, thế nhưng ba người đi chung với nhau sẽ đánh vỡ thế cục đôi tình nhân, khiến người khác nhận ra họ chỉ là bạn bè, đồng nghiệp, không có liên hệ với tình cảm. Bọn họ khí chất khá đặc biệt, hoàn toàn khác với những sếp lớn, thành phần tri thức, người người làm công tác văn hoá, ngôi sao điện ảnh và truyền hình trong nhà hàng này, không ngừng có người viết giấy nhờ nhân viên phục vụ đưa qua, mời bọn họ sau bữa cơm cùng nhau đi uống 1 ly.

Không hề nghi ngờ, Lâm Tĩnh nhận được giấy mời nhiều nhất, ngoại trừ tiếng Trung, còn có người viết tiếng Anh tới làm quen.

Lôi Hồng Phi có chút tức giận, có chút buồn cười. Y lấy gói thuốc ra, rút một điếu đưa cho Ninh Giác Phi, sau đó lấy 1 điếu đặt lên môi mình châm lửa, chậm rãi hít 1 hơi, sau đó đưa cho Lâm Tĩnh. Lâm Tĩnh đang xem thực đơn, tiện tay tiếp nhận điếu thuốc của y cầm giữa hai ngón tay. Lôi Hồng Phi đắc ý cười, từ gói thuốc lại lấy ra thêm 1 điếu đặt trong miệng, dùng bật lửa châm, chậm rãi thở ra một làn khói trắng.

Ninh Giác Phi lấy cái bật lửa trước mặt y, tự mình châm lửa, dùng khẩu hình miệng phát ra một câu đối với sư phụ mình: “Trọng sắc khinh hữu.”

Lôi Hồng Phi nhíu mi, cũng không tiếng mà trả lại cho hắn: “Không lớn không nhỏ.”

Lâm Tĩnh chọn xong 2 món, sau đó hít 1 hơi, ngẩng đầu hỏi bọn hắn: “Hai người muốn ăn gì?”

“Tùy tiện.” Ninh Giác Phi thoải mái mà dựa vào lưng ghế dựa. “Đừng quên gọi thêm một bình vang đỏ là được.”

“Cậu chọn gì tôi ăn đó.” Lôi Hồng Phi cười tủm tỉm mà nói. “Dù sao tôi có thể ăn gì, không thể ăn gì, cậu còn biết rõ hơn tôi mà.”

Lâm Tĩnh nghĩ câu này có chút kỳ lạ, quay đầu nhìn y một chút: “Ý gì? Anh nói tôi là một kẻ dài dòng?”

“Không không, tuyệt đối không có ý đó nha.” Lôi Hồng Phi lập tức thu hồi khuôn mặt tươi cười, nghiêm trang mà nói, “Tôi là thật sự mong muốn có 1 người quản lý tôi đó. Cậu nghĩ xem khi còn bé tôi hay đánh nhau, dễ gặp rắc rối, kỳ thực chính vì chẳng có ai quản cả, mà tôi lại rất muốn có người quản, cho nên mới làm thế. Khi đó chỉ có Tử Hàn quản tôi, có đôi khi lại giúp tôi ra chủ ý, sợ tôi gặp chuyện, có đôi khi cũng cản trở tôi, không để tôi làm chuyện gì quá phận, cho nên tôi mới cùng em ấy 1 chỗ. Hiện tại có cậu quản tôi, không cho tôi uống rượu mạnh, thì tôi không uống, không cho tôi ăn đồ ăn có chất kích thích, thì tôi sẽ không đụng tới, muốn tôi làm gì tôi làm cái đó. Cậu xem đi, kỳ thực tôi rất nghe lời đó, thế nhưng vì sao chẳng có ai thèm quản tôi cơ chứ?”

Y càng nói càng ủy khuất, trên mặt Lâm Tĩnh xuất hiện chút chần chờ, dường như có chút đồng tình, lại có chút không tin. Ninh Giác Phi ở trong lòng cười đến điên cuồng nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài mặt, rất phối hợp mà tha thán thêm hai tiếng: “Sư phụ sống cũng chẳng dễ dàng gì ha?”

Lâm Tĩnh liếc mắt nhìn Ninh Giác Phi, lại nhìn Lôi Hồng Phi mang vẻ mặt phiền muộn, chậm rãi nói: “Tôi nghe nói, khi còn bé anh là Hỗn Thế Ma Vương, cha mẹ anh chính là không quản được anh?”

“Không thể nào, bọn họ chính là không thèm quản tôi đó.” Lôi Hồng Phi ủy khuất nhìn hắn. “Cậu đừng nghe mấy câu bịa đặt hãm hại tôi chứ, cậu nhìn tôi giống mấy tên ăn chơi trác táng hay sao?”

“Nhìn cũng không giống.” Lôi Hồng Phi không phải dạng chơi bời lêu lổng, vô pháp vô thiên, hoàn khố thiếu gia, Lâm Tĩnh có thể khẳng định được. Vì vậy liền tiếp nhận lời y nói, lại cầm lấy thực đơn, chọn tiếp món ăn, sau đó chọn tiếp thêm canh và tráng miệng, nói với nhân viên phục vụ. “Mang trước mấy món này đi. Với lại, dặn đồng nghiệp của cậu, nếu còn có người gọi các cậu đưa đồ tới đây, thì cứ nói với bọn họ, chúng tôi cảm ơn ý tốt của họ, nhưng chúng tôi đã có hẹn trước rồi, cho nên không thể tiếp nhận lời mời của bọn họ.” Dừng lại một chút, hắn lại bổ sung. “Cám ơn.”

Mặt của nhân viên phục vụ có chút ửng đỏ, đáp ứng rồi nhanh chóng lùi đi.

Tiếp theo quả thực không còn ai đưa giấy mời tới nữa, Lôi Hồng Phi dùng hành động biểu lộ cho họ thấy y cùng Lâm Tĩnh rất thân mật, mà Lâm Tĩnh lại dùng ngôn từ biểu lộ bọn họ có hẹn, Ninh Giác Phi trên tay mang nhẫn kết hôn, giá trị câu dẫn không lớn, vì vậy cả trai lẫn gái chỉ có thể tiếc nuối mà nhìn, dùng hết sức mà quan sát mỹ nam tử đã có chủ kia.

Ba người cơm nước xong, hàn huyên một hồi, dãy quán về đêm bắt đầu bước vào thời kỳ cao điểm. Cả con đường đèn đuốc sáng trưng, âm nhạc và tiếng ca không dứt bên tai, xe hơi một chiếc một chiếc dừng lại, đậu ở đầu phố, không ngừng đưa tới nhiều khách, khiến ở đây càng thêm náo nhiệt.

Bọn họ đi ra khỏi nhà hàng, thấy ở quán bar đối diện tên là “Thiểm điện”, Ninh Giác Phi lập tức lên tinh thần, “Chúng ta tới đó đi.”

Lâm Tĩnh cười gật đầu, tự nhủ: “Chẳng biết có chỗ nào tên là ‘Dã lang’ hay không?”

Lôi Hồng Phi liền hứng thú: “Đi tìm thử đi.”

Ninh Giác Phi đương nhiên không có ý kiến, cao hứng bừng bừng theo sát hai người họ đi dọc con đường, kết quả quả thực có một quán bar tên là ‘Dã lang’, tu sửa phong cách cao bồi Tây Mỹ, thô ráp dã tính, rất đúng khẩu vị bọn họ. Ba người chẳng cần thảo luận, liền cùng nhau đi vào.

Ngọn đèn ngọn đèn rất ám, ở giữa có một sàn nhảy nhỏ, trên tường đầy ảnh chụp thời đệ nhị thế chiến, các bộ phim chiến tranh, các phục chế phẩm quân công chương cùng một ít nhãn mang thân phận, nhìn qua rực rỡ muôn màu, ngoài ra còn có không ít tranh ảnh, chủ yếu là phong tình Tây Vực, đại mạc cô yên, trường hà lạc nhật, tuyết phong cao và dốc, sa mạc hoang vắng, mang theo khói thuốc súng cùng tang thương.

Ba người hy vọng tìm một chỗ thanh tĩnh 1 chút, nhân viên phục vụ liền đưa bọn họ vào tận trong góc. Sau khi Lâm Tĩnh ngồi xuống, nhìn bên tường, đột nhiên hỏi: “Chủ của các cậu trước đây là quân nhân à?”

Hắn không phải người thứ nhất hỏi như thế, nên nhân viên phục vụ hoàn toàn lơ đểnh, mỉm cười nói: “Đúng, ông chủ chúng tôi trước đây đã từng là quan quân, sau khi xuất ngũ thì mở quán bar này.”

“À,” Lâm Tĩnh gật đầu, thân thiết hỏi. “Làm ăn được không?”

“Rất tốt.” Nhân viên phục vụ có chút tự hào mà nói. “Không ít khách nhân trước đây đã từng là quân nhân cũng tới đây đó.”

“Vậy là tốt rồi.” Lâm Tĩnh rất vui mừng.

Lôi Hồng Phi nhìn hắn có chút cảm khái, nhất thời quên gọi món, y lập tức nói với nhân viên phục vụ đang đứng: “Lấy nửa két bia, một dĩa thịt bò, một dĩa lạc.”

Nhân viên phục vụ kia gật đầu, viết xong liền đi lấy đồ.

Lôi Hồng Phi tiến đến bên tai Lâm Tĩnh hỏi: “Cậu đoán chủ của bọn họ có phát xuất ngũ từ đại đội dã lang hay không?”

Lâm Tĩnh trừng mắt nhìn, nhẹ giọng nói: “Tôi đoán là vậy.”

Ninh Giác Phi cũng chồm tới: “Có muốn gặp thử chủ của họ không?”

Lâm Tĩnh cười lắc đầu: “Thôi, thấy xong khẳng định không chịu lấy tiền của chúng ta đâu, chúng ta cũng không thể chiếm tiện nghi của người khác như thế.”

“Cậu quyết định vậy.” Lôi Hồng Phi lập tức gật đầu, “Vốn hôm nay định thả lỏng, chơi cho đã, không cần kêu người ta đến làm gì, dù sao sau này cũng còn có cơ hội mà. Chờ Giác Phi chiến thắng trở về, chúng ta lại tới đây uống rượu, lúc đó có thể gặp ông chủ của họ rồi.”

“Được.” Lâm Tĩnh đồng ý.

Ninh Giác Phi càng không có ý kiến, nhìn nhân viên phục vụ mang đồ tới, liền cướp lấy hóa đơn thanh toán, sau đó cùng bọn họ mỗi người một chai, hài lòng mà uống.

Khách đến càng lúc càng đông, khắp nơi đều là tiếng cười đùa hoan hô, tiếng vung quyền hào phóng, dần dần áp luôn cả tiếng nhạc.

Tới 9h, có một dàn nhạc lên sân khấu. Mấy người đàn ông mặc trang phục, bề mặt được làm theo phong cách mê màu phục sa mạc, chủ cười nói vài câu lời dạo đầu, sau đó cao giọng kích động: “Ca khúc hạng đầu là gì?”

Phía dưới bộc phát ra thanh âm tiếng sấm: “Dã Lang chi ca!”

Xướng lớn tiếng trầm trồ khen ngợi: “Nếu vậy, mọi người cùng nhau hát ca khúc chủ đề của quán bar dã lang —- Dã Lang chi ca.”

Lời của ông còn chưa dứt, thì tiếng trống dày đặc vang lên, sau đó là tiếng keyboard, đàn guitar cùng nhau tấu giai điệu hữu lực.

Xướng liền hát đoạn mở đầu, lập tức có rất nhiều khách cũng đồng loạt hát theo.

“Tôi là dã lang

Xuyên qua bóng tối là đôi mắt lợi hại của tôi

Tôi là dã lang

Đón lấy phong tuyết là kiên cường thiết cốt của tôi

Đại mạc sa mạc, không hủy đi được mộng tưởng chấp nhất của tôi

Mưa bom bão đạn, càng kích động nhiệt huyết hào hùng của tôi

Trước nguy hiểm, chúng tôi có thân thể kiên nghị

Trước tai họa, chúng tôi có tấm lưng sắt thép

Chúng tôi là dã lang

Chúng tôi là dã lang

Kẻ thù trốn thì chúng tôi đuổi bắt

Răng nhọn phong duệ luyện mãi thành thép

Chúng tôi là dã lang

Chúng tôi là dã lang

Đoàn kết nhất trí, sóng vai cùng chạy

Vĩnh viễn hướng tới phương hướng thắng lợi.”

Lâm Tĩnh có chút kích động, Lôi Hồng Phi cùng Ninh Giác Phi vừa kinh ngạc cũng có chút hưng phấn.

Đây không phải là một khúc ca được yêu thích, tuy rằng đã được phối nhạc lại, hơn nữa cũng ôn hòa hơn, nhưng vẫn không thể thay đổi được bản chất của nó.

Đây chính là đội ca của Đại đội Dã Lang.

Nhìn con mắt lòe lòe chiếu sáng của Lâm Tĩnh, Lôi Hồng Phi kề sát gần hắn, ghé vào lỗ tai hắn mà nói: “Tôi nghe nói, có những quân nhân xuất ngũ từ đại đội Dã Lang, sau khi mở công ty tiến hành kinh doanh, phát triển thành đại tập đoàn, đã đem chi ca này biến thành ca khúc chủ đề của công ty họ. Lão Lâm, cậu nhất định sẽ lưu danh thiên sử.”

“Tôi chưa từng nghĩ tới vấn đề này.” Lâm Tĩnh nhìn về phía y. “Chỉ có 1 con lang thì không làm được gì cả, chỉ có một bầy lang cường đại mới Sở Hướng Vô Địch, bách chiến bách thắng.”

“Đúng.” Lôi Hồng Phi gật đầu, “Lang là loài sống bầy đàn, là một loại động vật rất trung thành với tộc đàn của mình, tôi rất thích.”

Lâm Tĩnh rất hài lòng, hăng hái bừng bừng đề nghị: “Hôm nay chúng ta uống nhiều 1 chút đi.”

“Được.” Lôi Hồng Phi lập tức ngoắc nhân viên phục vụ, “Lấy thêm 2 két bia tới.”

“Được.” Ninh Giác Phi cao hứng vỗ bàn, “Hôm nay chúng ta không say không về.”HẾT CHƯƠNG 81

(1) Lausanne: Lausanne is a city on Lake Geneva, in the French-speaking region of Vaud, Switzerland.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui