Vào một ngày xuân, Tần Liễm ngồi trước bàn phê tấu chương, đối diện với Tô Hi đang ôm đàn ngồi cách đó không xa.
Tô Hi cho rằng cái bộ dạng này thật không ổn, bởi vì chỉ cần nàng thoáng chạm vào dây đàn thì sẽ ầm ĩ đến người thoạt nhìn hết sức chuyên chú ở đối diện; hơn nữa cây đàn này là cổ cầm chỉ có ở Nam triều, nàng cũng chẳng đàn, hôm nay chẳng qua trong lúc rảnh rỗi lấy ra gảy thử xem. Nhưng mà Tần Liễm lại muốn nàng ngồi ở đây, hơn nữa còn nói phải giúp nàng chỉnh sửa tư thế và âm sắc.
Tô Hi vất vả lắm mới ôm đàn ngồi ngay ngắn như thế, vừa gảy âm thứ nhất, Tần Liễm ở phía trên cao nhìn xuống liếc mắt nhìn, chậm rãi nói: “Sai rồi.”
“Âm đầu tiên chưa từng cao như thế, âm sau đó chẳng nhẽ phải cao tận trời sao?”
“Chẳng lẽ cây đàn này không thể trầm trước bổng sau sao?”
Tần Liễm lườm nàng một cái, nói: “Đã nói là bổng trước trầm sau.”
“… Được rồi,” Tô Hi cãi bướng, “Lẽ nào không thể bổng trước trầm sau sao?”
Tần Liễm để tấu chương qua một bên, thản nhiên nói: “Vậy nàng tiếp tục đi.”
“Ta không đàn nữa. Bây giờ đã đánh sai rồi, một hồi đánh sai nữa thì càng kỳ quái hơn. Ta không thể để chàng chế giễu.”
Tần Liễm nhíu mày: “Vậy nàng muốn làm gì?”
“Ta xuất cung được không?”
Khóe miệng hắn cong lên như cười như không: “Nàng thấy thế nào?”
Tô Hi thất vọng nhìn hắn: “Vì sao không cho ta xuất cung?”
“Ta còn ở đây phê tấu chương, nàng lại muốn đi ra ngoài chơi, nàng không thấy xấu hổ sao?”
… Đây không phải là tên vô lại sao? Bờ vai Tô Hi sụp xuống: “Chàng đây rõ ràng là cười trên nỗi đau người khác.”
Tần Liễm chống cằm gật đầu một cái: “Xem ra nàng cũng chưa hẳn là ngốc lắm.”
“Ta muốn xuất cung đấy, chàng có thể làm gì ta?”
“Nếu nàng đã kiên trì như thế, ta có rất nhiều biện pháp để chỉnh nàng.” Hắn híp mắt một cái, “Nói thí dụ như, cho nàng không xuống giường được.”
“…”
(Trích từ truyện ngắn “Thỏ trắng cô đơn, đi đông nhìn tây”)