Hồ Ly! Muốn Chờ Ta Bao Lâu?

Xe ngựa lắc lư khiến Ly
Ương có điềm báo buồn ngủ, vậy mà vừa mới thất thần, “Bốp” một tiếng thanh thúy
vang lên, một cành liễu dài nhỏ không nặng không nhẹ rơi vào mu bàn tay của
nàng, trên da thịt trắng nõn lập tức bị vẽ ra một đường phấn hồng nhạt.

“Tập trung vào, hơi thở của ngươi lại loạn rồi.” Phi Mặc nhắm mắt lại, dùng một
tư thế cực kỳ thoải mái nhàn nhã nằm ở bên cạnh Ly Ương, tay trái gối đầu, trên
tay phải là cành liễu mới vừa rơi vào mu bàn tay của Ly Ương.

Ly Ương chu môi, vạn phần oán niệm nhìn tên khốn kiếp nhẫn tâm xuống tay này,
không nói gì, ngoan ngoãn thu liễm hơi thở quanh thân đến giọt nước không lọt
theo phương pháp Phi Mặc dạy. Không có biện pháp, ai kêu là nàng chết sống lôi
Phi Mặc dạy nàng đây?

Còn nói cái gì thử một lần, quay đầu lại còn không phải giống trước kia. Không
đúng, còn dữ tợn hơn trước kia...

“Thế nào? Nhanh như vậy đã ngồi không vững rồi hả?” Phi Mặc trừng mắt lên,
trong mắt trong trẻo lướt qua một tia cười ranh mãnh.

“Nào có?!” Ly Ương giống như là bị giẫm đến cái đuôi mèo, tức giận xù lông trợn
trừng mắt nhìn đối phương.

Phi Mặc bị chọc cười, tiếng cười nhẹ nhộn nhạo lên ở trong xe ngựa. Nụ cười
không cố kỵ gì khiến Ly Ương càng buồn bực, nhưng trong tiếng cười của Phi Mặc
xen lẫn thuần túy vui vẻ làm cho tâm tình của nàng không hiểu sao khá hơn.

“Tới đây.” Phi Mặc như là cười đủ rồi, vẫy vẫy tay với Ly Ương vẫn còn ngây
ngốc giương mắt nhìn.

“Hừ.” Ly Ương khẽ hừ một tiếng, quay đầu không nhìn tới hắn. Người này, thật
đúng là xem nàng như mèo nhỏ chó nhỏ à?

Bộ dạng không được tự nhiên của Ly Ương khiến Phi Mặc nhíu nhẹ lông mày, khóe
miệng cong cong, có chút buồn cười gọi: “Ly Ương, tới đây.”

Một tiếng này ngược lại khiến Ly Ương uốn éo đầu qua, nhìn dáng vẻ phải là “Thề
không nghe lệnh” rồi.

Sau một khắc, Ly Ương liền bị người từ phía sau lưng mềm nhũn ôm lại.

“Ngươi không tới đây, vậy ta cũng chỉ có thể tới.” Đôi môi Phi Mặc dính vào bên
tai nàng, giọng trầm thấp kèm theo hơi thở ấm áp tràn vào trong tai Ly Ương,
trên sống lưng tựa hồ xông lên một cảm giác tê liệt, khiến thân thể Ly Ương lập
tức mềm nhũn ra.

“Nhắm mắt lại.” Một bàn tay của Phi Mặc che trên mắt Ly Ương, một cỗ thần lực
cực kỳ nhu hòa tinh thuần dính vào sau lưng nàng từ cái tay chui vào trong cơ
thể Ly Ương, theo một phương thức rất kỳ dị chạy hai ba vòng quanh thân nàng.
Thu hồi cái tay chống đỡ ở sau lưng Ly Ương, Phi Mặc thấp giọng hỏi: “Nhớ kỹ?”

“Ừ.” Ly Ương nháy mắt hai cái, khuôn mặt nghi ngờ. Vừa rồi Phi Mặc đã dùng thần
lực?

“Thế nào?” Thấy vẻ mặt kỳ quái của Ly Ương, Phi Mặc hỏi.

Ly Ương quay đầu, trong mắt viết đầy nghi vấn, “Phi Mặc, ngươi dùng thần lực?”

Phi Mặc nằm lại vị trí vừa rồi, gật gật đầu như đương nhiên, “Đúng vậy a, ta
nói rồi ta không phải là người phàm.”

Ly Ương trầm mặc, nàng vẫn cho là Phi Mặc có thể là lão yêu vạn năm núp ở Nhân
giới....

“Ngươi cho rằng ta là cái gì?” Thấy sắc mặt của Ly Ương, Phi Mặc có thể đoán
được ít nhiều.

“Không có gì, ta tiếp tục.” Ly Ương tránh né tầm mắt Phi Mặc, nhắm mắt lại tiếp
tục tu luyện. Đợi đến khi tu luyện một lát theo phương thức của Phi Mặc rồi, Ly
Ương liền phát hiện bất thường trong đó. Phương pháp tu luyện ban đầu của nàng
là ngày trước cha mẹ dạy, vốn là phương pháp tu luyện cực tốt ở Tiên giới. Nhưng
hôm nay so sánh với phương pháp của Phi Mặc, liền rõ ràng rơi xuống.

Nghĩ tới đây, nghi ngờ trong lòng Ly Ương càng lúc càng lớn. Phi Mặc, rốt cuộc
là...

Mắt len lén mở ra một đường, Ly Ương thấy Phi Mặc lại nhắm hai mắt lại, rảnh
rỗi nằm ở đó như trước. Nhìn dáng vẻ này, Ly Ương biết vừa rồi mình bỏ lỡ cơ
hội tuyệt hảo hỏi vấn đề này.

Xe ngựa chạy trên đường nhỏ ở giữa rừng, hai ngày nay vẫn luôn không có ngừng
chút nào, mà Ly Ương cũng nhờ Phi Mặc nghiêm khắc chỉ đạo mà thu lại ý định an
tâm tu luyện. Nhưng chỉ cần đến buổi tối, Phi Mặc sẽ để nàng dừng lại nghỉ
ngơi. Từ đêm hôm trước rời đi Lộc Thành, Phi Mặc liền dưỡng thành một thói quen
không biết là tốt hay xấu, luôn thích ôm Ly Ương cùng ngủ.

Đối với việc này, Ly Ương cũng không ghét. Ngược lại, xe ngựa một đường lắc lư,
có một đệm thịt để dựa vào ngủ, cũng là một lựa chọn không tồi cho lắm. Hơn nữa
đây là cử động thân mật duy nhất giữa nàng và Phi Mặc, trừ đó ra, Phi Mặc vẫn
là bộ dáng như trước. Cũng chính là bởi vì cái dạng này, Ly Ương không có bất
kỳ cảm giác không quen. Thậm chí có thời điểm nàng nghĩ, người này chẳng lẽ
tính toán vĩnh viễn tiếp tục như vậy?

Cho đến sáng sớm ngày thứ ba, xe ngựa vẫn chạy không hề báo trước ngừng lại.
Cảm giác được xe ngựa đình chỉ, Ly Ương vốn đang ngủ bị kinh tỉnh rồi. Cả người
núp ở trong ngực Phi Mặc, Ly Ương còn buồn ngủ nhìn Phi Mặc, lại nhìn màn xe
ngựa.

“Không có việc gì.” Phi Mặc hiểu ý của nàng, sờ sờ đầu của nàng, nói, “Bây giờ
còn sớm, ngủ tiếp một lát.”

“Ô.” Bây giờ còn sớm sao? Đáng tiếc bây giờ đầu Ly Ương vẫn còn đang nghỉ ngơi,
thật sự có chút lười chuyển, liền nghe lời nói lại nhắm hai mắt lại, tiếp tục
an tâm ngủ.

Lúc Ly Ương tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng hẳn, nói chuẩn xác đã là giữa trưa.
Đỉnh đầu là bầu trời bao la xanh thẳm cao xa, còn có mấy đám mây trắng rất lớn.
Ly Ương nháy mắt mấy cái, cảm thấy giống như có điểm không đúng.

Rốt cuộc là lạ ở chỗ nào đây? Đầu óc chậm chạp vừa mới tỉnh ngủ bị chấn hai
cái, rốt cuộc mới phản ứng. Nàng không phải ở trên xe ngựa? Sao lại không thấy
trần xe ngựa nữa? Không đúng! Nàng căn bản không ở trên xe ngựa!

“Đã tỉnh rồi hả?” Đỉnh đầu truyền đến thanh âm của Phi Mặc.

Lần này Ly Ương hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng và Phi Mặc cưỡi trên một con ngựa,
con ngựa kia đang chậm rãi dạo bước ở giữa rừng núi. Sao lúc nàng tỉnh dậy, xe
ngựa đã không thấy tăm hơi? Hơn nữa nàng ngủ sâu như vậy sao?

“Từ nơi này, xe ngựa không tiện.” Phi Mặc giống như biết Ly Ương đang suy nghĩ
gì, giải thích cho nàng.

“Oh...” Ly Ương ngồi thẳng người, lúc này mới thấy trên tay Phi Mặc còn nắm một
dây cương, một con ngựa khác đang chở hành lý đi theo phía sau bọn họ. “Chúng
ta sắp đến Tây Cương rồi sao?”

Phi Mặc cười mà không nói, vỗ vỗ đầu của nàng trấn an. Cũng không biết bắt đầu
từ lúc nào, đây đã biến thành động tác quen thuộc của Phi Mặc. Ly Ương nhớ
trước kia cũng có một người như thế, không có chuyện gì liền thích vỗ vỗ đầu
của nàng.

“Thế nào? Đói bụng?” Phát hiện Ly Ương rũ mắt trầm mặc một hồi, Phi Mặc hỏi.

Ly Ương lắc đầu một cái, “Phi Mặc, Tây Cương chơi thật vui sao?”

“Chúng ta không đi Tây Cương.” Lần này, Phi Mặc cho Ly Ương đáp án.

Ly Ương lấy làm kinh hãi, hỏi: “Chúng ta không phải đi Tây Cương tìm Kim Ngạc
Liên chữa bệnh cho ngươi sao?”

Phi Mặc nhìn nàng một cái, hỏi như đương nhiên: “Ngươi cảm thấy bây giờ ta còn
cần sao?”

“Vậy bây giờ chúng ta...” Không đi Tây Cương thì bọn họ đang làm gì? Không
trách được kể từ khi ra khỏi Lộc Thành, Phi Mặc đều đi chậm một chút cũng không
vội.

“Dẫn ngươi đến chỗ tốt.” Phi Mặc híp mắt cười, rất dễ nhận thấy không có ý định
nói ra mục đích.

Ly Ương vẫn theo thói quen hỏi câu: “Chỗ tốt? Là nơi nào?”

“Đến ngươi sẽ biết.” Quả nhiên, người này lại giống trước, chuyện gì đều chỉ
nói một nửa.

“Ừ.” Ly Ương thuận miệng đáp một câu, ở dưới ánh mắt có điều ngụ ý của Phi Mặc,
rất tự giác bắt đầu một ngày tu luyện mới.

Trên đường nhỏ cách bọn họ hơn mười dặm, xe ngựa bọn Ly Ương ngồi vỡ thành từng
mảng nhỏ rơi dưới đất. Chung quanh xe ngựa tán lạc thi thể loài chim máu thịt
mơ hồ, còn có một ít lông vũ xốc xếch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui