Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên kinh động toàn bộ Tứ Hải Bát Hoang, Thanh Khâu cách rừng đào rất gần, Hồ đế và Hồ hậu chạy đến đầu tiên, trong lòng suy nghĩ động tĩnh như vậy là có đứa trẻ nào sinh ra vậy? Chẳng lẽ con thứ tư nhà mình sinh con cho Chiết Nhan? Tới nơi liền thấy Chiết Nhan ôm một đứa bé sơ sinh, cùng Bạch Chân từ trong động ra.
Đầu óc chậm tiêu của Hồ đế nhảy ra một câu: Đây là...!đứa bé Chiết Nhan sinh cho con thứ tư nhà mình sao?!
Bạch Chỉ là người thật thà, trong đầu nghĩ gì trên mặt cũng hiện ra hết, Chiết Nhan ngẩng đầu một cái liền thấy bạn già đang nhướng mày cười hề hề, liền biết ông đang nghĩ cái gì.
Chiết Nhan bất đắc dĩ, nhưng sung sướng vượt qua tất cả, cũng không so đo với ông.
Hồ hậu trông thấy đứa trẻ trong lòng Chiết Nhan, vui vô cùng.
Mặc kệ thân thế của đứa nhỏ này như thế nào, cũng nhất định là cháu của mình, mấy vạn năm rồi, trừ cháu gái Bạch Phượng Cửu ra thì chưa được ôm đứa cháu nào cả.
Nhận lấy đứa bé trong tay Chiết Nhan, cười đến không khép miệng được.
"Cả hai giấu kỹ thật đấy! Lúc trước nói là bế quan, thế mà xuất quan thì lại có con, tội gì gạt chúng ta vậy! Chân Chân, con có khỏe không? Đừng đứng đây kẻo lạnh.
Mau, chúng ta vào phủ đệ của Chiết Nhan."
"Mẹ, con...!đây...!không phải con sinh, ngài nghĩ đi đâu vậy! Con là nam hay nữ ngài còn không biết sao?! Con làm sao mà sinh em bé được!" Bạch Chân đỏ mặt.
Chiết Nhan cười to ra tiếng, đón hai vị khách nhân vào phủ, mệnh vạn điểu tan đi, cũng là sợ con gái vừa ra khỏi động không thích ứng.
Một hàng năm người đi vào phòng ngủ, Hồ hậu biến ra một chiếc nôi cho trẻ con.
Thứ này năm đó khi Bạch Thiển đính hôn đã chuẩn bị, luôn nghĩ có một ngày sẽ dùng tới, ai ngờ mãi vẫn chưa thể sử dụng, hôm nay xem như cuối cùng cũng được dùng rồi, đặt đứa bé vào nôi.
Chiết Nhan mời hai vị ngồi xuống bàn tròn trong phòng trước, giải thích một chút nguyên do cho hai người.
Họ đương nhiên đều khiếp sợ, nhưng khiếp sợ đa phần là vì rốt cuộc cũng có con nối dõi, mọi người đều rất vui sướng.
Lúc này liền nghe thấy ngoài phủ có tiếng người, động tĩnh lớn như thế, chẳng phải là tâm nhậm Thiên Quân Thiên Hậu đó sao?
"Tứ ca! Chiết Nhan! Sao lại thế này? Toàn bộ Tứ Hải Bát Hoang đều kinh động, các huynh..." Bạch Thiển cùng Dạ Hoa vừa vào cửa nhìn thấy Hồ đế Hồ hậu, vội hành lễ với cha mẹ, sau đó liền thấy được cục bột nhỏ đang nằm trong nôi.
"Ôi trời đất ơi! Tứ ca, huynh...!huynh...!mau nằm xuống!"
"Thiển Thiển! Tại sao cả muội cũng như vậy? Sao muội không nghĩ là Chiết Nhan sinh hả?" Bạch Chân trước sau bị trêu chọc hai lần, trên mặt đương nhiên có chút quẫn bách.
"Cái này...!Cái này...!Năm đó không phải tứ ca gả cho lão phượng hoàng sao? Nghĩ vậy cũng hợp lý mà.
Muốn trách thì trách Chiết Nhan ấy!"
Chiết Nhan bật cười, bất đắc dĩ mà bị người gắp lửa bỏ vào tay, lắc đầu: "Con nha đầu này." Hết cách, Chiết Nhan chỉ đành kể lại lần nữa cho hai người kia.
"Ồ! Dù sao cũng là con của hai người.
Tứ ca lần trước còn chọc A Ly, không ngờ, tốc độ của huynh còn nhanh hơn muội.
Muội đi chọc cháu đây.
Là cháu ngoại trai hay là cháu ngoại gái vậy?"
Tiểu phượng hoàng lúc này đã tỉnh, thấy có người muốn tìm tòi nghiên cứu giới tính của mình, hóa thành nguyên thân, che khuất nơi yếu hại, không cho xem.
Làm mọi người cười to ra tiếng.
"Ha ha ha ha, tứ ca, hài nhi này của huynh thật không tầm thường, còn nhỏ như vậy mà da mặt đã mỏng rồi, không kém gì huynh.
Thế này không được, phải bồi dưỡng một chút, trở thành Hỗn Thế Ma Vương!"
"Là nữ nhi, thành Hỗn Thế Ma Vương cái gì!" Bạch Chân liếc Bạch Thiển một cái trắng mắt.
Thấy tứ ca nhà mình bao che cho con như thế, nghịch ngợm thè lưỡi: "Vậy đã đặt tên chưa?"
"Ta muốn đặt là Chiết Tiêu.
Tiêu dao tự tại, không chịu câu thúc, tất nhiên là tốt nhất."
Chiết Nhan không ngờ Bạch Chân lại lấy chữ đầu trong tên mình.
"Chân Chân, ta là con nuôi của Phụ Thần, cũng không có dòng họ, theo họ Bạch của ngươi là được rồi."
Bạch Chân lắc đầu: "Trước kia không có, bây giờ có.
Về sau nếu hài nhi của chúng ta có con cũng sẽ mang họ Chiết, cũng là cho Tứ Hải Bát Hoang đều biết, chỉ có đời đời con cháu của Chiết Nhan ngươi có thể họ Chiết."
Chiết Nhan trong lòng cảm động, liếc mắt đưa tình nhìn Bạch Chân, Bạch Thiển không hổ danh bóng đèn, nhìn không được: "Hai vị Thượng Thần, nếu là phu thê ân ái thì không cần ở trước mặt chúng ta rõ ràng như thế.
Chờ khách khứa đi rồi hẵng quấn quýt đi!"
Bạch Chân cuối cùng ngồi không nổi, đứng dậy đuổi theo Bạch Thiển muốn đánh.
Một người đã làm cha, một người đã sớm làm mẹ, thế mà vẫn nô đùa như vậy, vui vẻ vô cùng.
Hồ đế Hồ hậu nhìn nhau cười, thật sự vui mừng.
Chiết Nhan trong lòng càng ấm áp.
Hắn đã có nhà, có người thân..