Thật nhu nhược làm sao! Tranh Nhi tự mắng mình, là cô tự đâm đầu vào địa ngục không lối thoát, bây giờ có trách cũng tự trách bản thân mình bị ác ma nhắm trúng.
Hứa Mộ Nhiên thấy cô run sợ, khóc như một đứa trẻ, lại bỗng thấy xót trong lòng, buông tay ra khỏi đầu cô, dịu dàng ôm lấy cô, xoa lưng cô vỗ về.
" Ngoan! Hồ ly nhỏ!
Tôi không bắt em về ngay!
Đừng từ chối tôi nữa! được không? "
" Anh thật sự không bắt tôi về? " tiếng Tranh Nhi rưng rức.
Hứa Mộ Nhiên xoa lưng cô, thỏ thẻ từ " ừm " đạm mạc, khẽ đặt nụ hôn sâu lên tóc cô, dùng cử chỉ dịu dàng nhất tạo lòng tin cho Tranh Nhi.
" Hứa Mộ Nhiên, tôi muốn về nhà! " cô gái nhỏ bỗng xin xỏ.
Cả ngày hôm nay, Tranh Nhi ở nơi này, chắc chắn anh trai và Đường Ân ở nhà đang nóng ruột lo cho cô.
Hiện giờ cô vào đây rất khó thoát khỏi tay ác ma, nếu cô chống cự sẽ làm hắn giận, thật sự nhốt cô.
Vậy nên, Tranh Nhi tương kế tựu kế, hắn muốn theo đuổi, cô cho hắn theo đuổi, từ từ nghĩ cách từ chối hắn, cô phải về nhà trước rồi tính sau.
" Hứa Mộ Nhiên, cho tôi về nhà đi!
Tôi để anh theo đuổi tôi! " cô điều chỉnh giọng nói mềm mỏng nhất có thể, cả cử chỉ và nét mặt điều trở nên nhu mì, đoan trang.
" Thật không? " hắn nghe cô đồng ý, nửa vui nửa ngờ, đẩy người cô ra, lướt sơ bộ cặp mắt phán xét, nhìn xem cô có nói dối không.
Thấy Tranh Nhi gật đầu đinh ninh, hắn không muốn tin thì cũng bị nét mặt đáng thương của cô, buộc tin lời cô hoàn toàn, chuẩn bị cất tiếng cho phép cô về nhà.
Thế nhưng, khuôn miệng nhỏ vừa mở bất giác ngậm lại, hắn nghĩ đến ngay một chuyện, hiện giờ cô và hắn đã ăn nằm với nhau, hắn sợ cô quay về sẽ uống thuốc tránh thai, liền thay đổi chủ ý, không muốn cho cô đi.
" Giờ tôi không cho em về được!
Ba ngày sau tôi sẽ thả em ra! "
" Tại sao chứ? Chẳng phải anh nói không nhốt tôi sao?
Hứa Mộ Nhiên! Anh là đồ lừa đảo! " Tranh Nhi nổi đóa, đẩy người hắn ra, ánh mắt cô rực lửa, căm giận hắn vô cùng.
Hứa Mộ Nhiên giữ nguyên nét mặt lãnh đạm, giữ hai tay cô lại, không nói nhiều, lại lấy điện thoại mở đoạn ghi âm lên, bên trong là tiếng của Tranh Nhi đồng ý sinh con cho hắn.
" Ý anh là sao chứ? " cô gái nhỏ vẫn chưa hiểu ý hắn.
Biết, cô ngốc như vậy, Hứa Mộ Nhiên bất lực đành nói ra suy nghĩ của mình.
" Em và tôi đã ngủ với nhau!
Thả em về! em uống thuốc tránh thai rồi sao?
Công sức của tôi đổ sông đổ biển hết à? " hắn khều ngón tay vào bụng dưới của Tranh Nhi, ám chỉ ở đó đã nhận rất nhiều tinh hoa của hắn.
Người phụ nữ phản ứng, giật thót, gương mặt đỏ bừng như khỉ ăn phải ớt, bấy giờ cô mới hiểu, hắn muốn giữ cô lại đây 3 ngày để giám sát cô, không cho cô có cơ hội uống thuốc tránh thai.
Sau 3 ngày đó, quá trình thụ tinh cũng qua, nếu cô mang thai hắn thuận lợi bắt cô về Hứa gia, còn may mắn cô không dính, hắn vẫn tiếp tục đeo bám cô.
Tranh Nhi hiểu ra dụng ý của hắn, đau đầu vô cùng, hầu như cô chẳng còn đường lui nào, đành hạ mình dùng lời xin hắn.
" Hứa Mộ Nhiên, tôi không uống thuốc!
Anh cho tôi về đi!
Anh hai và Đường Ân đang rất lo cho tôi đấy! "
" Không được! Làm sao tôi chắc chắn lời em nói là thật? " hắn dứt khoát không đồng ý.
Bất ngờ, lúc này tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài truyền đến giọng nói.
" Đô đốc, bên ngoài có hai người đàn ông đang làm loạn đòi ngài thả người ạ! "
" Là ai? " hắn hắng giọng ra bên ngoài.
Cả hắn và Tranh Nhi đều biết rõ hai người được nói đó là ai, Tranh Nhi sốt ruột, đứng bật dậy muốn chạy ra ngoài trong tình trạng thân không mảnh vải, bị Hứa Mộ Nhiên ấn giữ trên giường.
" Nằm im! "
" Là Hàn Tuyên và Đường Ân ạ! "
Tiếng của người hầu truyền vào, hai cái tên rõ ràng càng làm Tranh Nhi hoảng loạn, chấp tay cầu xin hắn.
" Hứa Mộ Nhiên, anh để tôi về đi! Tôi hứa không uống thuốc đâu! "
" Không! " hắn đáp một cách ngạo nghễ.
Rồi, hắn rời khỏi người cô, lớn tiếng ra bên ngoài.
" Đuổi họ đi! Nếu chống đối thì cứ đánh thẳng tay! "
" Vâng ạ " người hầu ở ngoài làm theo lệnh hắn.
Tranh Nhi chấn động bởi lời nói, sợ hắn làm hại hai người kia, cô ra sức cúi lùi, vứt bỏ thể diện, thành khẩn khoan thai dưới chân hắn.
" Hứa Mộ Nhiên, đừng làm hại họ!
Anh cho tôi về đi! Tôi xin anh! "
" Muốn về? " hắn đột ngột thay đổi thái độ.
Bàn tay dơ bẩn của hắn nâng cằm Tranh Nhi lên, ngón tay quẹt nhẹ lên bọng mắt ướt át, cặp mắt lãnh khốc của hắn làm cô sợ, không biết hắn lại có ý định gì, trong lòng cô bất an vô cùng.
Môi mỏng của hắn cong lên tà mị, đưa đầu chúi xuống lại gần lỗ tai cô, thì thầm một yêu cầu vô lý.
" Muốn về thì cho tôi sang ở nhà em 3 ngày đi!
Tôi phải giám sát em, như vậy mới đảm bảo được! "
" Anh! " Tranh Nhi bất mãn, muốn mắng không được.
Hứa Mộ Nhiên thấy cô đang lo sốt vó, lại bồi thêm mấy câu bất lương vào hòng đánh tâm lý cô gái nhỏ.
" Em không đồng ý thì ở lại đây đi!
Hàn Tuyên và Đường Ân ở ngoài kia, cứ mặc cho lính đánh đến chết vậy! "
" Được, tôi cho anh sang nhà tôi ở 3 ngày! " Tranh Nhi hét vào mặt hắn, bị ép đến mức không hợp tác vẫn phải chiều theo.
Cả gương mặt nhỏ của cô cau có, lộ hết sự giận dữ của cô lên đó, đôi mắt phượng còn hằng lên vài tia máu đỏ, hàng chân mày mỏng của cô không khỏi nhíu chặt, khó chịu.
Người đàn ông lãnh khốc kia có được sự đồng ý, chẳng thèm quan tâm cô đang giận, nhanh chóng mặc đồ, còn vứt đồ của Tranh Nhi qua, lệnh cho cô.
" Em thay đồ nhanh đi! Chậm là hai người ngoài kia bị đánh chết đấy! " hắn xoay lưng ra chỗ khác, không nhìn, để cô thoải mái mặc đồ vào.
Tranh Nhi lo cho hai người kia, mặc đồ thật nhanh, còn không quên chỉn chu gọn gàng, để che đi những dấu vết hoan ái do Hứa Mộ Nhiên để lại, rồi cô chẳng thèm đoái hoài đến hắn, ba chân bốn cẳng chạy ra chỗ cửa.
* Cạch *
Cánh cửa không còn bị khóa, Tranh Nhi có được tự do, dùng hết sức, chạy bạt mạng ra cổng lớn, mặc cho Hứa Mộ Nhiên phải đuổi theo cô.
" Tranh Nhi, chậm thôi! " hắn gọi cô.
Hai chân mảnh khảnh của cô chạy rất nhanh, còn gạt bỏ lời nói của hắn, cứ thế cắm đầu cắm cổ chạy ra trước.
Tiếng của Hàn Tuyên và Đường Ân dần truyền đến, còn có những tiếng lính xào xáo, mắng chửi.
" Hứa Mộ Nhiên, thả Tranh Nhi ra! " giọng nói của Hàn Tuyên lanh lảnh.
Anh cùng Đường Ân đang giằng co với đám thuộc hạ trong dinh thự, bị chúng dùng gậy đến vào người cả hai.
Ai ai cũng hùng hổ, được lệnh của Hứa Mộ Nhiên, không nương tay, đánh đến mức Hàn Tuyên và Đường Ân bầm giập.
Vậy mà, hai cái miệng kia không ngậm lại, ngoan cố bước vào, còn la lớn.
" Hứa Mộ Nhiên, trả em gái lại cho tao! Thằng chó! "
" Hứa Mộ Nhiên, thả Tranh Nhi ra! " Đường Ân theo tiếng nói của Hàn Tuyên, hét lên.
Bọn lính không nương tay, quất đòn xuống người họ lia lịa, đánh đến khi cả hai bò dưới đất, Tranh Nhi chứng kiến, nước mắt giàn giụa nhảy vào đó, đẩy những kẻ tàn bạo kia ra.
" Dừng lại ngay! " cô hét lớn vào mặt chúng.
" Tránh ra! "
Thấy Tranh Nhi, tất cả đều đồng loạt dừng lại, theo sau đó là hành động nghiêm nghị trước mặt cô, rồi chúng đều hướng mắt ra sau, chờ đợi vị Đô đốc cao cao tại thượng đang khiễng chân đi tới.
" Lui xuống hết đi! " hắn lạnh giọng ra lệnh.
Hai chân hắn trụ vững, tay chấp sau mông, luôn giữ nét tàn khốc của mình trước kẻ khác, hắn vứt sang ba người đang khổ sở dưới kia bằng ánh mắt lạnh lẽo.
" Tranh Nhi, em có sao không? " Hàn Tuyên lo lắng, thấy em gái, hai tay anh lóng ngóng chạm vào người cô kiểm tra.
Tranh Nhi lắc đầu, khóc nức nở, đỡ người anh và Đường Ân, hai bàn tay của hai người đàn ông đều đặt lên người cô, cất chung một câu hỏi.
" Tranh Nhi, hắn có làm gì em không? "
Ngay lập tức, Hứa Mộ Nhiên ở sau nổi cơn ghen vô lý, quát lên.
" Bỏ cái tay ra khỏi người cô ấy ngay! " tiếng hắn chói tai cực kì, nghe thôi đã ứa gan.
" Hứa Mộ Nhiên! thằng chó! " Hàn Tuyên nghiến răng, nghe giọng hắn anh lại nổi nóng, cố đứng dậy.
Cô gái nhỏ sợ anh lại lao vào đánh nhau với hắn, nhanh chóng đỡ Đường Ân đứng lên, rồi lập tức ôm lấy hông anh, lên tiếng can ngăn.
" Anh hai à, bình tĩnh đi!
Hứa Mộ Nhiên không có làm gì em cả! " Tranh Nhi cực lực kéo lấy người đàn ông to lớn kia.
Cùng với lời nói và hành động của cô, Đường Ân cũng giúp một tay, cản Hàn Tuyên lại.
Hứa Mộ Nhiên trước mặt cả ba, vô cùng kênh kiệu, còn nhướng mày, như thách thức Hàn Tuyên lao vào, hắn sẽ tiếp.
" Anh à, em không sao!
Anh đừng làm bậy! " Tranh Nhi hạ giọng, khuyên nhủ.
Hàn Tuyên lúc này mới bình tĩnh lại, cũng vì anh lo cho em gái mới mất khống chế, anh chóng kéo Tranh Nhi, xoay cô một vòng, nhìn thật kĩ, thấy cô chẳng bị làm sao anh mới thở phào.
Nhưng, còn chưa được vài giây, anh lại ngửi ra mùi rượu nồng trên người Tranh Nhi.
" Tranh Nhi, em uống rượu sao? " Hàn Tuyên tra hỏi ngay.
Tranh Nhi bị phát hiện, cuống cuồng không biết phải lấp liếm sau, Hứa Mộ Nhiên rất điềm tĩnh xen lời vào.
" Cô ấy và tôi uống chút rượu tám chuyện thôi! "
" Tám chuyện? " Đường Ân nghe liền không tin, vô thức hỏi hắn.
Hứa Mộ Nhiên đinh ninh lời nói, gật đầu, còn dùng vài cái cớ không có thật, lấp liếm cho chuyện giữa hắn và Tranh Nhi.
" Tôi và Tranh Nhi bàn chuyện!
Cô ấy đồng ý làm bạn gái của tôi rồi!
Tôi sẽ không làm hại người mình yêu
Như vậy đủ tin chưa? "
" Bạn gái? "
Cả ba cùng la lớn, nhất là Tranh Nhi, ngớ người không tin vào tai mình.
Tự hỏi, cô đồng ý làm bạn gái hắn khi nào? Sao hắn lại tự tiện nói như vậy? Đây vốn là kế hoạch hắn tính sẵn rồi.
.