" Tranh Nhi, bỏ con dao xuống!
Có gì thì bình tĩnh nói! "
Hứa Mộ Nhiên hắng giọng, máu trên cổ cô làm hắn kích động, quên bén mất việc vừa rồi.
Tranh Nhi cầm chắt con dao, gạt bỏ lời nói, nước mắt thi nhau rơi như mưa trút, dở khóc dở cười, nói.
" Nói...chúng ta còn gì để nói...
Anh không nhìn ra ba đứa con của chúng ta đang nằm trong hồ nước sao? "
" Gì chứ? Con...!"
Hắn chấn động bởi lời nói, lúc này mới nhớ, tức tốc quay đầu nhìn ra hồ nước tiểu cảnh lần nữa.
Do quá xa hắn chỉ nhận dạng được quần áo, dáng vóc của con, ngay lập tức giọt nước dâng trào từ khóe mắt ra ngoài, tim đau không thở nổi.
Hô hấp của hắn khó khăn, hắn quay lừng nhìn chòng chọc cô gái không thay đổi sắc mặt kia.
" Tranh Nhi em điên rồi!
Con của mình mà em cũng giết!!! "
Hắn quát lên, đau đến mức nghẹn bứ cả họng, sau đó chạy xộc ra ban công hét lớn xuống phía dưới.
" Ngươi đâu! Cứu tiểu thiếu gia và tiểu thư nhanh!!! "
Người ở bên dưới nghe tiếng hét hoảng hồn, Ngọc Hồng và Lý Hoan cùng lúc chạy ra nhìn lên, Hứa Mộ Nhiên ở trên lầu chỉ ra hồ nước tiểu cảnh la lớn.
" Mau! Cứu tiểu thiếu gia và tiểu thư nhanh! "
Lý Hoan nhìn theo hướng tay, nghe câu nói chạy như bay ra hồ nước.
Hắn hướng mắt theo Lý Hoan hồi hộp không thôi, còn chưa kịp định thần ở phía sau lại vang đến giọng nói của Tranh Nhi.
" Hứa Mộ Nhiên! "
" Tranh Nhi...!"
Người đàn ông lập tức quay đầu, cô gái nhỏ còn cầm chắt con dao làm hắn hoảng loạn.
" Tranh Nhi, bỏ con dao xuống! Có gì thì chúng ta bình tĩnh nói có được không? "
" Chúng ta chẳng còn gì để nói nữa đâu...
Hứa Mộ Nhiên...con chết rồi...cho dù có vớt lên cũng chỉ là cái xác lạnh...!"
Tranh Nhi tuyệt nhiên không nghe, cố ý để lưỡi dao cắt sâu hơn một chút làm cho hắn giật thót lo sợ.
Hắn khổ sở liếc mắt ra ban công, Lý Hoan còn đang chạy, lòng hắn chốc chốc tuyệt vọng, như cảm nhận được mất mát, nước mắt chạy tán loạn vòng quanh mặt.
" Tranh Nhi...em bị điên rồi hay sao?
Đó là con của chúng ta...
Tại sao...tại sao em có thể giết con mình chứ? " cơn tuyệt vọng trong lòng tăng lên, uất ức mà gằn giọng với cô.
Đứng trước những lời lẽ oán trách, Tranh Nhi lại điềm tĩnh lạ thường, kể tộ hắn.
" Đúng...tôi điên rồi...điên vì anh đó...
Hứa Mộ Nhiên...gia đình của tôi đều bị anh hại chết hết rồi...
Tôi và anh không thể ly hôn...tôi không muốn con mình có người cha độc ác...
Càng muốn mình tiếp tục ở bên cạnh anh nữa...!"
" Vậy cho nên...các con đi trước...tôi sẽ theo sau...!"
" Tranh Nhi...!"
Hứa Mộ Nhiên khóc không thở nổi, có nào ngờ cô chọn cách tàn nhẫn nhất trả thù hắn, lấy tất cả những gì cô đã cho hắn.
Nhìn những con người chạy ra đó vớt con hắn, tâm tình đã hoàn toàn chết không còn chút hy vọng.
Hắn bình tĩnh bước đến gần, dở khóc dở cười, cuộc đời làm Đô đốc kiêu ngạo, muốn bất cứ thứ gì điều có thứ đó, chưa từng thua cho bất cứ ai, vậy mà giờ đây hắn lại thua cho người phụ nữ hắn yêu nhất.
" Tranh Nhi...em thật độc ác...!"
Thanh âm đau đớn vang lên, nước mắt nhạt nhòa chẳng vào cánh môi, mặn còn hơn cả nước biển, cô gái chứng kiến biểu hiện của hắn lại một mặt sắc lạnh im bặt.
" Tranh Nhi...tôi thua cho em rồi...
Hai năm...hai năm tôi cố gắng vì em thay đổi...
Tranh Nhi...chẳng lẽ em chưa từng có một chút nào yêu tôi sao? "
" Chưa từng...!"
Tranh Nhi đáp ngay sau tiếng nói, là lời dối lòng, cô kiên cường nuốt nước mắt không cho hắn nhận ra sơ hở, tiếp tục nói.
" Hai năm qua tôi yêu anh đều là ảo giác do anh tạo nên...
Hứa Mộ Nhiên...giữa - chúng - ta - không - hề - có - tình - cảm - thật...!"
Cô nhấn mạnh vào từng chữ, kích động cơn giận không lòng hắn.
Lời nói và hành động của cô thật sự hoàn toàn thành công đánh bại hắn, chẳng còn thứ gì hắn luyến tiếc.
Lần đầu cô hại chết con hắn, khi ấy hắn đã muốn bóp chết cô, vì yêu mà lựa chọn theo đuổi cô bằng chân tình, đến giờ ba đứa con sinh ra lần nữa bị cô giết, giới hạn của hắn đạt đến ngưỡng cửa tuyệt vọng, trong lòng không còn muốn nuôi thêm hy vọng.
" Tranh Nhi...nếu em muốn chết như vậy...
Được...tôi toại nguyện cho em...!"
Hắn rút ra con dao găm mà bản thân luôn mang theo, chĩa về phía cô, cứ ngỡ hắn sẽ giết cô, nào ngờ hắn lại đứng đó thều thào.
" Tranh Nhi...hai ta cùng chết...
Tôi không muốn sống trên cõi đời này khi vợ con đều không còn...
Nếu em tự sát tôi cũng sẽ theo chân em và con...!"
" Em hận tôi nhiều như thế thì đến đây...chúng ta cùng đâm nhau chết...!"
Con dao trong hắn chĩa thẳng không chút rụt rè, dường như lúc này hắn đã bị che lấp sự bình tĩnh, cầm dao chuẩn bị lao đến.
Tranh Nhi nở nụ cười ngặt nghẽo, hít lấy một hơi thật sâu, không một chút chần chừ, dao kề cổ đổi hướng, lao thẳng đến chỗ người đàn ông.
Hứa Mộ Nhiên lúc này lí trí hỗn loạn, cô lao vào hắn cũng lao đến, chọn chết cùng nhau.
* Phập *
Dòng máu đỏ chảy chan hòa, cơ thể mảnh mai ngã xuống, người đàn ông hốt hoảng đỡ ngay cô gái, bàn tay cầm dao của hắn còn đang găm vào bụng cô, không chỉ một con mà còn có cả dao của cô của tự đâm mình.
Khi cả hai cùng lao vào, hắn tuyệt nhiên muốn giết cô, trong suy nghĩ cô cũng sẽ giết hắn, chết trong tay cô coi như là sự ân xá cuối cùng cô cho hắn.
Nào ngờ, lúc con dao chỉ cách hai gang tay, Tranh Nhi bất ngờ xoay con dao của mình ngược về chính bản thân.
Hứa Mộ Nhiên không kịp trở tay tay, đâm cô một nhát, thân tráng kiện đập vào cánh tay cầm dao của cô tiếp thêm một nhát thứ hai.
" Tranh Nhi, tại sao, tại sao em lại làm vậy? "
Máu tươi thấm đỏ tay hắn, nước mắt lặng lẽ tuông trào như dòng thác đổ, cô chọn cách chết một mình, còn tàn nhẫn để hắn tự ra tay giết cô.
Trên gương mặt trắng bệch nở nụ cười mãn nguyện, cô nằm trong tay hắn hấp hối.
" Hứa Mộ Nhiên...
Tôi muốn trừng phạt anh...
Để anh cảm nhận được cảm giác mất đi người mình yêu thương...!"
Tiếng cô thê lương, nước mắt trào ngược ra chân tóc, lúc này cả cơ thể cô tê liệt, cơn đau khó tả, máu tươi chảy ra khắp sàn.
" Không, đừng...anh xin em...đừng đối xử với anh như vây...!"
Hắn đau đớn, khóc sảng, khi này từ trong tủ quần áo đột nhiên phát tiếng khóc của trẻ con đánh động tâm trí hắn.
Nhận ra đây là tiếng khóc của con mình, hắn hướng mắt vào trong tủ quần áo, lại hướng mắt vào cô gái đang cười khổ nhìn theo vào chiếc tủ.
Hóa ra cô không hề giết con, vì hận hắn, không thể ly hôn cô đã bày kế để hắn giết cô.
" Tranh Nhi...em...!"
Trong lúc hoảng loạn, còn chưa kịp phản ứng Ngọc Hồng và Lý Hoan cũng chạy xộc vào la toáng lên.
" Đô đốc, đó không phải là con của ngài! "
Tiếng khóc trong tủ vang ầm lên, cứ như chúng cảm nhận được người mẹ của chúng gặp bất an.
Ngọc Hồng nghe tiếng khóc lập tức đến mở cửa tủ, ba đứa bé đang nằm trên đống quần áo khóc eo eo, vì tủ quần áo khá kín nên khi cả hai cãi nhau không thể kinh động đến chúng ngủ say, phải đợi đến cảm nhận được mẹ của chúng gặp nạn mới gào khóc đánh động người khác.
Hứa Mộ Nhiên nhận ra mình bị Tranh Nhi lừa ngoạn mục, tình thế cấp bách không nghĩ nhiều ra lệnh cho Lý Hoan.
" Mau! Lấy xe đến bệnh viện nhanh! "
Hắn hét lên rồi bòng cô đã nhắm mắt chạy bạt mạng, mỗi một bước chân đều vương máu nhỏ xuống.
Chiếc xe lao nhanh như vũ bảo, cô gái nhỏ đã hoàn toàn mất đi hơi thở, toàn thân lạnh lẽo, hắn ôm lấy cô khóc thê lương, cầu bằng cả vận may của mình.
" Ông trời xin hãy cứu cô ấy một lần cuối!
Tôi nguyện đổi tính mạng của mình bù đắp lại tội ác
Chỉ cần cô ấy sống Hứa Mộ Nhiên này sẽ chết thay cho cô ấy! "
Hai tay hắn gắt gao ôm lấy cô, giờ đây nhịp tim của cô như hoàn toàn ngừng lại, máu từ vết đâm vẫn chảy thấm ra mảnh vải bịt chặt.
Tim hắn như ngừng đập khi cảm nhận được cái chết tìm đến người phụ nữ hắn yêu nhất..