Phòng cấp cứu.
Cô gái nhỏ sau khi đưa vào đó hơn 3h đồng hồ qua đi không có phản hồi, người bên trong không ngừng chạy đôn chạy đáo qua lại.
Hứa Mộ Nhiên mình nhiễm đầy máu tươi ngồi đó hồi hộp, lúc nào cũng chạy đến ngoài cửa kính ngó vào trong, giờ phút này hắn rất sợ mất đi người phụ nữ hắn yêu, vừa đau lòng vừa hối hận.
Đáng lẽ khi ấy hắn phải bình tĩnh, Tranh Nhi lương thiện yêu thương con vô đối, ly hôn còn muốn nuôi con thì không thể cô lại giết con.
Tất cả đều do hắn không vững tâm, thông minh hơn một chút sẽ nhận ra sơ hở, kịp thời tránh được tai họa lần này.
30 phút nữa trôi, hai mắt hắn lúc nào cũng đỏ hoe vì nước mắt dâng lên, hơi thở cũng khó khăn suốt mấy tiếng đồng hồ.
Lúc này, người từ bên trong cuối cùng cũng chịu bước ra, một vị bác sĩ hớt hải đến chỗ hắn.
" Sao rồi? Phu nhân của tôi sao rồi? "
Người đàn ông không cho vị bác sĩ ấy kịp thở, vừa thấy đã tra hỏi như hỏi cung.
" Thưa...Đô đốc phu nhân đã qua cơn nguy kịch...
May mà được đưa đến kịp thời, nhát dao đâm vào bụng là dao găm nhỏ, cả hai lưỡi dao đều không quá sâu nên còn giữ được mạng...
Hiện tại phu nhân rất yếu...ngài tạm thời không thể gặp cô ấy...
Phu nhân sẽ được đưa đến phòng hồi sức ngay bây giờ ạ...!" vị bác sĩ kính cẩn nói với hắn, giọng nói có chút mệt nhoài.
Gương mặt tối sầm dần có lại nụ cười, người phụ nữ hắn yêu vẫn còn sống, hắn còn chưa kịp nói gì thì vị bác sĩ kia đã vội vàng quay đi.
Từ bên trong phòng cấp cứu bắt đầu kéo giường bệnh của Tranh Nhi ra, y tá và bác sĩ gấp gáp đưa người đi.
Hứa Mộ Nhiên hướng mắt phức tạp theo cô gái nằm bất động, chân hắn cũng không yên phận theo tới tận phòng hồi sức.
Cơn nguy kịch đã qua hắn cũng thấy nhẹ nhõm một phần, có lẽ lần này vận may của hắn đã che chở cho cô gái nhỏ.
Hắn đứng bên ngoài phòng hồi sức trông chừng cô, 3 ngày qua đi cô vẫn không tỉnh lại, sức khỏe ổn hơn một chút liền được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, khi này hắn mới được phép ở cạnh cô.
Tranh Nhi mơ màng không chịu tỉnh, ngày nào hắn cũng ôm con nhỏ đến bệnh viện ra sức kéo cô từ trong cơn mê tỉnh dậy.
1 tuần sau, vết thương ổn định, cô được xuất viện về nhà có bác sĩ riêng chăm sóc, người thì đã ổn nhưng vẫn hôn mê, có lẽ lần này cô sẽ giống như trước vì đau thương không muốn tỉnh lại.
Nội tâm của hắn đầy rẫy lo âu, đêm nào hắn cũng duy trì đưa con đến đánh động cô với một chút hy vọng cô sẽ tỉnh lại.
Ba đứa con đặt cạnh giường cô gái nhỏ, hắn ngồi ở mép giường quan sát sắc mặt trắng bệch của cô, đau lòng khóc lên.
Hắn áp bàn tay lạnh lẽo của cô lên mặt, cầu cô một lần nữa.
" Tranh Nhi...Đại Hàn, Tiểu Hàn, Tiểu Mãn đến thăm em đây...chúng nhớ em lắm...
Con cứ khóc mãi anh không biết phải làm sao...
Tranh Nhi...em có thể tỉnh lại một lần nữa không? "
Tiếng con lại khóc lên sau tiếng nói, hắn nhanh chóng bòng con lên dỗ dành hết đứa này đến đứa khác, nội tâm không ngừng gào thét, đầu óc hắn hiện giờ hỗn loạn chưa từng có.
Những đứa bé cứ khóc mãi đòi mẹ, cô lại vô tình không chịu tỉnh, người làm cha làm chồng rơi vào tình thế gian nan, hắn không thể khiến các con ngoan, ngày nào cũng khóc từ sáng đến tối, nín được một chút lại khóc toáng lên.
Tranh Nhi thật tàn nhẫn với hắn, rõ ràng cô nghe được thanh âm lại không có chút xót thương cho hắn một cơ hội, mặc hắn ngồi đó ôm con dỗ đến khi chúng im lặng một chút.
Hắn đưa con về phòng cho bảo mẫu chăm nom một chút lại quay về với cô, quỳ bên mép giường, xin cô.
" Tranh Nhi...anh thua rồi...anh chịu thua với em rồi...em hãy tỉnh lại đi....
Hứa Mộ Nhiên này hứa với em...chỉ cần em tỉnh...
Cả đời này anh không xuất hiện trước mặt em nữa...!"
Bản thân bị cô hành hạ đến tê liệt, hắn đã thực sự hoàn toàn buông xuôi không còn muốn bám lấy cô nữa, chỉ mong lần cô có thể tỉnh, nhất định hắn sẽ thực hiện lời nói với cô.
Tranh Nhi mê mang nghe được câu nói ấy liền có phản ứng, thứ cô chờ suốt thời gian qua chính là câu nói này.
Mấy ngày sau, bác sĩ kiểm tra thấy cô có tiến triển, dường như trong tiềm thức của cô đang muốn tỉnh lại.
Hắn biết có lẽ vì lời hứa nên cô mới có tinh thần vực dậy cho nên đã hy vọng rất nhiều, và, hắn cũng thầm mong cô vì câu nói đó thực sự tỉnh lại.
Tối đó, Hứa Mộ Nhiên như mọi khi ôm con đến, bác sĩ và Ngọc Hồng đang lo cho cô gái nhỏ, hắn vào không dám lên tiếng, sợ ảnh hưởng đến bác sĩ đang xem bệnh.
Lúc này, Tranh Nhi đột ngột có phản ứng mạnh mẽ, ngón tay cử động, gương mặt nhăn nhó thứ biểu cảm lạ lùng.
" Đô đốc phu nhân...phu nhân...hình nên đã tỉnh rồi...!" bác sĩ la lớn lên.
" Đừng cho phu nhân biết tôi ở đây! "
Người đàn ông dặn dò, vội đặt con vào nôi rồi trốn vào một góc, chỉ dám nhìn chứ không dám xuất hiện trước mặt cô.
Bởi vì, hắn sợ cô mở mắt ra nhìn thấy hắn lại nổi điên.
Ngọc Hồng và bác sĩ cũng hiểu ý không hỏi nhiều, vài giây sau Tranh Nhi thật sự mở mắt tỉnh lại sau một thời gian dài mê mang.
Cô vừa mở mắt đã gọi tên các con, Ngọc Hồng nhanh chóng bòng ba đứa bé sang, hắn ở một góc im lặng xem cô ôm con cười lên, hắn nhìn thấy cũng cười đến rơi lệ.
Cô gái hắn yêu ở rất gần, cách vài bước đã có thể ôm cô, vậy mà giờ đây lại xa xôi không thể với tới như Thái Bình Dương ngăn cách với Đại Tây Dương, tuy gần nhưng không thể hòa làm một.
Nước mắt của hắn lặng lẽ rơi đầy mặt, Tranh Nhi tỉnh rồi đồng nghĩ với việc hắn phải thực hiện lời hứa, cả đời này không xuất hiện trước mặt cô, hắn đứng đó nhìn cô một lúc rồi âm thầm rời đi.
1 tháng sau, từ lúc cô tỉnh, hắn thật sự không để cô gặp hắn, chung một ngôi nhà hắn lại trốn đến một nơi khác ở, cô đi đâu hắn cũng đều tránh mặt, chỉ có thể lén nhìn cô chăm sóc các con qua camera.
Hắn không xuất hiện, cô cũng không còn tự sát, dường như tâm trí đã ổn định hơn, thấy cuộc sống của cô không có sự xuất hiện của hắn sẽ hạnh phúc hơn, lòng hắn dằn vặt mãi cũng đưa ra quyết định cho cuộc hôn nhân này.
Vài ngày sau, trong lúc Tranh Nhi đang chơi đùa với các con, Lý Hoan tìm đến cô thông báo một việc.
Hứa Mộ Nhiên đã ra biên cương đánh giặc ngoại, trước khi đi hắn đã chuyển toàn bộ gia sản của Hứa gia cho cô và các con, còn có cả phần của anh trai hắn.
Chuyện ly hôn giữa cả hai hắn không chấp nhận, hắn trả tự do cho cô chỉ yêu cầu cô chăm sóc con thật tốt.
Lần này hắn đi không biết còn cơ hội quay về không, nếu như có hắn cũng sẽ không gặp lại cô, đến một nơi thật xa để sinh sống cả đời không làm phiền cô.
Lý Hoan nói xong, đưa cho cô những giấy tờ liên quan đến tài sản, cô tuyệt nhiên chẳng ngó đến, Lý Hoan không dám làm phiền liền rời đi.
Tranh Nhi ngoài mặt điềm tĩnh như chẳng có chuyện gì to tát, song bên trong lại đầy nỗi phức tạp, nhìn mớ giấy trên bàn cô thở dài không thôi.
Ba tháng qua đi, người đàn ông kia ở ngoài chiến trường gian nan với súng đạn, cô gái nhỏ lúc nào ở nhà cũng trông ngóng tin tức từ sa trường.
Mấy tháng không có hắn, trái tim cô cuối cùng cũng biết bản thân yêu hắn nhiều đến mức không thể mất đi hắn, lúc nào cô cũng trông lính đưa tin tốt về.
Bước qua đầu tháng thứ tư kể từ lúc hắn đi, nhận được tin chiến tranh đã kết thúc, Tranh Nhi lúc này lo lắng cho hắn hơn bao giờ hết, cô tự hứa với lòng chỉ cần hắn quay về an toàn cô sẽ bỏ qua thù hận ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn.
Chấp niệm lúc này của cô hiện giờ là hắn, ngày nào cô cũng mong xe quân nhân trở về cho đến lúc....
Bên ngoài cổng lớn thật sự có rất nhiều xe quân nhân ồ ạt kéo đến dinh thự, tuy nhiên không có tiếng cười vang rộn rã, bên trên mỗi chiếc xe đều treo đầy vải trắng.
Linh cảm mách bảo điềm xấu, Tranh Nhi chạy bạt mạng ra ngoài, đập vào mắt cô là một cỗ quang tài lạnh lẽo được lính khiêng vào.
Những người đó đều mang một nét mặt bi thương, tấm hình chân dung của Hứa Mộ Nhiên đi trước bước vào sảnh lớn.
Nước mắt trực trờ ra tức thì, trái tim bé nhỏ đập lên đến khó thở.
Một quân nhân cầm theo một chiếc hộp đi đến trước mặt cô ảm đạm thông báo.
" Thật xin lỗi phu nhân...
Rất tiếc khi phải báo tin...
Đô đốc đã tử trận ngoài chiến trường...!".