9 năm sau.
Thụy Sĩ, ở một tiệm bánh nướng nhỏ, trời xanh trong vắt, không khí vô cùng tươi mới.
" Mẹ ơi, con muốn ăn bánh, chúng ta vào đó nghỉ một chút được không? "
Một cô bé dễ thương, hai bím tóc cột nơ xinh xinh níu tay mẹ, đôi mắt to tròn xin xỏ người phụ nữ khoác trên mình một chiếc váy xòe kiểu thanh tao.
Hai bé trai đang nắm chặt vạt váy của cô cũng hùa theo cô bé kia xin xỏ.
" Mẹ vào đó đi! Con đói! "
" Mẹ ơi, đói lắm! Mùi bánh trong đó thơm quá...!"
Người đàn ông đứng sau ba mẹ con than thở, kéo một cậu nhóc ra nói.
" Tiểu thiếu gia, tiểu thư!
Sắp lên xe rồi...
Ăn ở quán nhỏ không tốt đâu...lát nữa chúng ta vào nhà hàng nhé! "
Lý Hoan, sau 9 năm đã trở thành một người đàn ông nhã nhặn, bộ mặt nghiêm túc thì không mất đi đâu, tay xách đầy đồ nhíu mày vào ba đứa trẻ không vừa ý.
" Mẹ à...!"
Ba đứa nũng nịu, níu tay, đôi mắt tròn xòe rất dễ khiến người ta xiêu lòng.
Người phụ nữ thu chiếc ô đang cầm che nắng xuống, khom người dịu dàng bẹo má các con.
" Được rồi! "
Tranh Nhi cưng chiều ba đứa vô đối, hôm nay là ngày đi du lịch đầu tiên cho các con, họ vừa đáp máy bay không lâu, cần phải di chuyển đến nơi du lịch.
Lần đầu mấy đứa nhỏ được đi chơi, cô không muốn làm chúng thất vọng, chiều theo, cô đứng thẳng người nhỏ nhẹ với Lý Hoan.
" Hoan à...không sao đâu!
Còn 30 phút nữa mới lên xe...vào đó cho chúng ăn đi! "
" Phu nhân...hơi...!"
Lý Hoan không khuyên được, vô lực nghe theo, anh theo Hứa Mộ Nhiên từ nhỏ, trung thành với hắn, đến lúc hắn chết rồi anh vẫn không rời đi, không lấy vợ, một đời ở vậy thực hiện lời hứa giữa anh và hắn, chăm sóc vợ con hắn chu toàn.
Anh ở Hứa gia ngoài làm quản gia, còn kim luôn cả công việc chăm ba con báo con này, chưa kể phải giúp Tranh Nhi học hỏi, gầy dựng cơ ngơi của Hứa gia.
Cô hiện giờ là bà chủ của nhiều chuỗi tiệm hoa nổi tiếng khắp cả nước, cuộc sống cũng sung túc và bộn bề.
Ba báo con khôn lớn hơn một chút cô liền cho chúng đi du lịch trải nghiệm, chọn Thụy Sĩ, nơi cô và người đàn ông đã mất từng muốn đến nhất.
Lý Hoan cũng theo chăm nom ba mẹ con, Ngọc Hồng thì đã rời dinh thự gả cho người giàu có, bây giờ chỉ có mình Lý Hoan gánh vác mọi chuyện.
Cả 5 người cùng vào tiệm nướng bánh nhỏ ấy.
Bên ngoài khác vắng, ở Thụy Sĩ dân cư không đông đúc, thưa thớt và không náo nhiệt, tiệm bánh vắng vẻ cũng là điều hiển nhiên.
Vào đến bên trong, có lẽ là do buổi chiều tà nên chưa có khách, chỉ có mỗi 5 người họ.
" Xin chào quý khách! "
Một cô gái nước ngoài xinh xắn cúi đầu chào họ, rất lễ phép sắp xếp bàn, tận tình phục vụ.
Ba báo con hào hứng chọn món, loại bánh nướng nào chúng cũng muốn ăn, Tranh Nhi chiều con từ nhỏ, muốn gì thì cho đó, thứ ăn thì không tiếc nhưng chúng gọi rồi thì sẽ bị cô bắt ăn hết.
Cả ba đứa nhỏ hiểu đều đó, nghe lời mẹ, hiểu ý mẹ chúng chỉ chọn vừa đủ cái dạ dày của mình.
Trong lúc chờ đợi bánh nướng họ trò chuyện vui vẻ với nhau, khoảng tầm 15 phút sau, từ trong bếp vọng ra tiếng của một người đàn ông.
" Bánh tới rồi đây! "
" Hứa Mộ Nhiên? "
Tranh Nhi phản ứng mãnh liệt với giọng nói đó đứng bật dậy tức thì, 9 năm rồi cô chưa từng quên đi giọng nói này.
Khoảnh khắc người đàn ông từ trong đó bước ra cô liền chết chân tại chỗ, cả Lý Hoan bên cạnh cũng không khác gì cô.
* Cạch cạch *
Đĩa bánh trong tay người đàn ông rơi bể xuống đất, chưng hửng.
" Hàn....!"
Hứa Mộ Nhiên, là hắn, hắn vẫn còn sống, dáng người và khuôn mặt không thay đổi, chỉ có điều đã mất đi một cánh tay trái, đầu tóc có phần luộm thuộm, ăn mặc giản dị.
9 năm xa cách, tưởng chừng cả đời này hắn sẽ không gặp lại người phụ nữ hắn yêu, không ngờ ông trời vậy mà lại kéo duyên nợ của họ về bên nhau lần nữa.
Tranh Nhi đứng hình không nói nên lời, còn nghĩ mình hoa mắt, không ngừng chớp liên tục, hắn quả thật còn sống còn đứng nhìn cô có biểu cảm đầy phức tạp.
" Hàn...Tranh Nhi...!"
Ngay lập tức, Tranh Nhi không tự chủ lao đến ôm ngay người đàn ông kia.
" A Nhiên...!"
Lý Hoan ngơ ngác rồi nhanh chóng bình tâm, ôm ngay ba đứa nhỏ đi chỗ khác cho cả hai nói chuyện.
Tranh Nhi đang trầm luân trong nhớ nhung thì đằng sau đột ngột có một người phụ nữ khác bầu bì đi lên.
" Anh à...có chuyện gì thế? "
Cô lập tức bị hắn đẩy ra, xoay người về sau đỡ người phụ nữ kia.
" Không có chuyện gì đâu! Sao em lại ra đây rồi? "
Giọng hắn dịu dàng, cử chỉ cực kì ôn nhu với người phụ nữ.
Cái bụng bầu to lớn làm Tranh Nhi chốc chốc nhận ra điều gì đó, có lẽ hắn đã quên cô rồi, nụ ngặt nghẽo nở trên môi.
Những giọt nước mắt xúc động thu lại, Tranh Nhi chóng xoay lưng, từ trong bóp lấy ra một số tiền trả cho chiếc bánh bị rơi kia, rồi lặng lẽ rời đi.
Ra bên ngoài cô không nói tiếng nào, bình tĩnh gọi Lý Hoan đưa các con rời khỏi nơi này.
Trong đầu Tranh Nhi bây giờ cho rằng, 9 năm hắn rời đi có lẽ đã tìm được hạnh phúc của đời hắn, tìm được người phụ nữ yêu thương hắn.
Cô không muốn mình phá hoại hạnh phúc vốn có của hắn nữa, chọn cách im lặng như vậy vẹn toàn cho cả đôi bên.
Hắn còn sống, cô chỉ cần biết nhiêu đó là đủ!
Lý Hoan không rõ tình hình bên trong, cũng không dám làm nhiều chuyện, im lặng theo cô.
Đi được một đoạn, sắp tới nhà ga thì có một tiếng gọi to ở đằng sau cản bước.
" Hồ ly nhỏ!!! "
" Em đứng lại đó cho anh!!!! "
Tranh Nhi quay đầu ngay, Hứa Mộ Nhiên vậy mà lại đuổi theo cô, hắn chạy bạt mạng, hai chân mảnh khảnh của cô không điều khiển được cũng chạy về phía hắn.
Hai con người đối mặt nhau, thở hổn hển trên đoạn đường đầy nắng chiều và cỏ xanh tươi mát, hắn chống tay lên gối gấp gáp nói.
" Hàn Tranh Nhi...em gặp lại chồng...em...vậy mà vẫn bỏ đi được sao? "
" Anh đang nói gì vậy?
Chẳng phải cô gái kia...!"
Ngay sau tiếng nói ấy, hắn hiểu, đứng thẳng người lên ngay, lấy lại hơi sức giải thích với cô.
" Là em gái kết nghĩa...
Hứa Mộ Nhiên này trong đời chỉ có 1 vợ là em!
Anh còn chưa kịp nói tiếng nào em chạy mất là sao? "
Hắn không kiềm chế được nỗi nhớ nhung, kéo ngay cô gái nhỏ ôm vào lòng, cái ôm mà hắn hằng mong một đời.
" Hồ ly nhỏ...!"
" 9 năm rồi...anh đã trốn em 9 năm rồi...vậy mà em vẫn tìm ra anh...
Chúng ta gặp nhau lần nữa là ông trời sắp xếp mà em còn hận anh sao?
Thực sự không cho anh một cơ hội? "
" Không...không hận...em không hận...
A Nhiên em nhớ anh...
Nhớ anh lắm...em yêu anh...rất yêu anh...!"
Tranh Nhi nức nở, ôm hắn chặt chẽ, lúc này cảm xúc vỡ òa, kéo lấy cổ áo hắn, chẳng cần biết giữa chốn thanh thiên bạch nhật, hôn thật sâu sau 9 năm gặp lại.
Hứa Mộ Nhiên không hề tránh, trầm mê trong nụ hôn, cảm giác ái muội này khiến hắn không dứt ra được.
9 năm hắn luôn trốn cô, luôn nghĩ cô hận hắn cho đến khi vừa nãy gặp lại, cô đã ôm hắn, cái ôm tự nhiên bằng cảm xúc của bản thân cô, khi đó hắn đã biết cô không còn hận hắn.
Lúc ấy, hắn đã rất muốn ôm cô đáp lại, nào ngờ cô em gái kết nghĩa xuất hiện đột ngột phá tan khung cảnh, hắn theo quán tính, lo cho cái bụng bầu kia vô tình làm Tranh Nhi hiểu lầm.
Rồi, hắn chẳng kịp nói lời nào, xoay người cô liền mất tích.
Cô đột ngột rời đi, hắn chạy ra cửa hướng theo bóng lưng của cô, trong lòng dằn vặt, 9 năm hắn sống trong nhớ nhung, không thể quên được cô.
Nhờ sự động viên của những người trong tiệm bánh, hắn được tiếp thêm tinh thần, quyết định đuổi theo níu lại lương duyên lần nữa.
Ông trời không phụ hắn, 9 năm xa nhau, tội ác của hắn đã trả đủ, đến lúc hắn phải quay lại cuộc sống bình yên nên có.
Lý Hoan ở phía sau cười lên viên mãn, ngồi xổm che mắt ba đứa báo của Hứa gia, không cho chúng xem cảnh ái muội.
Chuyến đi Thụy Sĩ đầy bất ngờ, ban đầu chỉ có 5 người, quay về lại thành 6, Hứa Đoản sau khi biết tin em trai còn sống ngất tận 5 lần trong 1 ngày vì vui mừng quá độ..