" Hồ ly nhỏ, em dám bỏ tôi sao ? " hắn bức bối, trút giận lên lề đường, giẫm chân lên những vũng nước bẩn.
Rồi, hắn lại ngồi bệch xuống, ngửa mặt hứng chịu từng giọt mưa, hơi thở không đồng đều, nghe tiếng cơn mưa đang rơi, lòng hắn chơi vơi vô bờ bến.
" Hứa Mộ Nhiên ! "
Tiếng gọi the thé ở đằng xa vọng tới, Hứa Mộ Nhiên bừng tỉnh tức thì, giọng nói này, giọng nói quá quen thuộc, là giọng nói của người phụ nữ hắn thương, hắn lập tức xoay đầu.
Hai mắt nhỏ mở to, tim hắn đập nhịp gấp bội lần, trước mắt hắn, Tranh Nhi tay cầm ô nhỏ, đứng ở kia, không xa với hắn.
Hai mắt cô long lanh nhìn hắn, người cô có chút ướt át, còn đang run nhẹ dưới cơn mưa, hắn lập tức đứng lên, chạy một mạch đến chỗ cô.
" Hồ ly nhỏ...!" hắn gọi cô trong lòng, tay với tới đó, chân nhanh một chút, để hắn kịp cô.
" Hứa...!"
Tranh Nhi chưa thốt được câu, hắn nhào tới ôm cô thật chặt, chặt đến mức cô không nhúc nhích được, như thể hắn vừa tìm thấy châu báu, cầm không nỡ buông.
" Hồ ly nhỏ...cuối cùng...
Cuối cùng cũng thấy em ! " hắn mấp máy giọng mừng rỡ, cảm xúc trong tim như vỡ òa, cô không rời bỏ hắn, vẫn quay lại trước khi hắn rơi vào cơn điên loạn.
Người hắn ướt sũng, ôm lên người cô khiến cô cũng ướt theo hắn, dưới cơn mưa tầm tã, chiếc ô nhỏ trong tay cô không thể nào che nổi hết cả hai, cơ thể cô bị hắn đẩy ra ngoài, nước mưa từng giọt nhỏ xuống hai vai tròn.
Từng lớp da thịt cô truyền đến cơn rét, run lên cầm cập, đã lạnh càng thêm lạnh, hắn cảm nhận được cảm giác của cô, không nghĩ nhiều lập tức bồng cô lên.
" Che người em kĩ vào ! " hắn hằn giọng, nghe như có vẻ lãnh đạm, lạnh lùng, bực tức nhưng lại chất chứa sự quan tâm của hắn dành cho cô.
Tranh Nhi không dám cãi ý hắn, thấy sắc mặt hắn có chút xám xịt, biết hắn tìm cô từ nãy đến giờ gần như sắp phát điên, cô cầm chắc chiếc ô nhỏ trong tay, co người tựa chặt vào thân hắn, hơi nghiêng ô sang cho hắn, che cho cả hai.
Sải chân của hắn rất rộng, bước rất nhanh, hắn tìm ngay một khách sạn gần đó, vào trong thay vì về nhà.
Lễ tân nhìn thấy hắn, ban đầu chẳng nhận ra, đến khi hắn xuất trình danh tính, ai cũng khiếp sợ, chuẩn bị phòng vip cho hắn.
" Hứa Mộ Nhiên, sao lại không về nhà ? " Tranh Nhi ở trong tay hắn, ngơ ngác, the thé giọng dò hỏi.
Hắn không trả lời ngay câu hỏi của cô, im bặt, đưa cô vào đến phòng mới cất tiếng chậm rãi, nói rõ cho cô biết.
" Chúng ta ướt cả rồi...đêm nay ngủ ở ngoài một đêm ! "
Người phụ nữ nhỏ trong tay hắn được thả xuống, hắn giúp cô thu gọn chiếc ô.
Tranh Nhi từng bước vào sâu bên trong, căn phòng vip sang trọng thu hút cô, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng đặt chân vào những nơi này, dù là bình dân hay sang trọng.
Những thứ ở đây làm cô có cảm giác không thoải mái, cô còn chưa kịp quan sát kĩ, Hứa Mộ Nhiên bất ngờ bế cô lên từ đằng sau.
" Á ! Hứa Mộ Nhiên, anh làm gì vậy ? " cô hét lên, đập tay vào người hắn theo phản xạ.
Sắc mặt của hắn lúc này bỗng chốc tối sầm, ánh mắt sắc lẹm, còn tỏa ra sát khí đằng đằng làm cô đang lạnh bỗng đông cứng như một tảng băng.
" Đi tắm !
Em còn mặc đồ ướt sẽ bệnh đấy ! " chất giọng của hắn khàn đục, không đợi Tranh Nhi đồng ý, tự hắn đá cửa đưa cô vào bên trong.
Tranh Nhi la lên một từ " không " chói tai, vùng vẫy, nhảy xuống, muốn mở cửa ra ngoài, hắn không cho cô toại nguyện, cường thế đẩy cô vào trong bồn rửa mặt, còn thuận tay khóa trái cửa.
" Hứa Mộ Nhiên, đừng qua đây ! " cô quát tháo, lưng cô chạm vào thành bồn rửa, không có đường lui.
Người đàn ông lãnh khóc kia vờ kẻ điếc, ngoáy ngoáy lỗ tai mình, tự cởi đồ mình trước mặt cô, còn đến gần bồn tắm mở ngập nước.
" Mau cởi đồ ra đi ! Tôi tắm cho em ! " hắn lệnh cho cô, sắc mặt không thay đổi, lạnh tanh đến rợn người.
" Đồ b.iến thái !
Ai cần anh tắm cho chứ ? " Tranh Nhi mắng hắn, kiên quyết không nghe, cô giữ khư khư hai tay trước ngực, phòng thủ.
Hứa Mộ Nhiên quá quen với cách cô chống đối, không nhiều lời, tiến tới cưỡng chế lột đồ cô ra, vì cô giằng co, hắn xé rách bộ sườn xám ấy, cả đồ lót trên người cô hắn cũng xé, đến khi thân cô trơ trụi hắn mới buông tay ra khỏi người cô.
" Đồ d.âm tặc...!" Tranh Nhi uất ức, mắng hắn, hai hàng nước mắt trên mặt cô rơi lã chã, cô cố gắng dùng hai tay khẳng khiu che đi những phần nhạy cảm.
Với con mắt đầy dục vọng của hắn, hành động của cô giống đang khiêu khích hắn hơn là phòng thủ, chỗ nào trên người cô hắn cũng đều thấy rõ, dù có che hắn cũng tự tưởng tượng ra từng bộ phận nơi đó của cô.
" Hồ ly nhỏ, ngoan ngoãn vào trong bồn tắm đi
Đừng để tôi nổi giận...!" hắn gằn giọng, nhắc nhở cô, đôi mắt hắn như chim ưng săn mồi, cứ chĩa thẳng vào những chỗ cô đang che lại.
Chỗ đó của hắn sớm đã dựng lên, còn hướng vào cô một cách đầy thèm khát, trong hoàn cảnh hiện giờ rõ ràng hắn đang muốn ăn cô, làm sao cô có thể nghe theo lời hắn.
Hai chân cô trụ vững, không bước không rời, còn nghiến răng, phùng mang trợn mắt, lớn tiếng trước mặt hắn.
" Anh ra ngoài đi ! Tôi tự mình tắm được ! " cô lùi người, ép cho lưng nhỏ sát vào thành bồn rửa mặt, làm nó hằng lên một dấu dài.
Hứa Mộ Nhiên không nghe, không đáp, dần tiến đến, dồn ép cô phải lùi bước, lùi đến khi nào cô tự ngã, hắn lại thuận tay đẩy cô vào bồn tắm.
* Tủm *
Tranh Nhi ngã chổng vó vào bồn, nước văng tứ tung, cô vừa mới ngoi lên, Hứa Mộ Nhiên liền nhảy bổ vào trong, giữ cô ngã vào lòng hắn.
" Ngồi im ! " hắn gắt gỏng, luồng tay giữ chặt eo cô, bá khí của hắn áp lực vào tâm trí cô, sợ đến mức người cứng nhắc không rục rịch được.
Cô cắn lấy vành môi dưới, khóc lóc, ỉ ôi xin hắn.
" Hứa Mộ Nhiên, đừng...làm ơn để tôi yên...!"
" Ngoan đi, đây là hình phạt của em !
Dám rời khỏi tôi ư...!" giọng hắn the thé, tay bỗng dưng bóp lấy eo nhỏ của cô, tay còn lại kéo mặt cô vào sát miệng hắn.
" Em còn không ngoan ngoãn...
Coi chừng cái đầu của Hàn Tuyên ! " hắn nhấn mạnh vào tên Hàn Tuyên, dọa Tranh Nhi phải run sợ trong tay hắn.
Người phụ nữ nhỏ không dám phản kháng, chung quy cho dù cô không cố tình tách ra khỏi hắn khi đó, thì hắn vẫn gán ghép cho cô cái tội bỏ hắn, cô không thể tự biện hộ cho mình, đành ngậm bồ hòn làm ngọt, dỗ dành hắn.
" Hứa Mộ Nhiên...tôi nghe anh...
Tôi nghe lời anh cả...đừng có hại anh trai tôi...!" cô nghẹn ngào lời chua xót, hai mắt nhắm hờ mặc cho hắn thỏa thích trêu đùa cơ thể cô.
" Thả lỏng đi, tôi không ăn em ở trong này đâu ! " hắn thỏ thẻ, hai tay dần buông thõng ra khỏi người cô, với tới chỗ để sữa tắm, lấy chúng đổ lên người cô và hắn.
Bàn tay của hắn rất to, ấm áp, đặt lên người cô, nhẹ nhàng xoa từng nơi trên cơ thể nhỏ, chỗ nào hắn chạm vào cô cũng đều run lên, vừa sợ vừa kinh tởm hắn.
Cả chỗ đó của cô hắn cũng không tha, đưa tay xuống làm cô giật nảy người, bật dậy, hắn rất nhanh, giữ ngay người cô ngồi vào lòng hắn.
" Yên nào !
Trên người em chỗ nào tôi cũng chạm cũng nhìn, có gì phải ngại ! " hắn gắt gỏng, hàng chân mày rậm nhíu xuống khó chịu.
Câu nói của hắn hết sức đê hèn, cô ghét hắn, hận hắn, kinh tởm hắn không hết, làm gì có chuyện cô ngại trước mặt hắn.
Vả lại, cơ thể này vốn là của cô, không cho hắn chạm vào, không cho hắn nhìn cũng là quyền của cô.
" Vô sỉ ! " cô nhịn không được, mắng hắn lần nữa, còn lớn gan muốn đứng dậy ra ngoài.
Tất nhiên, hắn làm gì dễ dàng để cô hỗn xược được với hắn, cô vừa đứng lên, hắn liền đánh vào mông cô.
Tiếng * chát * âm vang trong căn phòng yên tĩnh, Tranh Nhi ngồi xuống ngay lập tức, hai tay ôm lấy mông mình, gương mặt cô đỏ bừng, vừa xấu hổ, vừa tức giận.
" Hứa Mộ Nhiên đồ hèn hạ !
D.âm tặc ! B.iến thái ! " cô mắng mỏ hắn không kiên nể, hai mắt cô rưng rưng, lệ nhòe đi cả con ngươi, nghiến răng câm hận hắn tột độ.
Hắn trơ trẽn, khóe miệng còn nhếch lên khoái chí, như thể cô là vật trong tay hắn, tùy hắn trêu đùa thỏa thích, cô không thể phản kháng, không thể chống đối lại hắn.
" Em đang mắng chồng mình là d.âm tặc sao ? " hắn ngã người ra thành bồn, tay chống lên đó đỡ lấy cầm, điệu bộ rất thư thái.
Tranh Nhi không dám thốt lên tiếng, cơn giận trong người cô bắt buộc phải đè nén, cô biết hắn hỏi như vậy chắc chắn sẽ chuẩn bị sẵn những câu lộng ngữ khác đối đáp lại cô, chỉ cần cô thốt lời không vừa ý hắn sẽ thừa cơ hành hạ cô.
Mặt cô tức khắc gục xuống, nhìn vào bể nước mệnh mông, tay cô vẫn còn che bộ ngực, nước mắt tủi nhục rơi không ngớt.
" Qua đây với tôi ! " hắn ở bên đó, ngạo nghễ lên tiếng, hai mắt hắn lăm le ánh nhìn chết chóc vào cô, hắn đang mất kiên nhẫn.
Tranh Nhi nhìn ra cơn giận dữ trong hắn, vừa nãy hắn đã đem anh trai cô ra đe dọa, cô sợ hắn nổi cơn tam bành thật sự hại anh cô, đành ngoan ngoãn qua với hắn.
Cách cô di chuyển, chậm chạp, gai mắt, hắn bực dọc, chồm lên kéo lấy cô, hai tay của hắn đặt ngay lên bộ ngực của cô.
" Hứa Mộ Nhiên ! Đừng ! " cô phản kháng, đẩy tay hắn ra theo phản xạ.
" Ngồi im ! " hắn hắng giọng ghê rợn vào lỗ tai cô, dọa cô ngồi im bặt tức thì, thở mạnh cũng chẳng dám.
Hai mắt cô nhắm chặt, nuốt nước mắt uất ức, mặc hắn làm càn.
" Ngoan, tôi giúp em mát xa cho nó !
Em vẫn còn trong tuổi phát triển !
Nó sẽ còn to nữa ! " hắn cưng nựng bộ ngực của cô, hôn lên vai nhỏ, cực kì yêu chiều.
Tranh Nhi ngồi im phăng phắc, hể cô khóc, hắn lại dọa, không cho nước mắt cô rơi, làm một con búp bê tùy hắn xử trí.