Chiếc điện thoại ghi hình camera giám sát, Hứa Mộ Nhiên nâng trong tay chăm chú nhìn vào, hơn 15 ngày hắn xa nhà, mọi việc trong Hứa gia đều giao cho Âm Tuyết Ánh quản lí như cũ, hắn ở chiến trường vẫn âm thầm quan sát mọi thứ, nhất là đối với hành động của Âm Tuyết Ánh và Hứa Đoản.
" Chật " hắn tắc lưỡi.
Nụ cười quái gở trên khuôn mặt trầm lắng, hắn đếm trên đầu ngón, lẩm nhẩm " 5 lần rồi ư ! ".
Hình ảnh trong chiếc điện thoại ghi lại là bóng của Hứa Đoản, đêm đêm lại lén lút đến phòng Âm Tuyết Ánh, mặc kệ cô cự tuyệt, anh vẫn bá đạo vào trong.
Hứa Mộ Nhiên biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, mảy may không can dự, chỉ không ngờ việc hắn làm ngơ để họ càng lúc càng quá quắc, biết rõ trong nhà có camera giám sát, còn có nhiều người ra vào, vẫn ung dung tòong teng với nhau.
* Tách *
Điện thoại trong tay hắn tắt đi, chỉ còn một màu đen của màn hình, hắn tựa người vào thành ghế, ngẫm nghĩ, tính tới thời điểm hiện tại hắn và Hàn Tranh Nhi kết hôn đã hơn 3 tháng, cái bụng nhỏ của cô vẫn chưa có động tĩnh gì.
Lòng hắn nôn nóng, muốn cô có tin vui sớm, để hắn tiện nghĩ cách loại trừ hai người vợ còn lại, chính thức đưa cô lên làm nữ chủ nhân của Hứa gia.
Chuyện của Âm Tuyết Ánh và Hứa Đoản không thể kéo dài, hắn dù nhắm mắt làm ngơ thì vẫn có kẻ khác xì xào, phải sớm chấm dứt môi quan hệ dây dưa của cả ba.
" Phải nhanh lên thôi ! " hắn làu bàu, quyết định sau chuyến đi này, trở về Hàn Tranh Nhi nhất định sẽ được làm chính thất.
Những ngày tiếp theo, Hứa Mộ Nhiên buộc phải dưỡng thương do vết thương hắn đang trong tình trạng tồi tệ, lúc nào hắn cũng bắt Tranh Nhi ở cạnh hầu hạ.
Hắn xem cô như chân sai vặt, còn thường xuyên phát dục vọng lên thân cô, với cái lí do hết sức nhảm nhí.
15 ngày ở chiến trường, cô để hắn phải đói khát cơ thể của cô, bây giờ hắn sẽ ăn cô bù lại những thiếu sót ấy, trên thực tế hắn đang cố gắng khiến cô đậu thai nhanh chóng.
Một ngày Tranh Nhi bị hắn cưỡng đoạt tận 2 3 lần, chưa kể đêm nằm ngủ cạnh hắn, thừa lúc cô ngủ say hắn lại hì hục trên người của cô.
Tranh Nhi bị hắn hành nhiều đến mức ám ảnh, luôn phải nghĩ cách tránh né, nhưng không khi nào cô thoát khỏi tay hắn, cô trốn đi đâu hắn cũng có cách lôi đầu cô về bên cạnh.
Hể cô phản kháng, Hứa Mộ Nhiên sẽ dùng chiêu cũ, đem Hàn Tuyên ra hâm dọa, khiến Tranh Nhi bất lực, tự nguyện dâng mình cho hắn.
Thương Lan cũng là vợ, nhưng bị hắn bơ đẹp trong quân khu, chẳng bao giờ hắn ngó thẳng cô ta lấy một lần, ai ai cũng biết điều đó, còn xì xào sau lưng về thân phận đại phu nhân của cô ta, làm mặt mũi cô ta bị bôi hàng tá sự sỉ nhục.
Mỗi lần bắt gặp Hứa Mộ Nhiên hoan ái với Tranh Nhi, cô ta luôn đứng ở bên ngoài nghe lén, lòng khắc cốt mối hận, tất cả đều đổ hết lên đầu Tranh Nhi.
Hơn một tuần lễ sau, vết thương của Hứa Mộ Nhiên gần như đã tiến triển tốt hơn, hắn bắt đầu tập trung vào việc quân ngũ, chuẩn bị ra biển khơi, xử lý triệt để hai kẻ cầm đầu kia, cùng những tên phản loạn còn lại.
Chuyến đi lần này, hắn kéo quân ra đó, vẫn luôn dẫn theo Hàn Tranh Nhi và Thương Lan, để họ theo tàu hỗ trợ, ở lại eo biển nhận lệnh cứu trợ.
Hứa Mộ Nhiên theo tàu chiến ra khơi, nơi những con tàu chiến của quân địch đóng quân, có cả hàng chục chiếc ở đó, còn có cả tàu ngầm, bắn lén.
Hơn 5 ngày, Hứa Mộ Nhiên ra chinh chiến vẫn chưa có tin tức gì, như lúc đầu ra trận, chỉ có những binh sĩ bị thương quay trở về, đều được đưa đến tàu cứu trợ chăm sóc.
Đến rạng sáng ngày thứ 6, ngoài khơi truyền tin Hứa Mộ Nhiên toàn thắng, quân phản loạn bị đánh tan hoàn toàn, hai anh em Tả Thiên Hoàng và Tả Thiên Ân cùng những tên thủ hạ còn lại đang bị truy bắt.
Tất cả nghe tin đều mừng rỡ, hô hào, ai cũng đều mong cho lần này Hứa Mộ Nhiên thành công giết được hai kẻ cầm đầu kia, mà không hề biết, Tả Thiên Hoàng vì muốn bảo vệ mạng sống của anh trai, đang đem theo thuộc hạ, cùng bom đạn đánh úp nơi cứu trợ, hòng dụ Hứa Mộ Nhiên quay về.
Tả Thiên Hoàng nhắm đến Hàn Tranh Nhi và Thương Lan, bắt cả hai làm con tin, Hứa Mộ Nhiên sớm nhận được tin nguy cấp, buộc lòng quay trở về, nhưng hắn không dễ dàng để Tả Thiên Ân có cơ hội trốn thoát lần nữa, chia làm hai cánh cho Đường Ân dẫn lính theo truy sát.
Những con tàu chiến kéo về eo biển, nơi này đâu đâu cũng có xác người nổi lềnh phềnh, còn có những mảnh vụn của con tàu bị bắn tan tành, nằm ngổn ngang, Tả Thiên Hoàng dùng hết nhân lực còn lại của hắn tấn công vào đây, giết rất nhiều người.
Phía xa xăm, sau lớp khói mù mịt của bom đạn, chỉ còn một con tàu duy nhất trụ lại, chính là tàu của Tả Thiên Hoàng.
" Mau ! Đến đó nhanh ! " Hứa Mộ Nhiên gấp gáp ra lệnh, mắt hắn hướng ra đó, bóng của người phụ nữ hắn thương đang ở trước mặt.
Tả Thiên Hoàng đứng trên thành tàu, hai tay cầm hai súng, chĩa vào đầu Hàn Tranh Nhi và Thương Lan đang bị trói, bên cạnh hắn chỉ còn 3 4 tên thuộc hạ, cũng đang chĩa súng qua tàu chiến của Hứa Mộ Nhiên.
" Hứa Mộ Nhiên mày quay lại rồi ! " Tả Thiên Hoàng cất tiếng lớn đến con tàu.
" Chó chết Tả Thiên Hoàng ! " Hứa Mộ Nhiên đứng trên tàu mắng xuống, ánh mắt hắn rực lửa, còn hằng vài tia máu đỏ.
Kẻ thù ở trước mặt, máu điên của hắn đang trỗi dậy, còn nhìn thấy Hàn Tranh Nhi trên mặt và người đều bị đánh tơi tả, hắn càng nổi cơn thịnh nộ.
Lệnh cho hàng chục họng súng chĩa đến chiếc tàu của Tả Thiên Hoàng, sẵn sàng ngắm bắn, hắn không một chút sợ hãi, nao núng, giữ nguyên nụ cười không sợ chết đối mặt với Hứa Mộ Nhiên.
Trong tay Tả Thiên Hoàng, đang nắm giữ hai sinh mệnh quan trọng, hắn biết rõ 1 trong 2 là bảo bối của Hứa Mộ Nhiên.
Dù gì Tả Thiên Hoàng lần này lành ít dữ nhiều, đành chọn hy sinh, hắn phải bắt người mà Hứa Mộ Nhiên yêu thương chết cùng hắn.
Trước họng súng kinh hoàng của hắn, Thương Lan không nén được sự sợ hãi, run rẩy, khóc lóc, kêu gào.
" Mộ Nhiên ! Cứu em ! Cứu em với ! "
" Á !!! "
Cô ta nói được vài tiếng bị Tả Thiên Hoàng trở cáng súng tát vào mặt, hắn kéo hai người lại, kẹp cổ, kề súng sát vào đầu họ, làm Hứa Mộ Nhiên không dám manh động.
Chỉ cần bên Hứa Mộ Nhiên nổi súng, sẽ đồng nghĩa giết chết Tả Thiên Hoàng lẫn hai người phụ nữ kia.
Hứa Mộ Nhiên đưa mắt sang Tranh Nhi, chẳng thèm mở miệng cầu cứu, cũng chẳng thèm ngó ngàng đến hắn, hai mắt dáng chặt vào xác người đang trôi nổi.
Những giọt nước mắt rơi * tí tách * khóc thương cho những sinh mệnh vô tội, cô như người mất hồn, đứng đờ mặc súng chĩa vào đầu.
" Hứa Mộ Nhiên ! Muốn cứu vợ mày ?
Có giỏi thì theo tao ! " Tả Thiên Hoàng đột ngột thay đổi, cho người lái tàu ra tới tận giữa biển khơi, mệnh mông nước, kéo dài thời gian.
Hứa Mộ Nhiên theo sát Tả Thiên Hoàng, lòng hắn nháo nhào, lo lắng cho Tranh Nhi.
Con tàu khi dừng lại, Tả Thiên Hoàng vẫn giữ nguyên tư thế kềm chặt Tranh Nhi và Thương Lan, bắt đầu ngạo nghễ.
" Hứa Mộ Nhiên ! Hai con vợ này của mày thật sự rất xinh đẹp nha !
Dù gì thì tao với mày cũng phải kết thúc ân oán
Nào !
Chọn một đứa để nó chết cùng tao đi ! "
" Chó chết ! Tả Thiên Hoàng thả họ ra !
Hôm nay mày đừng hòng sống xót ! " Hứa Mộ Nhiên gắt gỏng, khóe miệng nhếch lên một bên phẫn nộ, ánh mắt hắn như mũi dao nhọn chĩa vào người Tả Thiên Hoàng, vài giây lại đột ngột thay đổi ánh nhìn lo lắng.
Tả Thiên Hoàng được nước, cố tình rục rịch ngón tay, như muốn bóp cò dọa Hứa Mộ Nhiên, không dám manh động.
Dồn ép Hứa Mộ Nhiên, bắt buộc phải tính kế, hắn đa nghi, biết Tả Thiên Hoàng nói như vậy chắc chắn sẽ không dễ dàng gì tha cho họ.
Nói không chừng, nếu hắn chọn Thương Lan chết cùng Tả Thiên Hoàng, tên loạn đản kia lươn lẹo sẽ bắn chết Hàn Tranh Nhi ngay lập tức.
Song, dòng suy nghĩ đó của hắn bị tính đa nghi xoay vòng, lại nghĩ nếu chọn Thương Lan chết cùng Tả Thiên Hoàng, biết đâu tên loạn đó không giở trò, cho Thương Lan chết chung, hắn sẽ có thêm thời gian cứu Hàn Tranh Nhi.
Hai dòng suy nghĩ cứ liên tục cấu xé nhau, Hứa Mộ Nhiên do dự không ra được quyết định, Tả Thiên Hoàng bắt đầu đánh tâm lí.
" Hứa Mộ Nhiên, mày suy nghĩ lâu quá thôi thì tao giết cả hai !
Có hai người đẹp xuống hoàng tuyền cùng tao coi như ông trời không bạc đãi ! "
" Sao nào ! " hắn kề súng sát vào da đầu cả hai, làm Thương Lan hét toáng lên.
" Mộ Nhiên ! Cứu em ! Em là vợ của anh mà!
Em theo anh nhiều năm như vậy! " cô ta khóc lóc, ỉ ôi không thôi, còn dùng tình nghĩa khi xưa cầu xin.
Trong hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, Hứa Mộ Nhiên bắt buộc phải đưa ra quyết định, trước khi nói, hắn lén lút đưa tay ra sau, dùng kí hiệu, âm thầm ra lệnh cho thuộc hạ ở phía sau, rút ra, lặng xuống biển, sang tập kích con tàu của Tả Thiên Hoàng.
" Thả Thương Lan ra ! Hàn Tranh Nhi chết cùng mày ! " hắn nói, từng tiếng chậm rãi, to rõ, mang theo cơn thịnh nộ, tính đa nghi của hắn đã đưa ra quyết định chọn Thương Lan làm bia thử, lòng dậy sóng mong cho Tả Thiên Hoàng kia sẽ thay đổi, chuyển hướng giết chết Thương Lan.
Tả Thiên Hoàng " hừm " lạnh một tiếng, hắn cũng là kẻ đa nghi, lại mưu mô, không ngừng dò xét hai mĩ nhân trong tay, đoán Hứa Mộ Nhiên chọn Thương Lan chắc chắn chỉ là một cái bia, nhìn Hàn Tranh Nhi xinh đẹp ngời ngợi như vậy, trên người còn lưu dấu hôn mờ nhạt của đàn ông, hắn nghi ngờ chắc chắn Tranh Nhi mới là người Hứa Mộ Nhiên thương, không ngần ngại quyết định đồng ý sẽ thả Thương Lan, chọn Tranh Nhi chết cùng để dày vò Hứa Mộ Nhiên.