" Đô đốc, người cho gọi ! " tiếng của người đàn ông lạnh như băng đá.
Tranh Nhi ngỡ ngàng, còn chưa rõ Hứa Mộ Nhiên có ý định gì, tay hắn lại đặt lên vai cô, nhìn trực diện sang người đàn ông kia.
" Lý Hoan, kể từ bây giờ thay thế vị trí của Đường Ân !
Giám sát tứ phu nhân cho kĩ vào ! " hắn nghiêm giọng, ngón tay uy lực theo lời nói, bóp lấy bả vai tròn của Tranh Nhi.
Hóa ra, người đàn ông đứng trước mặt kia, chính là thuộc hạ được chính tay hắn quấn luyện, thừa hưởng tính cách tàn độc hệt hắn, còn được hắn đưa đến giám sát Tranh Nhi không rời.
Kể từ bây giờ, cô chính thức bị Hứa Mộ Nhiên giam cầm như một tù nhân.
" Hàn Tranh Nhi cả đời này em đừng hòng thoát khỏi cặp mắt tôi ! " hắn làu bàu.
Tranh Nhi thất thần ở bên dưới, chẳng màn mọi thứ, hắn giải quyết xong mọi chuyện, liền hướng mắt sang phía Tô Ngọc Hồng, lớn tiếng.
" Mau đưa tứ phu nhân về phòng đi ! "
" Dạ, dạ...!" Ngọc Hồng hớt hải, chẳng làm gì nên tội lại phải nhận luồng sát cực điểm của Hứa Mộ Nhiên, làm tay chân cô lóng ngóng, bước đi không vững suýt ngã.
" Tứ phu nhân...!" Ngọc Hồng vừa mở miệng phút chốc ngậm chặt, cả người cô cứng đờ trước biểu cảm của Tranh Nhi.
Người phụ nữ nhỏ ấy, đôi mắt vô hồn đẫm lệ, chẳng thiết động đậy, tự cắn môi mình, để máu chảy dài từ khóe môi xuống chân cằm, còn nhỏ từng giọt.
" Tránh ra ! Đồ vô dụng ! " Hứa Mộ Nhiên ở ngay sau, phát cáu, trực tiếp khom người, dùng ngón tay thô bạo quẹt đi vết máu đỏ trên mặt Tranh Nhi.
Rồi, hắn bá đạo, bồng cô trong trạng thái mơ hồ, người ướt sũng, khiễng bước về phòng, không cho bất cứ ai đi theo kể cả Ngọc Hồng.
Hắn quăng người phụ nữ mỏng manh vào trong bồn tắm, xả nước ngập cơ thể Tranh Nhi, giữa trời mưa to, nước lạnh thấu xương, cô còn mới trải qua trận dầm mưa chưa hết lạnh, bị hắn hành hạ đến thân thể tê dại.
" Hàn Tranh Nhi, em còn khóc cho chúng sao ? " hắn hằn giọng, tháo bỏ chiếc còng tay, đích thân lột đồ Tranh Nhi không phản kháng.
Cơ thể hoang tàn nằm gọn trong tầm mắt hắn, đâu đâu trên người cô cũng bị hắn dày vò không thương tiếc, những vết xanh tím hiện đậm, rõ rệt.
Nhìn vào chúng, phút chốc hành động thô bạo của Hứa Mộ Nhiên ngừng lại, cô đau, hắn cũng đau, dù không hứng chịu nỗi đau thể xác, nhưng trái tim hắn đã bị cô cấu xé đến tê dại.
" Tranh Nhi...hồ ly nhỏ...tại sao em cứ mãi chống đối tôi ?
Tôi yêu em nhiều đến như vậy...ở bên cạnh tôi khó đến xử sao ? " giọng hắn uất nghẹn, đôi mắt nhỏ ầng ậng lệ, gần như sắp rơi ra, tay hắn chạm vào những dâu vết kia, cơ thể mềm mại không thích nghi, run run tức thì.
Tiếng nước chảy văng vẳng hòa với giọng nói kinh tởm của hắn, nghe chẳng lọt tai câu nào, Tranh Nhi im lặng từ nãy giờ, không làm ngơ được nữa, xoay mặt, đối chất với hắn.
" Hứa Mộ Nhiên...
Đô đốc...nếu tôi cũng giết người thân của anh...
Liệu anh còn muốn ở bên cạnh tôi không ? " cô hỏi, từng tiếng chậm rãi, mang theo mối hận trong lòng, dòng lệ chua chát chảy dài trên má cô, tô đậm nét thống khổ.
Mà, Hứa Mộ Nhiên nghe những lời lẽ ấy, nửa day dứt, nửa tức giận, hắn biết rõ câu trả lời từ trước, vậy mà vẫn cố chấp.
" Tranh Nhi...quên đi có được không ?
Từ giờ hãy yêu một mình tôi...tôi cho em tất cả...
Em muốn con ! Tôi sẽ cho em một đứa con !
Em muốn chồng ! Tôi làm chồng em ! " hắn ôm lấy đầu cô, dùng suy nghĩ lệch lạc, ép uổn cô.
Ai có thể nghe nổi những lời lẽ ấy của hắn, giữa hắn và cô là thù hận, cho dù có chết cô cũng nhất quyết không yêu hắn.
Một ác ma người người đều khiếp sợ, ai có thể trao tình yêu cho hắn ?
Tranh Nhi càng nghĩ càng hận, ngửa cổ cười chê hắn không chút nể nang.
" Hứa Mộ Nhiên, người chết rồi không thể sống lại !
Cho dù cố cưỡng cầu thì anh mãi mãi chỉ là kẻ thay thế ! "
" Không - bao - giờ - bằng - Hoắc - Tuấn " Tranh Nhi đọc chậm, to rõ từng chữ, nhấn mạnh vào cái tên Hoắc Tuấn.
Triệt để đạp đổ thứ tình yêu bệnh hoạn trong lòng Hứa Mộ Nhiên, cho dù cô còn sống hay chết vẫn mãi một lòng với Hoắc Tuấn.
Hứa Mộ Nhiên bị cô từ chối, dở khóc dở cười, lần đầu hắn cảm nhận được nỗi đau mãnh liệt trong trái tim, cảm nhận được thế nào là bị từ chối, dày vò tâm can hết lần này đến lần khác.
Hắn đáu lưỡi trong khoang miệng, hệt như bộ dạng du côn, giọt nước mắt của nam nhi rơi xuống hai giọt, liền ngừng ngay tức thì.
Bàn tay to lớn của hắn vẫn giữ chặt đầu Tranh Nhi, thở từng hơi ngắt quãng thở trước mặt cô, khó khăn hỏi.
" Nếu...tôi chưa từng làm chuyện có lỗi với em...
Liệu em sẽ yêu tôi chứ ? "
" Không...!" Tranh Nhi đáp ngay, không cần suy nghĩ, hai mắt cô kiên định, cô gan dạ hất tay hắn ra, kệ cơ thể trần trụi, đứng dậy với lấy khăn tắm, quấn quanh thân, rời đi hiên ngang trước con mắt thất vọng của Hứa Mộ Nhiên.
Đại não hắn không chấp nhận việc cô hết lần này đến lần khác, chà đạp trái tim hắn, khiến hắn rơi vào những dòng suy tư, mặc thân xác to lớn vẫn còn ngồi bệch trên sàn nước.
Lúc này, bên ngoài trời càng lúc càng đổ mưa to, Tranh Nhi nhìn ra khung cửa, gió lùa từng cơn ớn lạnh, nước mắt của cô vẫn chưa ngừng chảy, mãi nghĩ đến Đường Ân.
Anh và Dương Hồng Di bị vứt ở một hẻm cụt, nằm bất tỉnh rất lâu mới có lại ý thức, lúc anh mở mắt, cơn mưa vẫn còn nặng hạt, đổ xuống xối xả trên thân anh.
Kế bên cạnh, cách khoảng một sải tay, Dương Hồng Di nằm đó, nhưng hơi thở sớm chẳng còn, Đường Ân lết cơ thể đau đớn, đưa tay chạm vào cái xác lạnh lẽo.
" Dì...dì à...!" tiếng anh ngắt quãng, chưa ý thức được Dương Hồng Di đã chết.
Còn tưởng bà ngất, Đường Ân lồm cồm ngồi dậy, đỡ thân xác bà lên, da thịt của anh tức khắc truyền đến cảm giác lạnh thấu xương tủy, không phải cái lạnh của trời mưa, mà là cái lạnh xuất phát từ Dương Hồng Di.
" Không...không...!" Đường Ân lắp bắp, sờ soạng cơ thể lạnh buốt, đặt hai ngón tay vào mạch cổ.
Không đập, không thở, Dương Hồng Di trở thành cái xác không hồn, bà không chịu được sự tra tấn tàn bạo của Hứa Mộ Nhiên, bị hắn cướp đi sinh mệnh không lâu trước đó.
" Không !!! " Đường Ân ngửa cổ hét lên, tiếng hét thê lương bị tiếng sấm đàn áp.
Dưới cơn mưa tầm tả, anh ôm lấy thi thể lạnh ngắt của người dì, lòng đầy oán thán, không bảo vệ được người phụ nữ anh yêu, mất cả người thân duy nhất, ngay cả chỗ đó cũng chẳng còn lành lặn.
Kể từ nay về sau, trở thành một kẻ, nam không ra nam, nữ không nữ, cả đời chẳng thể yêu ai.
" Ông trời ơi ! Sao ông không nhìn xuống đây chứ ?
Sao ông không trừng trị những kẻ ác ? " anh gào thét.
Gục đầu vào cái xác, máu trong người anh vẫn chảy không ngừng, gương mặt anh phờ phạc, lí nhí trong cuốn họng.
" Tại sao...tại sao ông lại đày đọa những người hèn mọn như chúng tôi ? " anh than trách, bản thân rơi vào bi kịch, không lo nổi cho mình lúc này.
Mưa lớn, thân anh đầy vết thương, toàn những vết thương nặng nề, không thể trụ nổi, lại ngất đi lần nữa.
Trước khi mí mắt cụp xuống, con ngươi của anh vẫn lưu được chút hình ảnh, bóng người bước đến chỗ anh.
Cơn mưa kéo dài đến tận tối mịch, Tranh Nhi bị Hứa Mộ Nhiên giam giữ trong phòng, ngồi đờ đẫn bên khung cửa, mặc những cơn gió to bổ vào cơ thể mỏng manh của cô.
Vai trần trơn mịn run lên từng cơn, cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ, mỏng manh chẳng đủ giữ ấm, còn ngồi trước gió hứng chịu, làm sao không run lên được.
Hứa Mộ Nhiên cất bước, choàng lên người cô một chiếc áo ấm, khom người ôm chầm lấy cô từ đằng sau.
" Hồ ly nhỏ...quay vào trong đi...!" hắn thì thào, ra lệnh cho cô.
Tranh Nhi chẳng buồn nghe, ngồi khư khư ở đó, Hứa Mộ Nhiên liên tục bị cô chọc điên, không kiềm chế được, bá đạo bồng cô trở về giường, tự tay hắn đóng cửa, không cho cô nhìn ra đó.
Lúc, hắn ở trong phòng tắm, suy nghĩ rất nhiều, biết bản thân không thể khiến Tranh Nhi yêu bằng cách nhẹ nhàng, nên hắn quyết tâm, ép yêu cô bằng cách cùng cực nhất, biến cô thành vật trong tay hắn, tuyệt nhiên ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Và, Tranh Nhi cũng đoán trước được suy nghĩ đó của hắn, chẳng màn hắn điên loạn, nghiêng người, mặc xác hắn.
" Hàn Tranh Nhi ! " hắn đứng đó, gọi lớn tên cô.
Tranh Nhi không đáp, nhắm nghiền hai mắt, nằm im thinh thích, Hứa Mộ Nhiên tính nóng nảy, cô lại thích bẹo gan hắn, còn chưa hết giận lại bùng phát tiếp cơn tam bành.
Hứa Mộ Nhiên nhảy bổ lên giường, kéo Tranh Nhi nằm ngửa, ép sát lấy mặt cô.
" Hàn Tranh Nhi, tôi đang nói chuyện với em đấy !
Em dám lờ tôi sao ? " hắn gắt gỏng từng tiếng xoang xoảng vào tai một người yếu thế.
" Đô đốc, tôi mệt rồi ! Anh có thể im lặng không ? " Tranh Nhi nhàn nhạt hỏi, âu gương mặt cô chẳng buồn nhìn hắn, xoay sang nơi khác, ra vẻ chê bai.
Đối mặt với sự trịch thượng, Hứa Mộ Nhiên càng thêm điên tiết, cường thế bóp lấy mặt cô, ép cô nhìn hắn.
Tất nhiên, đối với Tranh Nhi lúc này, hắn như một thứ dơ bẩn, liếc sơ cũng chẳng đủ để cô làm thế, hắn vừa xoay mặt cô qua, mắt cô nhắm ngay lập tức.
" Hàn Tranh Nhi em dám chê bai tôi ư ! " Hứa Mộ Nhiên phát cáu, ấn ngón tay gân guốc lên chiếc cằm non mịn.
Đôi mắt kia vẫn nhắm, miệng nhỏ còn cứng rắn, bật lên từ " Ừ " thờ ơ, chọc cho Hứa Mộ Nhiên đạt đến giới hạn chịu đựng.
" Hàn Tranh Nhi em dám...!" hắn quát không xong lời, tức giận, xé rách chiếc váy ngủ.
Bên trong Tranh Nhi không mặc đồ lót, cũng là do hắn ép buộc, phòng hờ khi hắn muốn cô, có thể thuận tiện thỏa mãn ngay.
Với lại, hắn ép buộc Tranh Nhi phải ăn mặc như vậy, để cô không dám bước chân ra khỏi phòng, ngoan ngoãn ở yên trong đây, chờ đợi hắn.
" Hàn Tranh Nhi...!" tiếng hắn lí nhí, còn nuốt nước bọt trước mặt cô.