" Đau, Hứa Mộ Nhiên ! " Tranh Nhi giãy nãy, khóc bỡ cả hơi.
Hứa Mộ Nhiên kéo người cô nằm xuống, giảm bớt cơn đau, chỗ đó đang giữ yên vị, tiếp tục hoành hành, đến khi nào hắn gầm lên một tiếng hả hê mới chịu rời khỏi người cô.
Thứ chất nhờn dày đặc kia, từ trong tư mật của cô đổ ra ngoài, minh chứng cho việc hắn thành công đưa những hạt giống của hắn vào cơ thể cô.
Tranh Nhi co ro, đôi tay mang còng ôm lấy hai chân, hắn xong việc liền mặc quần áo chỉnh tề, quay lại phong thái nho nhã, tiếng khóc phỉ uất của cô âm vang, hắn dùng ngón tay quẹt nhẹ lên hốc mắt đang ửng lệ của cô, trông rất yêu chiều.
" Hồ ly nhỏ, chỉ mới một chút em đã khóc xướt mướt đến thế sao ? " hắn vừa nói vừa mở còng tay cho cô, còn cúi xuống đặt nụ hôn kinh tởm lên vai trần.
Cả người cô vẫn còn đang run rẩy, chẳng thể ngừng lại, đã thế còn bị hắn công kích thêm lần nữa.
Làm chưa đủ, kéo cô mệt mỏi tiếp tục trận hoan ái thứ hai, hắn chẳng thèm cởi đồ, mở duy nhất chiếc khóa quần, lôi ra cái thứ kinh tởm kia, ăn tươi nuốt sống thân thể yêu kiều.
" Hồ ly nhỏ, em khiến tôi mãi không thể ngừng ăn em ! " hắn thều thào chất giọng dơ bẩn, nhịp nhanh chậm theo cảm xúc.
Mái tóc dài thấm đẫm mồ hôi, Tranh Nhi bị hắn hoành hành đến chẳng thiết phản kháng, đợi hắn gầm lên lần thứ hai, cô mới tỉnh lại trong cơn mơ hồ.
" Hứa Mộ Nhiên...!" giọng của cô run run, dùng chút sức lực yếu ớt, đẩy thân xác to kềnh kia ra, đưa tay với đến chỗ quần áo.
Ngay lập tức, Hứa Mộ Nhiên cố tình không cho cô thành công, kéo lấy đồ của Tranh Nhi, vứt xuống đất, chăm chăm ánh mắt hoang dại vào cơ thể trần như nhuộng.
" Hứa Mộ Nhiên...anh đây là muốn phát tiết lên người tôi...chứ không phải muốn tôi mang thai đúng không ? " Tranh Nhi mệt mỏi, đờ mặt chất vấn hắn, dùng hai tay nhỏ ôm lấy bộ ngực no tròn.
Khi nghe câu hỏi, khóe miệng của hắn khẽ nhếch, trong mắt Tranh Nhi hắn lúc nào cũng là kẻ xấu, ngay cả việc muốn quan hệ để cô mang thai cũng bị cô cho là phát tiết.
Đúng là hắn rất cuồng cơ thể cô, bị chính cơ thể đó khống chế chẳng tài nào ngừng thèm khát, nhưng không phải vì lí do đó mà hắn phát tiết lên người cô.
Hắn yêu cô, thích cô, muốn cô là người vợ duy nhất của hắn, những lí do đó mới là thứ khiến hắn luôn bất chấp sự phản kháng của cô, hết lần này đến lần khác cưỡng đoạt cô.
Thế mà, trong mắt cô, chưa bao giờ nhìn ra nỗi lòng của hắn, một gã đàn ông cuồng vợ, yêu đến bệnh hoạn, bất chấp thủ đoạn.
" Em muốn nghĩ sao cũng được ! " Hứa Mộ Nhiên nhàn nhạt đáp trả, sớm buông xuôi để cô mắng mỏ, để mâu thuẫn của hắn và cô dần rơi vào quỹ đạo.
Tranh Nhi càng lúc càng phẫn uất, ghét cay ghét đắng Hứa Mộ Nhiên.
" Hứa Mộ Nhiên...tôi sẽ không bao giờ sinh con cho anh ! " Tranh Nhi nghiến răng, ôm lấy bụng mình, đôi mắt phượng của cô lườm hắn như muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài.
Cô không muốn mang thai, sinh ra máu mủ của kẻ thù, để rồi cả đời này bị hắn dùng đứa con đó trói buộc, sống trong uất hận và dằn vặt.
Hứa Mộ Nhiên thừa biết những suy nghĩ đó của cô, nghe cô chê bai nhiều cũng thành thói quen, để ngoài tai mọi thứ, hắn đưa tay, nắm lấy đầu cô, thì thầm to nhỏ với cô.
" Em không có quyền quyết định !
Dù em có từ chối thì trong cơ thể em...chỗ này...!" hắn dùng ngón tay khều vào phần bụng dưới của Tranh Nhi, khẳng định.
" Nó đã chứa rất nhiều hạt giống của tôi...!" hắn nhấn mạnh lời nói, cũng với hành động ấn vào bụng Tranh Nhi, bàn tay kia lập tức buông khỏi đầu cô.
Hắn đứng thẳng người, chỉnh chu lại quần áo, chấp hai tay sau mông, ngẩn cao mặt, ngạo nghễ, vứt xuống Tranh Nhi câu cuối cùng.
" Em nên ngoan ngoãn giữ hơi sức mà làm mẹ đi ! "
Dứt lời, hắn quay lưng độc đoán rời đi, Tranh Nhi nhìn bóng lưng hắn, căm hận lên tới đỉnh điểm, hành động mất tự chủ, dùng móng cào rách phần bụng dưới, để máu chảy dính lên ngón tay.
Giờ phút này, Tranh Nhi chẳng còn cảm nhận được cơn đau thể xác nữa, bị Hứa Mộ Nhiên dày vò chẳng còn tiếc thân thể nhơ nhuốc này.
" Không...tôi nhất định không sinh con cho anh...!" ánh mắt của Tranh Nhi kiên định lạ thường, như trong đầu lại nảy lên một kế hoạch điên rồ.
....
Hơn một tháng sau.
Hứa Mộ Nhiên đang cùng Âm Tuyết Ánh đánh cờ giao lưu, từ cái đêm cô bỏ thuốc, thành công trở thành vợ chồng thực, Hứa Mộ Nhiên liền trở nên yêu chiều cô, sắp sửa ngang bậc với Hàn Tranh Nhi, mặc dù từ đêm đó tới nay hắn không hề đụng vào người cô.
Nhà bếp hôm nay có nấu món canh vi cá, Hứa Mộ Nhiên đặc biệt sai người đem đến hai phần, một phần đặc biệt, hầm thêm với bào ngư và tổ yến đưa sang cho Tranh Nhi, còn phần còn lại hắn tặng cho Tuyết Ánh.
" Đô đốc, canh vi cá đã hầm xong rồi ạ ! " người hầu ở bên ngoài đánh tiếng, nhỏ nhẹ sợ kinh động hắn đang đánh cờ bên trong.
" Mang vào đi ! " hắn ra lệnh, hai mắt dán chặt, tập trung cao độ đấu với đối thủ.
Thức ăn được đưa đến cạnh Âm Tuyết Ánh, vừa ngửi thấy mùi cá, Tuyết Ánh không kềm được cơn buồn nôn, ợ ọe ngay trước mặt Hứa Mộ Nhiên.
" Tuyết Ánh ! Em làm sao vậy ? Có phải không khỏe không ? " hắn vờ có lòng hỏi thăm.
Thực tế, hắn là cố tình đưa món này tới để Tuyết Ánh lộ chuyện mang thai, những người phụ nữ trong giai đoạn ba tháng đầu tiên mang thai, sẽ thường có triệu chứng nôn ọe với thức ăn, nhất là với mùi cá.
Hứa Mộ Nhiên cố ý làm vậy, để thuận lợi công khai đứa nhỏ trong bụng Tuyết Ánh, giúp anh trai hắn che đậy chuyện xấu hổ kia.
Tính kế, Âm Tuyết Ánh mang thai cần được yên tâm tĩnh dưỡng, đưa cô rời khỏi Hứa gia, đợi đến khi cô sinh con, hắn sẽ đổi trắng thay đen, trả đứa bé ấy về lại với vị trí thật.
Tuyết Ánh trước mặt hắn ớn nghén liên tục, nôn không ngừng, bụng cô co thắt, dị ứng với mùi cá, Hứa Mộ Nhiên khẩn trương đỡ cô sang giường nằm nghỉ.
Rồi, hắn cho gọi bác sĩ riêng tới thăm khám cho Tuyết Ánh.
Một lúc sau, như những gì Hứa Mộ Nhiên sắp xếp, bác sĩ kia tham khám liền nở nụ cười hớn hở, cúi người báo cáo với hắn.
" Chúc mừng Đô đốc, nhị phu nhân đã có tin vui rồi ạ ! "
" Tin vui ? " hắn cố tỏ ra kinh ngạc, làm người ngây thơ.
Dự vào cơ hội này, Tuyết Ánh nương theo, làm điệu bộ bẽn lẽn, vui mừng cùng hắn, những người có mặt trong phòng thay nhau chúc mừng hắn, mà không biết họ điều là những con rối trong tay hắn.
Khi, hắn sắp sửa công khai tin mừng, thực hiện bước tiếp theo thì bất ngờ bên kia, phía Tranh Nhi, Ngọc Hồng đột ngột chạy sang, với vẻ mặt hớt hải, hấp tấp gọi hắn.
" Đô đốc, Đô đốc...tứ phu nhân...tư phu nhân...!"
" Tứ phu nhân làm sao ? " hắn nghe nhắc đến Tranh Nhi, đầu óc dẹp sạch những lời sắp nói, tra hỏi Ngọc Hồng.
Thấy vẻ mặt sốt vó kia, lòng hắn sợ Tranh Nhi xảy ra chuyện, không đợi Ngọc Hồng nói ra, ba chân bốn cẳng, bỏ lại tin vui của Tuyết Ánh chạy sang đó.
Còn chưa vào đến nơi, tiếng nói ong óng của hắn truyền đi trước người.
" Tranh Nhi, hồ ly nhỏ, em làm sao vậy ? " hắn chạy tọt vào trong giường.
Tranh Nhi với sắc mặt nhợt nhạt, đang nằm ôm lấy bụng, khó chịu ra mặt.
" Hồ ly nhỏ em làm sao vậy ? " hắn ngồi xuống, tay chân lóng ngóng sờ vào người cô kiểm tra.
Không nóng, không lạnh, nhiệt độ bình thường, ngoài sắc mặt khó coi của cô ra thì chẳng có biểu hiện gì khác thường.
" Hồ ly nhỏ, em không khỏe chỗ nào sao ? " hắn hỏi tiếp.
Tranh Nhi lúc này mới chịu mở miệng, cáu có với hắn.
" Đô đốc tôi không bị gì cả !
Chỉ là tôi ăn phải cái thứ anh bắt ăn mới ói xanh xao mặt mày thôi ! " Tranh Nhi chỉ tay sang bát canh vi cá, nhìn thấy nó, mặt cô đã nhăn còn nhăn hơn, trông như một bà cụ.
Hàng chân mày rậm của Hứa Mộ Nhiên nhíu xuống, bình thường hắn vẫn cho người tẩm bổ thân thể Tranh Nhi, đáng lí những thứ này cô ăn quen rồi, sao lại ói ?
Biểu hiện của cô hệt với Âm Tuyết Ánh, đại não của hắn bỗng truyền đến ý nghĩa, vừa hay Ngọc Hồng bước tới, hắn hắn giọng sai bảo Ngọc Hồng ngay.
" Mau gọi bác sĩ đến khám cho tứ phu nhân ! " hắn sốt sắng.
" Dạ ! "
Ngọc Hồng vừa đi, Hứa Mộ Nhiên không kiềm được hồi hộp, đứng ngồi không yên, đi qua đi lại chờ người tới.
Tranh Nhi ngơ ngác trố mắt nhìn hắn, không rõ hắn lại suy tính điều chi, lòng cô bị hắn xoay vòng, nhốn nháo theo.
Ít phút sau, bác sĩ cũng tới khám cho cô, sắc mặt bác sĩ lần này khác với lúc khám cho Âm Tuyết Ánh, nhăn nhó vô cùng.
Hứa Mộ Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, điều hắn mong muốn bỗng chốc tan biến, thay vào đó là sự lo lắng cho sức khỏe của Tranh Nhi.
Mà, Tranh Nhi nhìn thần sắc tối sầm kia của bác sĩ, lòng cô cũng lo, trộm nghĩ có khi nào cô mắc bệnh nan y ?
Cả căn phòng bỗng chốc u ám đến lạ thường, bác sĩ khám xong liền đứng lên, cúi người trình bày với Hứa Mộ Nhiên.
" Sao rồi ? " hắn hấp tấp đến mức không đợi bác sĩ mở miệng đã dò hỏi.
" Thưa, Đô đốc...tứ phu nhân sức khỏe bình thường...
Chỉ là...!"
" Chỉ là sao ? "
Bác sĩ còn chưa nói hết câu, Hứa Mộ Nhiên nóng lòng đến mức cắt ngang lời người ta, vị bác sĩ phải hạ giọng, từ tốn thưa chuyện.
" Tứ phu nhân mang thai rồi ! Thai chưa đầy tháng vẫn còn rất yếu !
Cộng thêm cơ thể tứ phu nhân yếu ớt nên mới bị thai nghén hoành hành thôi ạ ! "
" Có thai ! " Hứa Mộ Nhiên hét lên.
Tiếng hét vang vọng, thiếu điều làm cả căn phòng yên tĩnh muốn rung chuyển theo tiếng của hắn, song âm thanh đó lại không mang theo sát khí, mà mang theo sự hân hoan lên tới đỉnh điểm của hắn.
Hai tay rắn chắc của hắn bóp lấy bắp tay bác sĩ, lây người hỏi lại lần nữa.
" Có thật không ? Cô ấy thật sự mang thai ? "
" Vâng, vâng, vâng ạ " bác sĩ bị hắn lây đến chóng mặt, lời nói ngập ngừng, suýt cắn vào lưỡi.