Hồ Ly Phu

Nhị
tiểu thư của Lăng gia Bảo ở Giang Bắc rất nổi tiếng, không phải vì vẻ đẹp chim
sa cá lặn cũng như vì võ công tái thế, mà vì hôn sự của nàng.

Vị hôn phu thứ nhất bị nàng dọa chạy.

Vị hôn phu thứ hai, bỏ đi cùng người khác.

Vị hôn phu thứ ba, bị cừu gia trong giang hồ giết
trong đêm ngay trước ngày thành thân.

Hôn sự biến đổi bất ngờ như vậy, nên nhị tiểu thư của
Lăng gia tiếng tăm càng lúc càng vang dội, vì vậy càng lúc càng ít người hỏi
tới, theo như lời đồn thì hiện giờ đã hai mươi ba cái xuân xanh nhưng vẫn phòng
không chiếc bóng.

Tuy nhiên, hôm nay gái lỡ thì của Lăng gia Bảo cuối
cùng cũng xuất giá, ngay cả dân chúng phụ cận cũng cảm thấy vui mừng thay cho
Lăng gia Bảo chủ.

Thế mà, dù tiếng pháo nổ vui tai hòa cùng âm thanh hân
hoan chúc mừng của người người vẫn không ngừng vang lên, tân nương tử đang ngụ
tại “Lạc Tuyết Các” lại không lây nhiễm chút nào không khí vui mừng này.

Ngược lại, không khí còn có chút áp lực và khẩn trương
lạ lùng.

Một thân ảnh tinh tế nhảy ra từ lầu hai, nhẹ nhàng
dừng chân nơi nóc nhà. Đánh giá thủ vệ quanh sân xong, Lăng Thanh Tuyết nhịn
không được mắng thầm trong lòng: Lão cha thối, quả thực đối đãi với nàng y như
phạm nhân.

“Tiểu
thư, mời trở về.” – thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng cung kính truyền
đến từ phía trước, sau đó một dáng người cao to hiện lên trong tầm mắt của
nàng.

Lăng Thanh Tuyết bật ra một tiếng rên, xoa xoa huyệt
thái dương của mình. Ngay cả Lãnh tổng quản cũng bị cha điều động xuất thủ,
nàng dù đánh thắng Lãnh tổng quản cũng không thể chọi nổi thủ vệ đông đảo bốn
phía.

Cân nhắc tình thế một chút rồi nàng theo đường cũ trở
về, nếu không thể dùng vũ lực, thế nghĩ cách dùng trí lực đi vậy.

Lăng Thanh Tuyết trở lại phòng, giải huyệt cho người
chăm sóc cô dâu và hai nha hoàn, để các cô ấy thay nàng chuẩn bị trang phục.

Lần này chú rể không tự mình tới đón dâu, nghe nói bởi
vì trước đó không lâu cùng người luận võ chẳng may bị thương, không thể đi xa.
Như vậy nàng còn có cơ hội trên đường xuất giá. Lăng Thanh Tuyết bị che phủ bởi
một tầng khăn voan đỏ hơi hơi nhếch khóe miệng, không an phận nhận lệnh cha đi
lập gia đình.

Giờ lành vừa điểm, một thân giá y* đỏ thẫm bước lên
kiệu hoa, mọi người bu quanh xem lễ đón dâu mắt sắc thấy có rất nhiều cao thủ
đi cùng, không hẹn mà cùng cười thấu hiểu.

Xem ra để thuận lợi gả chồng cho Lăng nhị tiểu thư,
Lăng bảo chủ chuẩn bị thật sự vẹn toàn nha.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, quãng đường từ
Giang Bắc đến Giang Nam thật sự không hề gần, có trời biết trên đường sẽ phát
sinh thiên tai nhân họa gì, mà chiếu theo lịch sử xui xẻo của Lăng nhị tiểu thư
từ trước đến giờ, khó trách giang hồ nhất loạt đều không xem trọng hôn sự này,
không những thế còn ngầm hớn hở chờ xem trò vui.

Thế nhưng mọi người không biết rằng, thân là đương sự,
Lăng Thanh Tuyết, cũng âm thầm cầu nguyện hôn sự không thành.

Khi kiệu hoa dừng lại, Lăng Thanh Tuyết chờ người đón
dâu mời nàng xuống kiệu.

Đầu đội khăn hỉ, nàng chỉ có thể đi một bước nhìn một
bước đất dưới chân mình, tai nghe được tiếng trò chuyện, và – tiếng nước chảy.

Nàng theo bản năng muốn vén khăn đội đầu lên.

Bà mối vội nói: “Tân nương tử, trăm ngàn lần đừng tự vén
khăn hỉ lên nha, điềm xấu điềm xấu đó!”

Buông tay, Lăng Thanh Tuyết hỏi: “Đây là đâu
vậy? Sao lại có tiếng nước?”

“Nơi
này là bến sông, chúng ta chuyển sang đi tiếp bằng đường thủy. Đến đây, để lão
nương giúp cô cẩn thận lên thuyền.”

Lòng Lăng Thanh Tuyết nhất thời chìm xuống, khuôn mặt
dưới khăn hỉ trắng bệch như tuyết. Đi thuyền! Cha, người thật ngoan độc! Biết
con say sóng mà còn bắt con đi đường thủy!

Với thính lực của người tập võ, nàng biết xung quanh
trái phải đều đông kịt cao thủ, lúc này cướp đường đào hôn hiển nhiên là ý kiến
tồi, vì thế, nàng cả người căng cứng ngoan ngoãn theo bà mối bước từng bước một
lên thuyền, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh. Dù không nhìn thấy nước, không
nhìn thấy thuyền, nhưng chỉ cần biết rằng đang ở trên thuyền, nàng đều cảm thấy
cả người lâng lâng, cảm giác say sóng ập đến.

Dường như cố ý, thuyền đi chậm, rất chậm, khiến Lăng
Thanh Tuyết cảm thấy mình gần cõi Niết Bàn Tây phương càng lúc càng gần.

Đột nhiên dòng sông nổi cuồng phong, lôi thần lập tức
phối hợp, điều binh khiển tướng đem sấm sét giáng xuống, từng hạt mưa to ào ào
trút xuống thuyền, thuyền nhấp nhô dữ dội trong sóng.

Gió mạnh thổi cánh buồm phần phật, trên thuyền tiếng
bước chân hỗn độn, tiếng người gọi nhau ồn ào, thân thuyền nghiêng ngả lảo đảo,
Lăng Thanh Thuyết miễn cưỡng rời khỏi khoang thuyền, nhìn nhìn trời đêm tối đen
như mực, gần như giơ tay ra cũng không thấy được năm ngón.

Đột nhiên thuyền chao mạnh, một ngọn sóng to từ đầu
thuyền đổ ụp xuống, nàng chỉ cảm thấy cái lạnh thấm vào da thịt, nước sông lạnh
lẽo bao quanh thân mình, trước mắt tối đen, nháy mắt liền mất đi tri giác. (hôn mê bất tỉnh)

********************

Dương Châu, Giang Nam.

Nhà nổi tiếng nhất thủ phủ - Giang gia, hôm nay một
lần nữa giăng đèn kết hoa, chuẩn bị cho lần thứ năm đại hôn của Giang thiếu
gia.

Nói đến Giang thiếu gia Giang Tùy Vân, luận tướng mạo
có tướng mạo, luận gia thế, Giang gia phú khả địch quốc, luận tuổi tác, chỉ vừa
hai mươi tư tuổi, nói tuổi trẻ có tuổi trẻ, điều không hoàn mỹ duy nhất là hắn

thân thể bạc nhược, mà điều không hoàn mỹ tiếp theo chính là, hắn khắc thê.(Ta thề chữ “duy nhất”
là của tác giả =.= đã “duy nhất” còn có “tiếp theo”, bó tay!)

Trước đó, hắn đã trải qua bốn lần đón dâu, ba lần đầu,
tân nương tử trước khi vào cửa đã vì lý do này kia khách quan mà rời khỏi dương
gian, lần thứ tư, tân nương tử vào đến đại môn của Giang gia rồi, thế mà khi
bái đường lại không dậy nổi nữa, từ đó về sau, ba năm trôi qua rồi mà Giang Tùy
Vân vẫn không bàn gì đến hôn sự của mình.

Gần đây, hắn trải qua một cơn bệnh thập tử nhất
sinh, cuối cùng không chịu nổi nước mắt sốt ruột của mẫu thân, buộc lòng phải
đồng ý bàn chuyện hôn sự một lần nữa.

Bốn vị tân nương trước kia đều là người Giang Nam, nữ
tử Giang Nam xưa giờ đã nổi tiếng mảnh mai, lần này Giang gia cố ý tìm một cô
nương thanh tú ở Giang Bắc, nghĩ rằng nữ tử Giang Bắc thân thể khỏe mạnh, bệnh
tật gì cũng có thể đẩy lùi mà bước vào Giang gia.

Tiếc thay, hai ngày trước, Giang gia nhận được tin
xấu: tân nương tử trên đường xuất giá gặp phải bão tố, đang lúc Giang gia đang
lo âu thì tin vui truyền đến: tân nương tử rớt xuống sông, trừ nhiễm phong hàn
thì không việc gì.

Trong lúc mọi người đang kiễng chân ngóng cổ, rốt cuộc
đội ngũ đưa dâu cũng đến.

Tân nương tử được bà mối và hai nha hoàn đỡ vào cửa
phủ, mọi người thấy tân nương tử rõ ràng bước chân không vững, thân hình yếu
nhược, mỗi bước đi đều nhờ có người giúp đỡ, nếu không e rằng sẽ lập tức ngã
xuống đất, không khỏi đối với hôn sự lần này của Giang gia thở dài.

Không ít người xem diễn tận mắt thấy tân nương tử
thuận lợi bái đường, sau đó được đưa vào hậu đường.

Sau khi rơi xuống nước, thần trí Lăng Thanh Tuyết luôn
mơ mơ màng màng, nàng mơ hồ biết có người cứu mình, có người hầu mình ăn cơm
uống thuốc, nhưng vẫn không thể hoàn toàn tỉnh táo được.

Bên tai truyền đến tiếng cổ nhạc, tiếng chúc mừng làm
nàng thấy càng mơ hồ cứ như tất cả chỉ là ảo giác. Nàng còn sống hay đã chết?

Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, nàng có thể ngửi được
hương hoa nhè nhẹ, ừhm, đây chính là hương hoa nhài, mùi hương thanh nhã, nàng
thật thích.

Không biết qua bao lâu, nàng nghe tiếng cửa mở, sau đó
âm thanh mềm nhẹ đặc trưng của nữ tử Giang Nam vang lên: “Nô tỳ chúc
mừng thiếu gia, chúc thiếu gia và thiếu phu nhân trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý
tử.”

“Lui
ra đi.” – lần này là một giọng nam ôn hòa thanh nhã.

Sau đó, nàng nghe tiếng bước chân đi về phía mình ngày
càng gần, cuối cùng dừng lại trước giường.

Giang Tùy Vân chậm rãi quan sát tân nương tử mình mặc
áo ngủ bằng gấm đang dựa người vào đầu giường, khóe miệng hơi nâng lên, đưa tay
vén khăn hỉ màu đỏ lên.

Trong nháy mắt, lòng như bị vật gì mạnh mẽ thúc một
phát, một nỗi xúc động kỳ dị chậm rãi lan ra trong lòng, tựa như hắn đã tìm
nàng đằng đẵng bao năm, nay vừa liếc mắt liền lập tức rung động.

Son phấn trên mặt hoàn toàn che dấu bệnh trạng của
nàng, mày liễu dài nhỏ, sóng mũi cao nhỏ nhắn, đôi môi tuyệt đẹp mà hồng nhuận,
chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác cảm thấy xúc động muốn nhấm nháp, chỉ tiếc
một điều rằng nàng đang nhắm chặt hai mắt, khiến hắn không thể ngắm đôi thu
thủy xem sáng trong như thế nào.

Cổ áo hơi hé mở làm lộ ra chiếc cổ tinh tế, da thịt
trắng như tuyết mà mịn màng lấp ló sau làn vải, đầu ngón tay tinh tế mà mê
người hơi hiện ra dưới ống tay áo đỏ thẫm.

Giang Tùy Vân tiến từng bước, ngồi xuống kế bên nàng,
dang tay ôm nàng vào lòng, trong lòng thầm cảm thán, chiếc lưng nhỏ nhắn mềm
mại, mùi hương thiếu nữ nhè nhẹ xông vào mũi, hắn kìm lòng không đậu, cúi đầu
hôn môi nàng, thưởng thức năm ngón tay xinh xắn của nàng.

Hử?

Các đốt ngón tay của nàng có vết chai, đốt xương cũng
không nhỏ, trong lòng bàn tay cũng có – hắn lật tay trái của nàng ra xem, cũng
chai như vậy, mà vết chai này lại không giống của dân lao động vất vả khổ cực.
Giang Tùy Vân hơi hơi nhíu mày.

Thiên kim nhà thương nhân chỉ dưỡng nơi khuê phòng vì
sao trên tay lại có vết chai?

Mà kết quả chẩn trị của đại phu lúc trước cũng làm
người khác khó hiểu, vì nàng uống phải chén thuốc có pha mê dược mới có thể mơ
màng như vậy, lâm vào trạng thái bán hôn mê như vậy.

Việc này đến tột cùng là có huyền cơ gì?

Hắn cụp mắt xuống, vô ý thức nắm chặt đôi tay kia.

Mặc kệ như thế nào, đã bước chân vào cửa Giang gia,
nàng là thê tử của Giang Tùy Vân hắn. Sau một lát, hắn hạ quyết định, ngước mắt
nhìn người trong lòng.

Đưa tay rút trâm cài trên đầu nàng ra, mái tóc dài đen
nhánh mềm mại đổ xuống như thác làm tăng thêm nét mảnh mai của nàng.

Nam nhân này muốn làm gì?

Lăng Thanh Tuyết ảo não phát hiện, dù hắn có muốn làm
gì nàng, nàng đều vô lực ngăn cản, thần trí nàng hơi hơi thanh tỉnh, nhưng mí
mắt vẫn nặng chình chịch, không tài nào nâng lên được.

“Nương
tử, cũng không còn sớm nữa, chúng ta nghỉ ngơi đi.” – thanh âm nhẹ nhàng nỉ non như tình nhân, Lăng Thanh
Tuyết cả đời chưa bao giờ bị nam nhân thân cận không khỏi vô cùng xấu hổ, chỉ
muốn một chưởng đẩy hắn ra xa.

Mà thực tế lại là, nàng tay chân vô lực, chỉ có thể
dựa vào lòng hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Xiêm y từng cái từng cái rời khỏi người, nàng trong
lòng vạn phần sốt ruột, thân thể lại trở nên vô dụng, nước mắt bất giác từ khóe
mắt rơi xuống.

Giang Tuy Vân thấy thế, trong lòng buột ra một tiếng
than nhẹ, ôm lấy nàng đặt lên giường, rồi để nguyên quần áo nằm xuống, ôm nàng
vào lòng, lấy chăn che kín hai người rồi nhẹ nhàng nói, “Ngủ đi.”


Từ tâm lý bất an không yên, dần dần Lăng Thanh Tuyết
cũng chìm vào mộng đẹp.

Đêm hôm sau, Giang Tùy Vân cuối cùng cũng thấy được
đôi mắt xếch sáng trong như ngọc của thê tử, đôi ngọc nhãn ấy giờ đầy vẻ hoang
mang.

“Nương
tử tỉnh rồi.” – hắn khẽ cười, thân thiết mà vui sướng nhìn nàng.

“Ngươi
là ai?” – một nam tử văn nhược, không hề có võ công, người này
không phải là người nàng phải gả, vậy vì sao nàng lại gả đến đây?

“Ta
là trượng phu của nàng.”

“Ngươi
tên gì?” – Lăng Thanh Tuyết đổi cách hỏi.

“Giang
Tùy Vân.”

Nàng trực tiếp rõ ràng công khai nói thẳng, “Ngươi không
phải trượng phu của ta.”

“Người
cùng nàng bái đường thành thân là ta.” –
hắn kể lại sự thật.

“Người
ta phải gả là Trang chủ Kính Minh Sơn Giang ở Giang Nam, Hàng Châu, Tề Hạo Vũ.”

Giang Tùy Vân từ chối cho ý kiến, đôi tay một lần nữa
che lại áo xống có phần đơn bạc, “Thực tế người nàng gả là ta.”

“Nhất
định dọc đường có chỗ rẽ nào đây, lúc ấy ta đi thuyền gặp bão, rồi bị sóng to
đánh rớt xuống nước, lúc sau ta không có ấn tượng gì...” – Vấn đề hẳn là nằm ở người cứu nàng rồi, nếu không có
gì sai sót, người đó hẳn là kẻ phải gả đến Giang gia đây.

Lăng Thanh Tuyết rất nhanh cân nhắc trong đầu. Tân
nương tử kia cũng không thích đối tượng sắp gả giống nàng, nên sau khi cứu nàng
liền “thay mận đổi đào” đem nàng gả vào đây.

Nghĩ thông suốt rồi nàng không khỏi nhíu mày. Như vậy,
có thể kết luận rằng chén thuốc nàng uống mỗi ngày có vấn đề, việc đã đến nước
này, kế tiếp phải làm sao đây?

Giang Tùy Vân mỉm cười ngắm nàng. Sáng nay hắn đã từ
miệng nha hoàn hồi môn từ Lý gia biết được sự tình từ đầu đến cuối, hắn tin
rằng lúc này nàng cũng đã đoán ra hết tám, chín phần rồi.

“Thật
xin lỗi, Giang công tử, chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm, ta sẽ giúp huynh tìm
thê tử về, cáo từ.” – nàng vừa chắp tay chào hắn xong đã nhảy xuống
giường, chuẩn bị rời đi.

Giang Tùy Vân đưa tay giữ chặt nàng, cười nói: “Nàng cùng tađồng
giường cộng chẩm hai ngày, người trong phủ cũng cho rằng nàng là Giang
thiếu phu nhân, dù nàng có đem người đáng lẽ phải gả cho ta tìm về thì mọi sự
cũng không thể trở về như ban đầu được.”

“Sai
thì phải sửa thành đúng, làm sao có thể biết sai vẫn để cho sai được?” – nàng không hề muốn lập gia đình, đời nào có chuyện đâm
lao phải theo lao.

“Có
chút sai đã đâm lao phải theo lao, ngược lại nếu cố sửa thành đúng, như thế mới
là sai.” – hắn còn thành thành thật thật nói.

Lăng Thanh Tuyết nhìn hắn, đột nhiên mỉm cười, “Giang công
tử, nếu thê tử của huynh là vị giai nhân tuyệt sắc, huynh đâm lao phải theo lao
như vậy, chẳng phải sẽ hối hận cả đời sao?”

Hắn mỉm cười hỏi lại: “Chẳng lẽ vị Tề Trang chủ kia
là Phan An, Tống Ngọc cái thế, khiến nàng lập chí phi quân không gả hay
sao?”

“Hắn?” – Nàng cười khẽ, “Giang hồ mỹ nam đệ
nhất bảng, hắn coi như là nhân vật đáng để xem, nhưng nếu nói như Phan An, Tống
Ngọc, ta cảm thấy hẳn chưa tới đâu.” –
chẳng bù với vị công tử trước mắt, dù trên người chỉ mặc trung y, ngồi trên
giường, tóc dài rối tung, nhưng khí chất ôn nhuận nhanh nhẹn, nói chuyện bình
tĩnh như vậy, thật có thể sánh với những nhân vật Đại Đường kia.

Giờ phút này, Lăng Thanh Tuyết cảm thấy nam nhân trước
mắt quả nhiên như thế.

Nghe nàng miêu tả về nam nhân đáng lẽ nàng phải cưới,
trong lòng Giang Tùy Vân hơi không thoải mái, nhưng xem vẻ mặt thản nhiên, cử
chỉ tiêu sái không hề làm bộ làm tịch của nàng, hắn lại không tiện nói gì. Nàng
hẳn là người giang hồ, tình huống như vậy, thời gian như vậy mà nàng vẫn có thể
ngồi trong màn đối thoại với hắn lâu như vậy, nữ tử thương gia tuyệt đối sẽ
không làm được.

*************************

Bất quá, hắn thích nàng như vậy.

Bỏ qua vẻ đẹp bên ngoài, cá tính của nàng càng hấp dẫn
hắn.

Nàng không truy cứu hai ngày nay hắn đã làm gì, chỉ
bình tĩnh bàn việc, rộng rãi mà khoáng đạt, lộ ra khí phách hiên ngang khiến
hắn kinh ngạc và thưởng thức.

“Thôi
không nói nữa, quấy rầy huynh hai ngày rồi, ta thật sự cần phải đi.” – sau khi nàng gặp chuyện, không biết ở nhà và Kính
Minh Sơn Trang bên kia thế nào rồi?

Giang Tùy Vân thấy nàng lại muốn lướt qua hắn xuống
giường, bèn một lần nữa giữ chặt nàng.

Nàng thủ bên sườn, khó hiểu nhìn hắn: “Giang công
tử?”

“Nương
tử.” – hắn khẽ gọi.


Lăng Thanh Tuyết mặt ửng đỏ, hơi mất tự nhiên dời mắt: “Ta không
phải nương tử của huynh.”

“Nàng
cùng ta bái đường thành thân, vào động phòng, đồng giường hai đêm, sao không
phải nương tử của ta được?” – hắn ung dung
hỏi lại.

Nàng quẫn bách, nhẹ nhàng cắn môi dưới. Sự việc tiến
triển đến mức này, nàng cũng không ngờ a.

“Nhưng...”

“Không
nhưng nhị gì cả, nàng, là, nương, tử, của, ta.” – sáu chữ cuối hắn nhấn mạnh từng từ một, chẳng những
phát âm vô cùng rõ ràng mà ngữ khí lại thập phần khẳng định.

“Giang
công tử __” – người này sao nói mãi vẫn không thông vậy? Lăng
Thanh Tuyết vốn muốn cùng hắn phân rõ phải trái, lại bị hắn ngắt lời.

“Đêm
đã khuya, chúng ta ngủ thôi.”

“Ư,
Giang Tùy Vân, ngươi rốt cuộc có nghe ta nói không hả?”–
nàng nổi giận.

“Có
mà, vi phu luôn luôn ở đây nghe nương tử nói mà.” – Giang Tùy Vân ôn nhu cười.

Lăng Thanh Tuyết xúc động muốn đánh người. Đây thật sự
là “tú
tài gặp nhà binh hữu lý nói không rõ”* mà.
Cố nén xúc động muốn động thủ, nàng nhẫn nại nói với hắn: “Ta
lặp lại lần nữa, Giang công tử, ta không phải nương tử của huynh, huynh có thể
gọi ta là Lăng cô nương.”

*tú
tài gặp nhà binh, hữu lý nói không được: ý nói người đọc sách gặp kẻ võ biền,
đầy một bụng chữ nghĩa và lý lẽ nhưng không giảng giải cho người kia thông suốt
được =.= aiz, gặp cảnh này chắc bất lực muốn oánh người lắm!

“Hóa
ra nương tử họ Lăng.” – vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ (hiểu ra chân lý).

Thật sự rất muốn đánh người, Lăng Thanh Tuyết theo bản
năng ôm đầu.

“Không
có cách nào nói cho thông với ngươi, ta đi trước.” – cuối cùng nàng quyết định hoàn toàn mặc kệ sự tồn
tại của nam nhân này, tay khẽ chống lên cạnh giường, thân thể linh hoạt nhảy
xuống.

Vừa đi được hai bước, đột nhiên da đầu đau đớn, nàng
ôm đầu, cả giận nói: “Giang
Tùy Vân!” – hắn dám nắm tóc nàng.

Giang Tùy Vân cuốn mái tóc đen nhánh của nàng quanh
cánh tay vài vòng, đưa đến trước mũi hít hà, mỉm cười: “Tóc nương tử
thật đẹp, còn có hương hoa nhàn nhạt nữa.”

“Buông
ra.”

“Đêm
đã khuya, có việc gì ngày mai nói sau, ngủ đi.” – hắn làm như không có việc gì, nói.

Nàng trừng hắn, hắn mắt lạnh nhìn lại, môi vẫn tươi
cười ôn nhu như trước.

“Ngươi
đừng bức ta động thủ với ngươi.”

“Nương
tử đừng để ý, xin cứ tự nhiên.” –
hắn không chút để ý.

Lăng Thanh Tuyết nhắm mắt, trong lòng tự nói: nể mặt
hắn đêm tân hôn không lợi dụng lúc người khác khó khăn mà bắt nạt, đừng so đo
với hắn.

“Trời
cũng tối rồi, ngày mai ta cáo từ, trước tiên huynh buông tay ra đã.” – cuối cùng, nàng nhượng bộ.

Hắn nhìn nàng, “Ta tin nương tử.” – sau đó chậm rãi buông tha cho mái tóc của nàng.

Lăng Thanh Tuyết vội vàng cuốn mái tóc dài lại, cách
hắn thật xa rồi đánh giá một vòng, cuối cùng lại giường ôm chăn đến nhuyễn tháp
ngủ.

Giang Tùy Vân sau bình phong nhìn bóng hình xinh đẹp,
vẻ mặt có chút đăm chiêu.

Sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên len qua cửa sổ,
Lăng Thanh Tuyết mở mắt, có chút mê man, sau đó nhớ ra mình muốn rời khỏi nơi
này, nàng lập tức xoay người ngồi dậy.

“Sao
thế?”

Giọng nam thình lình vang lên làm nàng hoảng sợ, khi
cơn giật mình dịu đi, nàng mới nhớ ra rằng trong phòng không chỉ có mình nàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn sang, thấy Giang Tùy Vân hơi dựa
người vào giường, trên tay cầm một quyển sách, đang chăm chú ngắm nàng. Nàng lễ
phép cười, nói: “Trời
đã sáng, ta cũng nên cáo từ rồi.”

Giang Tùy Vân cũng cười, giọng hơi cao hơn, phân phó: “Người đâu,
vào trang điểm cho Thiếu phu nhân.”

“Giang
công tử __” – Lăng Thanh Tuyết buồn bực không thôi. Sao nói mãi mà
hắn không chịu nghe?

Giang Tùy Vân chỉ khinh đạm cười, tiếp tục cúi đầu xem
sách.

Vì thế nàng không thể không đối mặt với hai nha hoàn
vừa đẩy cửa vào: “Không
cần, ta tự mình chuẩn bị được rồi.”

“Nô
tỳ đáng chết.”

“Ta
chỉ muốn tự mình làm thôi, các ngươi làm sao vậy?” – nhìn hai nha hoàn đang dập đầu xuống đất thỉnh tội,
Lăng Thanh Tuyết có chút đau đầu.

“Thiếu
phu nhân ngại bọn nô tỳ làm tóc trang điểm không đẹp, đây là lỗi của bọn nô
tỳ.”

Theo bản năng, nàng nhìn tên còn lại trong phòng, hắn
đầu cũng không nâng, có vẻ hoàn toàn không đếm xỉa đến các nàng, nàng lại nhìn
hai nha hoàn trước mắt, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, vậy phiền các
ngươi.” – trước khi đi giúp các cô ấy
một chút đi vậy, nhà đại phú lắm quy củ lằng nhằng cũng là chuyện bình thường
thôi.

Thế nhưng, khi nhìn đến kiểu tóc mới của mình, nàng
lập tức nhíu mày.

“Thiếu
phu nhân...” – hai nha hoàn lại quỳ xuống. “Bọn nô

tỳ đáng chết.”

“Giang
Tùy Vân, hạ nhân nhà các người đều thích quỳ như vậy sao?”

“Các
cô ấy hầu hạ không tốt, dĩ nhiên nên chịu phạt.”

“Ta
chưa nói các cô ấy không tốt mà.”

“Phản
ứng của nàng đã cho bọn họ một đáp án không lời rồi.”

“Nhưng
đây là búi tóc của thiếu phụ* mà.” –
nàng không thích cũng không phải, mà thích cũng không phải, rất xấu hổ.

*nguyên
bản là “phụ nhân”: chỉ người đã lập gia đình.

Giang Tùy Vân bình tĩnh lật sang trang khác, không nề
hà nhắc nhở nàng: “Nương
tử, nàng đã lập gia đình.”

“Ta
đã nói...” – đang nói bỗng im bặt. Việc này thật khó nói, nàng
ngồi kiệu tám người khiêng mà vào cửa, lại cùng hắn đồng giường cộng chẩm hai
ngày, trong mắt người của Giang phủ, nàng chính là Giang thiếu phu nhândanh
phù kỳ thực của bọn họ.

“Nương
tử nói gì?” – Giang Tùy Vân lại còn cố ý hỏi lại.

Lăng Thanh Tuyết trừng lớn mắt, muốn nói lại thôi,
cuối cùng hơi nhếch môi.

“Được
rồi, thiếu phu nhân không hề không cao hứng, các ngươi lui xuống đi.” – hắn không chút để ý, thay nàng giải vây.

“Vâng
ạ.”

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lăng Thanh Tuyết nhìn gương do dự một chút, cuối cùng
vẫn xả búi tóc ra, một lần nữa tự trang điểm.

Giang Tùy Vân không sốt ruột, quần áo chưa mặc đã
xuống giường, chậm rãi đi đến sau nàng, “Nàng tính chút nữa cứ vậy mà gặp
mẹ sao?”

“Giang
Tùy Vân,” – nàng buông trâm ngọc ra, xoay người nhìn hắn,“Ta
lặp lại lần nữa, ta không phải thê tử của ngươi, hiện giờ ta muốn cáo từ.”

“Chậm
đã.” – hắn dùng cả hai tay ấn nàng ngồi xuống ghế. “Ta
còn chưa nói xong mà.”

Lăng Thanh Tuyết cực kỳ nản lòng, “Giang công
tử, huynh cứ nhất định giữ ta lại để làm gì?”

“Nàng
là thê tử của ta.”

“Giang
Tùy Vân, huynh đừng không nói đạo lý như vậy được không?”

“Ta
không phân rõ phải trái hồi nào?”

“Được,
huynh nói huynh phân rõ phải trái là thế nào? Lấy hôn thư ra đây, chúng ta nhìn
xem trên hôn thư viết nhà gái tên gì?”

“Hôn
thư à __” – hắn mỉm cười, thầm tán thưởng đầu óc không chậm chạp
của nàng. “Lúc thích hợp sẽ để nương tử nhìn.”

Lăng Thanh Tuyết hồ nghi nhìn hắn. “Lời này của Giang
công tử thâm ý sâu sắc a.”

“Đâu có, đâu có.”

“Không
cần biết thế nào, giờ ta nhất định phải ly khai, cơn bão kia làm ta trượt chân
rơi xuống nước, gia nhân của ta chứng kiến tận mắt, lại chẳng hề nghe tin tức
gì của ta, bây giờ ta vẫn nên về nhà một chuyến, lớn rồi không nên để phụ mẫu
lo lắng.”

Hắn gật đầu, “Ta sơ sót.”

“Ta
hiện tại có thể rời đi không?” –
nàng hơi nghiêng đầu nhìn hắn.

Giang Tùy Vân hơi cúi người, khẽ gọi, “Nương tử.”

Lăng Thanh Tuyết vì hai chữ này mà nhíu đôi mi thanh tú,
đang định lên tiếng phản đối thì hắn đột nhiên áp sát, bất ngờ không kịp phòng
bị, nàng chỉ có thể xoay đầu ra hướng khác, thế mà vẫn bị hắn hôn một cái lên
mặt.

“Ngươi
__” – Tay nàng nâng lên lại từng chút từng chút hạ xuống,
nụ cười cứng ngắc hiện ra trên môi, nói từng chữ một: “Ta không
thể nào xuống tay với thư sinh vô lực được.”

Giang Tùy Vân nghe vậy cười khẽ, “Suy nghĩ
kiên trì, vi phu thật thích.”

Lăng Thanh Tuyết đẩy hắn, đứng dậy đi ra cửa.

Hắn không ngăn cản nàng, chỉ hướng bên ngoài nói: “Chuẩn bị
ngựa cho thiếu phu nhân, chuẩn bị hành lý.”

Đám sai vặt và nha hoàn lớn tiếng trả lời.

Nàng ngoái lại nhìn hắn.

Giang Tùy Vân mỉm cười, “Chẳng lẽ nương tử
định thân không tiền không bạc lại đi bộ về nhà?”

Mím mím môi, nàng ôm quyền nói: “Cảm tạ.”

“Nương
tử rất khách khí.”

Lười sửa xưng hô của hắn, nàng cất bước hướng về phía
cửa.

Không bao lâu sau, hạ nhân báo lại, thiếu phu nhân đã
rời khỏi.

Giang Tùy Vân trả lời, “Mời quản sự đến thư phòng gặp
ta.”

Gả nhầm người, nhầm nơi, vị tất đã là sai lầm.

Tô Châu Kính Minh Sơn Trang, phải không?

Giang Tùy Vân ý vị thâm trường cười sâu xa. Muốn tra ra người có hôn ước với Kính
Minh Sơn Trang cũng thật dễ dàng, mà nàng – đã bước chân vào cửa Giang gia hắn,
lẽ nào lại dễ dàng thoát thân như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận