Vãn Thanh Ly ra khỏi căn phòng, vừa đi vừa cúi đầu nhìn xuống đùi mình, tay cầm tờ lấy lau lau, miệng còn thầm chửi ông già háo sắc đó.
Vì mải nên không để ý suýt nữa cô va phải một nhân viên đang bê đồ phục vụ, một người ở đằng sau có đã vội kéo cô sang một bên mới tránh được vụ va chạm.
Vãn Thanh Ly quay lại nhìn người vừa giúp mình, khá là bất ngờ khi đứng đó lại là nhà thiết kế Thừa Ảnh Lâm.
Cô cảm ơn một cách nhạt nhẽo rồi đi thẳng ra cửa sau của quán bar, dựa vào tường ngắm nhìn cảnh vật.
Thừa Ảnh Lâm lại tiếp tục đi theo cô ra đó, đứng xỏ tay túi quần nhìn cô thở dài mệt mỏi.
– Đúng là làm nghề này thật chẳng dễ dàng gì, đối với một người trẻ như cô thì chẳng phải quá mạo hiểm rồi sao?
Vãn Thanh Ly liếc nhìn Thời Anh Lâm, ánh mắt đầy đánh giá nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới.
Cô đứng xa anh hơn một chút, miệng vẫn cười:
– Liên quan gì đến anh?
Haha! Bà đây cũng chẳng muốn làm đâu, số phận đưa đẩy mà.
Thừa Ảnh Lâm bật cười.
Dáng vẻ nho nhã, thanh thoát, dù làm gì trông cũng thật dịu dàng tuấn tú, khác hẳn với những người đàn ông khác.
Anh không bao giờ lộ ra sự tức giận hay bất mãn của mình mà luôn luôn nhẹ nhàng đến đáng sợ.
Anh nhíu nhíu mày:
– Hoa hồng càng đẹp thì càng lắm gai, cô rất xứng với câu nói này.
– Thời tiên sinh này, một nhà thiết kế nổi tiếng như anh mà lại chủ động đề nghị hợp tác với một studio nhỏ của chúng tôi, chắc hẳn phải có lí do gì đó.
Thừa Ảnh Lâm cúi người, chống hai tay lên thành ban công, không nhìn cô mà trả lời:
– Cô nghĩ sao?
– Anh muốn tìm người, đúng không? Tìm một người phù hợp cho một thiết kế nào đó của anh.
Đôi mắt to tròn sáng như sao của Vãn Thanh Ly mở to, trong đó chứa đầy sự tự tin đáng ngờ.
Tay cô vơ vơ lọn tóc của mình, chờ đợi câu trả lời của anh.
Thừa Ảnh Lâm quay người nhìn cô, ánh mắt loé lên sự hứng thú đầy khác thường.
– Nếu đã đoán đúng như vậy, không biết cô có muốn thử không?
– Quý hoá thật đấy! Để tôi suy nghĩ xem sao nhỉ, vì tôi cũng không có hứng thú mấy!
Vãn Thanh Ly cười một cách tinh nghịch, ngước mặt lên ngắm nhìn bầu trời.
Thừa Ảnh Lâm không nói gì, ánh mắt khoá chặt vào người phụ nữ trước mặt.
Anh nheo nheo mắt, cô nàng này thật sự rất đẹp, đẹp như tranh vẽ, cả cơ thể như toả sáng giữa màn đêm, sáng như ánh trăng trên bầu trời, đúng là Kinh tài tuyệt diễm *.
Trong lòng Thừa Ảnh Lâm có một chút phức tạp, nhưng anh vẫn rất có niềm tin vào người phụ nữ tên Vãn Thanh Ly này.
* Đẹp đến mức khiến người ta phải kinh sợ
_________________________
Trong căn trọ nhỏ của mình, Vãn Thanh Ly ngồi trước bàn làm việc dán mắt vào màn hình laptop, trên đó đang hiện ra một loạt thông tin về nhà thiết kế Thừa Ảnh Lâm, người mà cô vừa gặp vài ngày trước.
Tay cô chống cắm, tay còn lại đánh bàn phím một cách thuần thục.
Theo thông tin trên mạng, rất nhiều người mẫu, diễn viên, người nổi tiếng ưa thích những thiết kế của Thừa Ảnh Lâm và chụp ảnh quảng bá rất nhiều.
Nhưng rồi Vãn Thanh Ly nhận ra, những người đó đều lựa chọn những bộ đồ hiện đại xa xỉ, trông rất sang trọng đầy quý phái.
Khi cô tìm hiểu về bộ sưu tập của Thừa Ảnh Lâm, những thiết kế mang phong cách cổ xưa lại không được ưa chuộng lắm, dường như đã bị người ta lãng quên.
Vãn Thanh Ly vuốt cằm, mắt nhìn vào vô định, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Anh ta như vậy, là đang có ý thử mình?
Vãn Thanh Ly gập laptop lại, lấy máy điện thoại bấm gọi.
Chuông vừa đổ được vài dây đầu dây bên kia đã trả lời:
– Ồ, cô liên lạc sớm hơn tôi tưởng đấy.
– May cho anh quá nhỉ? Chiều nay tôi muốn đến khu thiết kế của anh để xem, không phiền chứ?
Thừa Ảnh Lâm ở đầu dây bên kia bật cười:
– Tôi sẽ đến đón cô, nhớ gửi tôi địa chỉ.
Nói chuyện xong, Vãn Thanh Ly tắt máy.
Cô muốn nắm thóp người đàn ông này, nếu được sẽ rất có ích cho cô.
Khi nhớ đến hội nghị ở nước ngoài, Vãn Thanh Ly cười nhẹ, cô tự mình đặt cược, được ăn cả ngã về không..