Khu thiết kế Ánh Tinh
Thừa Ảnh Lâm ngồi trước bàn làm việc, tay lướt điện thoại liên tục.
Trong màn hình là trang blog đã từng đăng tải những hình ảnh quảng cáo của Vãn Thanh Ly, giờ trang này vẫn nhận đăng của các nhãn hiệu khác, nhưng lại từ chối bên studio Crystal.
Lời nói cao ngạo của Vãn Thanh Ly vẫn còn văng văng trong đầu anh.
"Đăng lên trang cá nhân của anh...."
Thừa Ảnh Lâm lướt qua trang cá nhân mạng xã hội của mình, toàn là ảnh phong cảnh, bầu trời, đến cả một bức ảnh của chính mình cũng không có.
Anh đưa tay xoa xoa trán, biết Vãn Thanh Ly cố ý nói vậy nhưng nói thế cũng không phải là sai, hơn nữa bộ ảnh này là đang giúp anh, ngoài cô ra còn ai hợp với phong cách như thế nữa.
Huống chi, cô lại cực kì giống với hình tượng người mà anh tôn sùng.
Suy nghĩ một lúc, Thừa Ảnh Lâm chậm rãi nhấn vào dòng chữ đăng tải, rồi bấm vào từng bức ảnh của Vãn Thanh Ly mà anh đã lưu vào máy.
Rốt cuộc, là nên hay không?
________________________
Tập đoàn Dược thị
Vãn Thanh Ly ngồi trên đùi Dược Hắc Thần, sau khi nghe anh nói thì hơi khép mắt lại, đưa một ngón tay đặt lên cằm mình tỏ vẻ suy nghĩ, môi trên cắn môi dưới, mắt thì nhìn lên trần nhà.
Cô nàng này mà cũng có lúc làm vẻ mặt đáng yêu này sao? Dược Hắc Thần nhìn cô bật cười, nhướn mày chờ đợi câu trả lời.
Vãn Thanh Ly quay lại nhìn anh, tay nâng cằm anh lên rồi nói với vẻ kiêu ngạo.
– Được, coi như bà đây chấp nhận yêu cầu của anh, tại được nhiều tiền quá mà.
– Hừ! Em mà tham tiền mới lạ đấy.
Tham tiền hay là đang có mục đích gì khác, chỉ Vãn Thanh Ly mới biết được.
Cô đưa tay vỗ vỗ lên một bên má anh, khuôn mặt lơ đễnh xinh đẹp:
– Cứ ngoan ngoãn đi, tốt nhất là để cho tôi sống yên ổn, nếu không thì đừng hòng chạm vào một sợi tóc của tôi.
– Phải để xem thái độ của em đã.
Thẻ này em cầm đi, coi như đền bù tổn thất vừa rồi.
Dược Hắc Thần rút từ túi quần ra một chiếc thẻ đen, kẹp giữa hai ngón tay đưa ra trước mặt cô.
Vãn Thanh Ly nhếch miệng cười, tay cầm lấy thẻ rồi xỏ chân vào giày cao gót nhanh chóng đứng dậy.
Trước khi rời đi, cô nói thầm vào tai anh:
– Về nhắn địa chỉ cho tôi.
Giọng nói nhỏ ngon ngọt đang thì thầm bên tai anh có mùi nguy hiểm, Vãn Thanh Ly đúng thật là biết cách khiến người khác phải rùng mình.
Dược Hắc Thần nheo nheo mắt nhìn cô, anh đưa tay lên vuốt môi mình, đôi môi mỏng lạnh lẽo đầy bạc tình, đầu gật gật nhẹ, trầm trầm cất giọng.
– Được, không đến đừng trách tôi ác.
– Đừng có mà đe doạ tôi!
Vãn Thanh Ly trừng mắt lườm anh một cái rồi quay quắt người đi, mở cửa rời khỏi căn phòng.
Sau khi cô đi, Tử Đằng mới dám bước vào phòng.
Thấy anh đang khoanh tay ngồi trước bàn làm việc, cậu tiến lại gần hỏi nhỏ:
– Thiếu gia, có cần tôi...
– Không cần.
Tôi không tin cô ta có ý định gì khác, đúng là tôi có đề cao cô ta hơn những người khác, nhưng xem ra cũng chỉ đến vậy!
Tử Đằng nhìn vẻ đăm chiêu, ánh mắt sắc bén của thiếu gia cùng với lời nói, cậu chẳng hiểu anh muốn nói gì.
Nhưng rõ ràng Vãn Thanh Ly đã làm tâm trạng anh tốt hơn hẳn, cô nàng này quả thật không phải dạng vừa.
Tuy lời đồn về cô chẳng tốt đẹp gì, nhưng ít ra khi tiếp xúc, cả cậu và thiếu gia đều thấy Vãn Thanh Ly thật sự cũng khá tốt, hơn nữa lại xinh đẹp hơn người.
Thử hỏi trên đời này, hiếm ai được như vậy?
________________________
Studio Crystal
Vãn Thanh Ly quay lại studio để xem xét mọi việc, cô cởi áo khoác treo lên móc rồi buộc cao tóc lên, thả hai bên mái bay xuống trông cô y như một nữ lãnh đạo cao cấp.
Cô rút thẻ từ túi xách ra rồi đưa cho trợ lí Na, miệng nói nhỏ:
– Chị giúp em một chuyện.
– Thẻ đen này.....em lấy ở đâu vậy?
Trợ lí Na lật đi lật lại tấm thẻ đen, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất ngờ, miệng không ngừng xuýt xoa, trong tấm này ít nhất phải có vài tỉ không chừng.
Vãn Thanh Ly phẩy phẩy tay gạt đi ý bảo chị đừng quan tâm rồi tiếp tục nói thầm:
– Em sẽ nói với chị sau, giờ phải đi giải quyết vụ bộ ảnh kia đã, sau đó còn thừa bao nhiêu đi thuê người giúp em
– Thuê người? Thuê người gì?
Vãn Thanh Ly nhếch miệng cười, nháy nháy mắt với trợ lí Na, trong đầu cô đang ủ một âm mưu xấu xa.
Trợ lí Na nhăn mặt không hiểu cô định làm gì nhưng vẫn nghe theo rồi đi làm việc ngay lập tức.
Vãn Thanh Ly nghĩ đến Dược Hắc Thần, khuôn mặt như tối sầm lại, sâu trong ánh mắt loé lên sự mưu mô độc ác.
"Anh chơi tôi, tôi sẽ chơi lại"
Khi Vãn Thanh Ly vừa rút điện thoại ra, định lướt mạng chơi chơi một lúc chờ đến lúc làm việc, chợt một bức ảnh của chính bản thân mình trong bộ sườn xám đập vào mắt.
Vãn Thanh Ly ngạc nhiên chớp chớp mắt, đưa sát điện thoại gần mặt hơn.
Càng bất ngờ hơn nữa khi người đăng lại là trang cá nhân của Thừa Ảnh Lâm, không thể sai được, thời gian đăng là nửa tiếng trước, giờ đã có trăm nghìn lượt like, bình luận, hầu hết đều là cư dân mạng, người hâm mộ bàn luận về người trong ảnh.
Dù có hastag ghi rõ là bộ ảnh thiết kế phong cách mới, biết chỉ là người mẫu quảng cáo nhưng được bàn luận rất sôi nổi.
Vãn Thanh Ly nhìn bức ảnh một chút, khuôn mặt chẳng có chút quan tâm, không ngờ Thừa Ảnh Lâm lại nghe theo lời nói nửa đùa nửa thật của cô, đúng là chuyện vui bất ngờ đấy.
Cô cười nhàn nhạt rồi lướt qua luôn, chẳng mảy may bận tâm người ta nói gì, cũng chẳng thèm nghĩ Thừa Ảnh Lâm rốt cuộc là đang có ý gì.
Vãn Thanh Ly không quan tâm là vậy, nhưng ngược lại, bên khu thiết kế Ánh Tinh thì ai cũng đều bất ngờ.
Trong phòng, Thừa Ảnh Lâm vẫn đang làm việc rất bình thường, tay anh nhanh thoăn thoắt phác hoạ thiết kế.
Chợt có tiếng bước chân chạy đến, một người đàn ông trẻ bộ dạng ngạc nhiên đi vào, tiến thẳng đến chỗ Thừa Ảnh Lâm ngồi, tay cầm chiếc điện thoại đưa ra trước mặt anh, miệng không ngừng hỏi:
– Không thể tin được, đây là ai vậy? Mĩ nhân nào đây, mới quen à?
Thừa Ảnh Lâm liếc nhìn nhưng không nói gì, vẫn ung dung ngồi vẽ.
Người đàn ông ngồi đối diện trở nên sốt ruột, ngắm nhìn người trong ảnh mà Ảnh Lâm vừa đăng lên, miệng không ngừng khen ngợi:
– Đẹp như tiên thế này, cậu cũng thật có phước đấy! Giới thiệu cho tôi được không, cô nàng này có người yêu chưa?
– Không được.
Thừa Ảnh Lâm lườm lườm bạn mình – Bạch Doanh Trần.
Anh quá quen với tính cách có chút nghịch ngợm, tuy đẹp trai nhà giàu nhưng lại rất đào hoa phong nhã của bạn nên không nói gì nhiều.
Bạch Doanh Trần vỗ vai Thừa Ảnh Lâm, chẹp chẹp miệng:
– Thôi, khỏi cần nhờ cậu, tôi tự tìm người cũng được.
Vừa nói, Doanh Trần vừa định đứng lên rời đi thì bị Thừa Ảnh Lâm nắm chặt cánh tay giữ lại, Doanh Trần lại ngồi xuống tỏ vẻ chán nản:
– Này, đừng nói là cậu thích cô ấy nhé? Mà thôi, cậu cứ chăm chú làm việc đi, chuyện yêu đương để tôi!
– Đúng đấy thì sao? Tôi thích....