– Buông tôi ra, anh cút đi Dược Hắc Thần!
Vãn Thanh Ly vùng vẫy, cào cấu tay của Dược Hắc Thần để thoát ra.
Nhưng đối với anh mấy thứ này chỉ như mèo cào, chẳng có vấn đề gì.
Tay anh không buông, giọng nói bên tai cô ngày càng trầm.
– Lần trước chơi khăm tôi như thế có vui không? Vãn Thanh Ly, tôi ngứa mắt em lắm rồi đấy!
– Hừ! Thế thì mau cút đi, để tôi tránh xa khỏi tầm mắt anh đi, còn đứng đây kêu ca làm gì?
Vãn Thanh Ly trào phúng, nhếch miệng cười khinh bỉ, làm bộ mặt coi thường.
Dược Hắc Thần quá quen với tính tình thế này của cô nên chẳng có chút khó chịu, ngược lại càng thấy thích thú.
Anh muốn nắm chặt con mèo đanh đá này trong lòng bàn tay.
– Làm sao có thể dễ dàng như vậy được! Tôi cần phải có chút lợi lộc chứ..
Vừa nói, Dược Hắc Thần vừa vác cô lên vai mình, thuận tay ôm lấy người cô.
Mặc cho cô liên tục đấm đá, vùng vẫy, anh vẫn nhất quyết vác cô đi đến xe mình rồi đẩy cô vào bên trong, còn anh thì vòng qua xe ngồi vào ghế lái.
Vãn Thanh Ly bực dọc cởi mũ ném vào người anh, miệng mím chặt tức giận không nói nên lời.
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, ở đây là bãi đỗ xe nên rất vắng người, chẳng có một ai qua lại.
Cửa ô tô bị anh khoá chặt lại rồi không thể nào mở được.
Dược Hắc Thần nhìn Vãn Thanh Ly vò đầu bứt tai mà bật cười.
Anh hạ thấp ánh mắt nhìn cô từ trên xuống, tay thì thản nhiên nới lỏng cà vạt.
– Vãn Thanh Ly, em ngông cuồng như vậy nghĩ tôi không có cách nào xử em à?
– Anh đúng là đồ thần kinh, bà đây khinh thường.
Vãn Thanh Ly phỉ nhổ, chỉ thẳng tay vào mặt anh.
Dược Hắc Thần mặt dày như bê tông, nắm chặt lấy bàn tay ấy rồi đưa lên miệng mình, hôn nhẹ vào mu bàn tay trắng ngần.
Sau đó anh rướn người về phía trước, đưa sát mặt mình vào mặt cô, kéo tay cô về phía mình, cứ thế áp môi mình vào môi cô, hôn lấy hôn để.
Vãn Thanh Ly hơi giật mình, dù đây không phải lần thứ nhất bị cưỡng hôn như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy e sợ.
Dược Hắc Thần đúng là thần kinh thật rồi, đẩy cô vào trong xe rồi làm trò gì đây.
Cả hai cánh môi cô tê rần, cảm giác như có một luồng điện xẹt qua, cơ thể như muốn cứng lại không cựa quậy gì.
Dược Hắc Thần nhắm mắt, đắm đuối cắn mút đôi môi đỏ hồng, thuận tiện đưa lưỡi vào trong miệng cô mà càn quấy.
Anh cực kì thích đôi môi này, mặc dù lúc nào nó cũng buông những lời khinh bỉ anh, anh mặc kệ.
Vãn Thanh Ly trong đầu thầm chửi bới, nếu anh ta đã mê hoặc cô như vậy thì tốt thôi, bà đây sẽ chiều.
Cô chợt nghĩ nếu để anh ta càng ngày càng mê muội mình thì sẽ thật có lợi, dù gì người này cũng là người có quyền có thế, tuy bỉ ổi nhưng lại rất hữu dụng.
Nghĩ vậy, cô buông lỏng không vùng vẫy nữa, ngược lại mà áp sát, cuống cuồng hôn lại.
Cảm giác được đáp lại như vậy, Dược Hắc Thần càng hứng thú hơn, tay không ngừng sờ soạng cơ thể cô.
Vãn Thanh Ly đưa tay lên trước ngực anh, hờ hững vuốt nhẹ.
Khi tách môi ra, cô liếc nhìn bàn tay nghịch ngợm của anh rồi cười cười:
– Lợi lộc như vậy là đủ rồi, còn muốn hơn nữa thì để hôm khác nhé!
Vãn Thanh Ly liếm môi, đôi mắt dài lướt qua khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của người đàn ông.
Dược Hắc Thần im lặng không nói gì, cảm giác thoải mái hơn bao giờ hết.
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại trong túi cô vang lên, tên người gọi hiện lên trên màn hình: Thừa Ảnh Lâm.
Dược Hắc Thần nhìn thấy liền khôi phục bộ mặt khó chịu, tối sầm lại.
– Tôi còn chưa hỏi tội em đi cùng anh ta đâu? Em dám bắt máy?
Dược Hắc Thần lườm cô, buông lời đe doạ thách thức.
Vãn Thanh Ly nhếch miệng cười, tưởng bà đây không dám chắc.
Cô nhẹ nhàng nhấn nút trả lời, mắt lườm lại anh.
Mặt Dược Hắc Thần đen như đít nồi, cay cú nhìn chiếc điện thoại của cô.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói:
– Thanh Ly, em đang ở đâu vậy? Sao không nói với anh một tiếng, em về đi rồi cùng đi ăn trưa được không?
– Ồ được chứ! Anh chờ.....
Chưa dứt lời, bàn tay cô đã trở nên trống trơn, thay vào đó là chiếc điện thoại đang trong tay Dược Hắc Thần.
– Khỏi đi, ăn trưa giờ có sớm quá không?
Thừa Ảnh Lâm ở đầu dây bên kia giật bắn mình, không thể hiểu nổi tại sao Dược Hắc Thần lại giành điện thoại của Vãn Thanh Ly, hai người họ đang ở gần nhau? Chưa kịp trả lời gì, Dược Hắc Thần nói tiếp:
– Với cả, từ bao giờ mà cô ấy đi đâu lại phải nói với anh nhỉ? Thanh Ly có tôi rồi, anh khỏi phải lo.
Không để cho đối phương nói câu nào, Dược Hắc Thần lập tức tắt máy rồi trả lại điện thoại cho cô.
Vãn Thanh Ly khoanh tay trước ngực, chứng kiến vẻ ghen tuông ra mặt của anh mà buồn cười.
Tên này mê cô đến vậy sao?
– Dược tiên sinh, anh yêu tôi rồi?.